Năm phút trước khi vào tiết, Đào Tư Dĩnh và Khương Ức tản bộ trên đường lớn trong khuôn viên trường, trên đường còn thấy Trịnh Đồng Vi và Sài Tuyết đang quay video, để Khưng Ức đỡ buồn chán, Đào Tư Dĩnh còn kéo cô và Trịnh Đồng Vi cùng quay một video tay trái điều khiển mưa tay phải điều khiển hoa.*
UDu: *Mấy trò này chắc các anh em có coi trên tiktok mà phải hăm:v
Quay xong, Trịnh Đồng Vi chỉnh sửa video, vừa khen Khương Ức xinh xắn vừa hóng hớt: "Nói đi nào, chúng mình đều rất tò mò quan hệ giữa cậu và Giang Cảnh Dương đấy."
"Đúng rồi đúng rồi, coi như là phúc lợi của bạn cùng phòng, cậu có thể lộ ra một tí xíu không?" Sài Tuyết nói.
Khương Ức cứng họng, mỗi khi bị hỏi đến vấn đề như thế cô đều chỉ im lặng, Trịnh Đồng Vi và Sài Tuyết nhìn quen chẳng trách, đang muốn quay lại nói chuyện về hiệu ứng đã nghe thấy Khương Ức chậm rãi nói: "Không có quan hệ gì cả."
- --
Tiết Địa lý, cô giáo đứng trên bục giảng mặt mày hớn hở, Giang Cảnh Dương lại chẳng nghe vào đầu tí nào.
Anh nằm rạp xuống bàn lén nhìn Khương Ức nửa tiết, cuối cùng chán ngắt, lấy tai nghe ra nghe nhạc.
Khương Ức đang tập trung chép bài, sau khi được Trịnh Đồng Vi an ủi thì tâm trạng mây đen cũng tan bớt đi, nhưng khi cô muốn nghiêm túc nghe giảng thì nam sinh bên cạnh lại cứ làm nhiễu, đầu tiên là cố ý dịch bàn, sau đó lại phóng đại âm thanh mp3 lên lớn nhất nhưng lại không đeo tai nghe, trông như cố ý để giữa hai bàn, DJ ầm ĩ làm cô muốn tập trung học cũng không tập trung nổi.
Vì cô giáo còn đang dạy, Khương Ức nhịn một tiết.
Chuông tan học reo, cô giáo đi khỏi lớp, cô không chịu nổi nữa đập bàn đứng lên, dưới con mắt chăm chú của cả lớp, khuôn mặt nhỏ của cô bị chọc tức đến mức đỏ bừng, bàn tay trắng nõn non mịn vì đập bàn dùng sức quá nên cũng đỏ hồng, cô căm tức nhìn anh như kẻ thù nhưng trước sau lại không nói một lời.
Vì câu "Không có quan hệ gì cả" kia của cô mà Giang Cảnh Dương cũng rất khó chịu, lúc này vẫn bày ra thái độ thản nhiên tựa lưng vào ghế, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến bạn học Khương đang nổi giận đùng đùng.
Vẫn còn ý thức đây vẫn là trong lớp học, cuối cùng Khương Ức vẫn chưa nói lời nào, đi vòng qua ra khỏi lớp.
Có lẽ những người khác không nhận ra cô đang tức giận, nhưng Giang Cảnh Dương cảm nhận được rõ rệt là lúc cô đi vòng qua dùng sức cực lớn để bẻ vai anh, làm cho bả vai Giang Cảnh Dương đến giờ vẫn còn đau âm ỉ.
Anh ngồi đó, nhìn đám bạn xung quanh đang hóng hớt ngoảnh lại, chờ đến lúc bọn họ không ngó sang nữa, anh mới suy nghĩ thật kỹ.
Du Vũ Huân nhìn thấy tất cả, lúc quay người lại khó có lúc nói ra những lời sâu sắc: "Lão đại, tao thấy hai người đủ rồi đó."
Giang Cảnh Dương không để ý đến cậu ta.
Du Vũ Huân tiếp tục: "Tuy tao không biết vì sao em gái Khương lại đi, nhưng theo tao nhìn ra thì hai người bọn mày vẫn có cảm tình, sao bọn mày phải làm cho tình cảm cứng đờ đến mức này, cả ngày chọc tới chọc lui, chẳng bằng thực tế chút đi."
"Thực tế?" Giang Cảnh Dương giương mắt nhìn cậu: "Vậy mày nói xem thế nào mới thực tế."
