Chương 13: Chọc em ấy giận

Edit: Kyo

Beta: Doãn Uyển Du

Chương 13: Chọc em ấy giận

"Hay là em làm lão sư bổ túc cho anh nha? Giúp anh bổ túc những phần bị mất."

"Được thôi."

Nhưng lúc này cô không hề biết, Khương Ức đã bán cả mình luôn.

Người sau vui vẻ cả ngày.

*

Vì Giang Cảnh Dương té xỉu nên trong ngày đầu tiên huấn luyện mở rộng, huấn luyện viên ma quỷ không bắt các bạn học đứng nghiêm nữa, bắt đầu tập đi bước đều.

Hết một ngày, mọi người quay về ký túc xá trực tiếp nằm ườn trên giường không chịu nhúc nhích.

Ngày hôm sau học vệ sinh tập thể hàng ngày, gấp chăn vuông vắn và trò chơi tập thể.

Giang Cảnh Dương sinh ra trong gia đình quân nhân, từ nhỏ bị huấn luyện gọn gàng ngăn nắp, gấp chăn vuông vắn giơ tay rất nhanh, nên được khen ngợi.

Ngày thứ ba tổng huấn luyện viên đi kiểm tra tình hình gập chăn gọn gàng, cũng cố ý nêu tên cao nhị ban 1 có một nam sinh tên Giang Cảnh Dương tay chân không phối hợp, không phân rõ phương hướng trái phải.

Đêm đó tổng huấn luyện viên mở đại hội tổng kết tư tưởng giáo dục.

Sau cơm chiều, mọi người về ký túc xá lấy ghế dựa rồi lại đi tập hợp trong sân thể dục.

Khương Ức và Đào Tư Dĩnh muộn mấy phút mới đến, nhân lúc huấn luyện viên không để ý cầm ghế plastic chui vào hàng lớp mình.

Sợ huấn luyện viên phát hiện, Khương Ức cuống quýt bỏ ghế xuống, mông đặt xuống mới phát hiện hình như một chân ghế đè lên đá, một góc bị kênh, làm cho Khương Ức đang ngồi bị lệch sang hẳn một bên.

Hình ảnh cỏ xanh mướt dần phóng đại trong mắt, Khương Ức nhìn thấy mình lại sắp tiếp xúc thân mật với bãi cỏ, sợ tới mức không dám có động tác gì, chỉ nhắm chặt hai mắt lại.

Cô vừa nhắm mắt, cánh tay đã bị người nắm chặt, ngay sau đó đã rơi vào lòng ngực đối phương, bên tai phải là tiếng nói truyền qua microphone của huấn luyện viên, bên tai trái là tiếng tim động của người đang ôm cô, bịch bịch bịch-

Khương Ức ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải con ngươi như ẩn chứa sao trời của đối phương, hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như tiếng nói chuyện vụn vặt bên tai và tiếng phát biểu của huấn luyện viên trên bục đều trở thành phông nền của bọn họ.

Giang Cảnh Dương nắm cánh tay cô, anh cúi đầu, cô ngửa đầu, nhờ ánh đèn đường trong sân thể dục, đây là lần đầu anh nhìn cô gần đến thế.

Cô gái trước mặt không thích trang điểm, làn da trắng tinh không nhìn thấy một lỗ chân lông, cô có một đôi mắt lấp lánh, mặt gương sạch sẽ xán lạn đầy sao, lúc này còn đang chưa hồi hồn từ kinh hoàng lại nhìn thẳng anh.

Giang Cảnh Dương thấy biểu tình này của cô, mí mắt cũng có ý cười, cố ý ghé sát mặt cô thổi một hơi, cố tình đè thấp giọng nói bên tai cô: "Cô bạn nhỏ, em đỏ mặt."

Khương Ức đang đắm chìm trong đôi mắt mê người của anh chợt nghe thấy lời này lập tức biến mất, cô đột nhiên đẩy anh ra, dịch ghế xong ngồi lại, sau đó giả vờ như chưa phát hiện cái gì nghiêm túc nghe huấn luyện viên nói.

Giang Cảnh Dương cũng không trêu chọc cô nữa, nhìn Khương Ức đỏ mặt nghiêm túc nghe giảng, lại nhịn không được cười nhẹ.

Hai tay Khương Ức chống cằm nhìn huấn luyện viên trên bục, hai mắt dần mất tiêu cự. Đôi tay chống cằm có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt.

Chẳng cần soi gương cô cũng biết mặt mình đỏ cỡ nào.

Cô không biết cố gắng xoa đầu, đã nghe người bên cạnh bắt đầu cười kiểu càng đáng ăn đòn hơn.