"Giải thích đi." Du Vũ Huân bất đắc dĩ xoa trán, cảm thấy lo lắng thay EQ của lão đại: "Nếu không giải thích rõ ràng sự ngăn cách giữa bọn mày, tao đảm bảo bọn mày sẽ hối hận cả đời."
"Nhưng nếu đáp án sau khi giải thích không vừa ý người, cuối cùng không phải là tiệc tàn người tan, vậy không bằng không giải thích, ít nhất chúng tao vẫn liên lạc được."
Du Vũ Huân nhìn bộ dáng thiếu niên u buồn không giống ngày thường, lúng ta lúng túng nói: "Anh hai ơi, không phải anh lậm tiểu thuyết ngôn tình quá đấy chứ?"
Dưới ánh mắt săn mồi sắc bén của Giang Cảnh Dương, Du Vũ Huân tranh nói trước: "Cứ làm không phải sợ! Mặc kệ đáp án của em ấy thế nào, có thể tiệc tàn người tan không, dù sao mày giải thích vẫn hơn là không có, mày không giải thích làm sao em gái Khương biết được tấm lòng của mày được, mày thấy đúng không."
Giang Cảnh Dương nghe đến ngu người: "Tao cần giải thích cái gì?"
Du Vũ Huân: "Ờ nhỉ, đi không từ biệt là em ấy, mày giải thích làm gì... Xin lỗi đi nhầm phim trường."
Giang Cảnh Dương: "..."
Cuộc nói chuyện rơi vào không khí xấu hổ, Chu Húc vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào: "Lão đại, tao vừa thấy có mấy chị lớp trên chặn em gái Khương trước cửa WC, tao... ấy ấy mày chờ tao đã."
- --
Khương Ức mơ màng như mộng du đi đến chỗ múc nước, nhìn hơi nước nóng bốc lên trên miệng ly, hai mắt cô dần dần mất tiêu cự.
Suy nghĩ của Khương Ức không khỏi bay xa, trên vai đột nhiên có thêm một bàn tay, không nặng không nhẹ, cô quay đầu nhìn lại, một gương mặt hơi quen lọt vào mắt.
"Bạn học này, chị có chuyện muốn hỏi em."
Khương Ức nhận ra cô, là đàn chị hôm trước tỏ tình với Giang Cảnh Dương.
Khương Ức vặn đóng vòi nước lại, xoay người nhìn cô: "Chuyện gì ạ?"
Đàn chị buông tóc dài sau vai, thêm cả gương mặt đã trang điểm và son màu 405 làm khí thế cô trở nên mạnh mẽ hơn, cô ta khoanh tay: "Quan hệ giữa em và Giang Cảnh Dương là thế nào?"
Khương Ức vô tội chớp chớp mắt: "Quan hệ gì cơ ạ?"
Rõ ràng là đàn chị không tin, cười phì một tiếng: "Đừng giả vờ với với chị, em ấy còn đưa chocolate của chị cho em kia mà."
Khương Ức bừng tỉnh: "Cậu ta chỉ coi em là thùng rác thôi, em đã trả chocolate cho cậu ta rồi."
Đàn chị: "Em ấy còn đổi chỗ để ngồi cùng bàn với em."
Khương Ức nhớ lại chuyện trước khi vào học mấy phút, đáp: "...Cậu ta chỉ muốn quấy nhiễu em học tập thôi ạ."
Nói xong, Khương Ức xoay người cầm ly nước lên, lúc quay lại nhìn đàn chị lần nữa, mặt mày thả lỏng, chợt mỉm cười một cách hiền lành vô hại: "Em và cậu ta chẳng có quan hệ gì, nếu chị muốn theo đuổi cậu ta cứ yên tâm ạ, không liên quan gì đến em."
Khương Ức nói xong cũng chẳng ngoảnh đầu lại mà đi, ngay cả đàn chị định hỏi lại cái gì cũng không kịp chặn cô lại.
Lúc cô còn chẳng phát hiện, bước chân cô đi cực nhanh, không biết là muốn chạy trốn khỏi cái gì, sợ đàn chị hỏi han gì nữa, hay là... sợ mình sẽ hối hận vì lời nói vừa rồi.
Gió nhẹ bay bay làm nhánh cây xào xạc, gió thổi qua cửa sổ hành lang, thổi bay tóc mái thiếu niên đang đứng bên vách tường, làm gương mặt tuyệt sắc mờ ảo của cậu có một biểu cảm không ai hiểu được.
Mười phút nghỉ giữa giờ, Khương Ức xả đủ cảm xúc mặt trái của mình rồi mới về chỗ ngồi, cô không biết trong mười phút nghỉ giữa giờ này trong phòng học đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hai tiết kế tiếp Giang Cảnh Dương đều yên lặng đến mức kỳ lạ, nằm rạp xuống bàn dù không ngủ được, cũng không làm ồn người khác, hơn nữa... vẫn luôn quay ót lại với Khương Ức.
Du Vũ Huân cho là lời khuyên của mình có tác dụng, trong lúc đang vui mừng thì phát hiện qua hai tiết lão đại nhà mình thờ ơ như xác chết trôi!
Sau khi hết tiết bốn, cậu nhịn không nổi hỏi Khương Ức: "Nó làm sao thế?"
Khương Ức lắc đầu: "Không rõ lắm."
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, Giang Cảnh Dương bỗng chốc đứng lên, lạnh lùng vứt một câu "Đi ăn cơm" đã lập tức đi ra cửa.
Khương Ức chẳng hiểu sao, người nên buồn bực phải là cô chứ? Tại sao anh lại bày ra bộ mặt không cảm xúc gì như thế hả?
Khương Ức mới đầu chỉ nghĩ là anh bực vì chưa tỉnh ngủ, nhưng nửa ngày sau Khương Ức phát hiện rất không đúng, cực kỳ không đúng.
Ví dụ như...
Khi xếp hàng lấy cơm buổi trưa trong nhà ăn—
Nhà ăn ở Tân Điền Nhất Trung chia làm nhà ăn A và nhà ăn B, nhưng thường là nhà ăn A được thích hơn, một là ở tầng một rất tiện, hai là các món ăn nhiều, ngon.
Vậy nên mỗi khi tan học, sẽ có vô số người chạy như điên từ khu dạy học đến nhà ăn A.
Khương Ức và Đào Tư Dĩnh đến chậm chân đã phải xếp hàng tít sau.
Hai người chia hai đường sang hai hàng khác nhau, năm phút đồng hồ trôi qua mới dịch lên trước được một tí tẹo.
Ngay cả Khương Ức trước giờ luôn hiền hòa mà do cảm xúc trong người nên cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Đào Tư Dĩnh lấy tay quạt, đau đầu đau não nhìn hàng người đông nghịt đằng trước, trong lúc Khương Ức đang mơ màng như mộng du đột nhiên nắm tay cô kêu lên: "Này Tiểu Ức Ức cứu binh tới rồi, không bằng chúng ta nhờ lão đại lấy cơm giúp được không? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bọn họ chen ngang."
Khương Ức nhìn Đào Tư Dĩnh, vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy với bộ dáng mẹ già: "Chuyện của mình mình tự làm là tốt nhất."
"Nhưng mà..." Đào Tư Dĩnh nhìn hàng dài rồng rắn đằng trước: "Những lời cậu nói chỉ vững chắc được khi chúng ta không chết đói thôi."
Khương Ức không nói nữa. Dù sao thì cô cũng không chịu nhờ Giang Cảnh Dương đâu.
Đào Tư Dĩnh bên cạnh ngày càng kích động, Khương Ức bất đắc dĩ nhìn theo ánh mắt cô lại, thấy ba người Giang Cảnh Dương, Du Vũ Huân, Chu Húc đang xỏ tay trong túi đi thẳng từ cửa đến đây, nắng chiếu trên vai, chân dài hút tình, bọn họ đi đường như một cơn gió, sắc mặt sáng láng, rất tự hào khi nghe tiếng đám nữ sinh ôm mặt thét chói tai.
Sau đó ba người đi qua giữa Đào Tư Dĩnh và Khương Ức, Đào Tư Dĩnh điên cuồng kéo tay Khương Ức: "Mau nhìn đi, bọn họ đến lấy cơm giúp cậu đấy!"
Khương Ức không nói gì. Sau đó Giang Cảnh Dương và Du Vũ Huân, Chu Húc ngay sau ngẩng đầu ưỡn ngực đi ngang qua Khương Ức, trắng trợn đàng hoàng đứng chen đằng trước cô.
Khương Ức quay đầu nhìn bạn Đào Tư Dĩnh mặt ngu người: "Đây là dáng vẻ đến giúp à?"
Một chuyện khác làm người phải câm nín nữa là trong tiết Sinh học buổi chiều.
Giang Cảnh Dương cố ý kéo bàn, còn làm ra tiếng ồn chói tai cực lớn.
Tính tình cô giáo Lịch sử không tốt, giận mắng: "Là ai! Tự giác đứng lên."
Trong lớp không ai dám mách lẻo Giang Cảnh Dương làm, người sau còn bày ra một bộ đúng lý hợp tình chỉ Khương Ức: "Cậu ấy."
Vì vậy, tiết sau Khương Ức đã được cô giáo Lịch sử mời lên văn phòng uống trà.
Qua hai chuyện này, ấn tượng của lớp về Khương Ức lại thay đổi.
Ừ, chơi mấy ngón nghề đùa dai kiểu này mới đúng với lão đại Giang.
Khương Ức cảm thấy sau hai chuyện này, hẳn là Giang Cảnh Dương sẽ không chập mạch trả thù cô nữa, ai ngờ trong tiết tự học buổi tối cùng ngày...
Buổi tối, trong tiết tự học, phòng học đột nhiên tối sầm.
Bởi vì công tắc nguồn điện khu dạy học xảy ra vấn đề, lớp trưởng các lớp vâng lời thầy cô phải ổn định lớp để mọi người không hoảng loạn, cứ ngồi yên trên ghế không phải di chuyển, rất nhanh sẽ có điện lại.
Khương Ức lẩm bẩm một tiếng "Hôm nay xui xẻo quá" rồi gấp sách giáo khoa lại, nghe theo lời dặn nên trong bóng tối chỉ khẽ nằm rạp xuống bàn nghỉ ngơi.
Sau khi cúp điện không biết Giang Cảnh Dương đã đi đâu, Khương Ức nằm rạp xuống nhìn ngọn đèn bên ban công đối diện, lại nhìn mọi người trong lớp đang rất phấn khởi vì đột nhiên cúp điện, một mình yên lặng trong góc.
Khương Ức thích ở một mình, cô nằm rạp xuống, trong bóng tối còn có một chút âm ỉ vui vẻ như thuở còn nhỏ.
Ngay trong lúc cô đang mơ màng, ngón tay chợt cảm thấy ngứa ngáy, cô thấy lạ giật giật, cảm giác có con gì đó bò trên mu bàn tay cô.
Khương Ức trời sinh nhạy cảm, đặc biệt nhạy cảm nhất với mấy con bò sát này.
Sau khi cô phát hiện ra, cả người như bị giật điện cố gắng ném thứ trên mu bàn tay xuống, sợ ném không được còn dùng sức vung tay mấy lần, chưa kịp hoàn hồn, cửa sổ bên tay phải đã truyền đến một giọng điệu lành lạnh.
"Khương Ức, cô hại chết con tôi..."
Khương Ức bị điểm danh vừa nghe đã quay đầu lại, trên tường ánh đèn không biết từ đâu phản chiếu một bóng đen từ hành lang bên kia.
Khương Ức chú ý, đó chỉ là bóng, không có chân.
"Ôi trời quỷ à!!"
"Mẹ ơi ba ơi, con còn chưa sống đủ con không muốn chết."
"Là thần thánh phương nào đang giả thần giả quỷ, không biết tao còn là bố quỷ à!"
Vì cái bóng đen này mà cả lớp ồn ào, trong đó còn có người nào đó không biết móc tỏi và cây thánh giá từ đâu ra.
Mà Khương Ức gần cửa sổ nhất trơ mắt nhìn cái bóng đen kia ngày càng tới gần mình, tóc đối phương rất dài, người mặc một bộ váy trắng lơ lửng trong không khí, điểm tựa duy nhất là sợi dây thừng to treo cổ.
Cái bóng chậm rãi tới gần, lắc lư bay trên hành lang, miệng còn kêu: "Cô gϊếŧ chết con tôi..."
Khương Ức sợ đến mức không thể động đậy, còn chẳng nhớ đến phải lùi về phía sau thế nào, chỉ ngơ ngác ngồi đó, ngốc nghếch nhìn cái bóng đáng sợ trước mặt.
"Đừng sợ, mình bảo vệ cậu."
Đằng sau vang lên một giọng nói làm người khác yên lòng, Khương Ức chui vào trong lòng Đào Tư Dĩnh, Đào Tư Dĩnh đánh bạo chỉ vào "quỷ": "Dám làm Tiểu Ức Ức của tôi sợ à, để mạng lại!"
Đột nhiên, "Bang" một tiếng, đèn phòng học sáng, có điện...
Tác giả có lời muốn nói: Đèn sáng, yêu ma quỷ quái mau ra đây!
Lời khuyên từ tác giả: Đừng có chọc anh Giang đen tối.