Đào Tư Dĩnh ngồi đằng sau Khương Ức nhịn một lúc lâu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa thò qua: "Tiểu Ức Ức có phải cậu bị cảm không?" Nói, lấy tay chạm vào mặt cô: "Đỏ quá này."

Khương Ức né tránh tay cô: "...Không có."

Đại hội vẫn đang diễn ra, sau không biết bao nhiêu lần Đào Tư Dĩnh đã nói quá chán rồi kéo vai Khương Ức lại gần: "Tiểu Ức Ức, lát nữa cùng đi ra ngoài happy nhé?"

Khương Ức không chút suy nghĩ lắc đầu.

Du Vũ Huân cũng khuyên bảo: "Nhiều người càng vui chứ, dù sao lần trước em đi cũng thành tòng phạm của chúng anh rồi mà."

Đào Tư Dĩnh gật đầu: "Mọc nấm trong trường ba ngày, cùng đi ra ngoài chơi tí đi ~"

Du Vũ Huân chọc chọc vai Giang Cảnh Dương, ánh mắt ý bảo anh cũng khuyên cùng đi.

Giang Cảnh Dương đúng lúc lên tiếng: "Ừ, đi ra ngoài ăn mực hun khói thì sao."

Du Vũ Huân đá ghế anh: "CMN ấy!"

Ghế plastic không chịu nổi một cú bạo lực của Du Vũ Huân, sự cố lại xảy ra lần nữa-

Chân ghế bị gãy, Giang Cảnh Dương mất điểm tựa, chật vật mà... nhào vào giữa hai chân Khương Ức... tay còn vớt vát nắm chặt đuôi áo đồng phục quân huấn của Khương Ức, tạo ra một nếp nhăn làm người ta mơ màng.

Du Vũ Huân nhìn bộ dáng chật vật của ông lớn Giang, tròng lòng thầm kêu: Xong rồi xong rồi bây giờ thật sự bị hun rồi.

*

Sau khi đại hội tổng kết xong, dưới bao con mắt nhìn chằm chằm, Giang Cảnh Dương kéo Du Vũ Huân vào một bụi cỏ.

Trong đó truyền ra từng tiếng tru, ba người Khương Ức, Đào Tư Dĩnh, Chu Húc đứng cách đó không xa nhưng không một ai đi lên xem xét.

Đào Tư Dĩnh lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ: "Chậc chậc, hai người đàn ông phát ra tiếng kêu kí©h thí©ɧ như vậy trong bụi cỏ, thật sự làm người mơ màng quá à."

Khương Ức nhìn Chu Húc vẫn đang chơi di động: "Cậu không đi xem à?"

Người sau nhún vai: "Xem cái gì, cũng không phải lần đầu tiên, Vưu Ngư đáng ăn đòn."

Khương Ức nhớ lại động tác đáng xấu hổ vừa nãy của Giang Cảnh Dương, yên lặng một like cho lời nói của Chu Húc.

Đúng là đáng.

Tầm mười phút sau Giang Cảnh Dương mới đi ra khỏi bụi cỏ, vừa đi đến phía này vừa phủi bụi vô hình trên quần áo, Du Vũ Huân đi đằng sau, nhìn từ xa không thấy bị thương, nhìn gần thì... trên mặt cũng không bầm tím gì.

Đào Tư Dĩnh và Chu Húc thấy cậu chàng bình yên vô sự, hơi bị khó tin bắt lấy cậu ta lột quần áo ra xem cánh tay và bụng, xác định không có dấu vết bị đánh, trừng lớn mắt nhìn Giang Cảnh Dương.

Người sau ôm cổ Khương Ức chuẩn bị đi, không nhanh không chậm nói: "Vẫn là vị thành niên, không chủ trương quá bạo lực, cũng chỉ chuyển hết bài tập còn lại trong học kỳ này cho cậu ta thôi, tôi vẫn tương đối yên tâm."

Mặt Du Vũ Huân khóc tang: "Mày đánh tao một trận còn hơn."

*

Du Vũ Huân được gọi là tinh linh vui vẻ, sự thật chứng minh tên này không sai, vài phút trước còn đang buồn bực vì bị Giang Cảnh Dương trút một đống bài tập lên đầu, bây giờ đến nhà ăn ăn khuya cũng đã cực kỳ hào hứng bày kế hoạch lát nữa ra khỏi trường làm gì.

Anh nằm bò trên bàn, dùng sắc mặt nghiêm túc hơn cả lúc thi cử để nói: "Cứ điểm lần trước của chúng ta đã bị tứ đại danh bộ bắt gọn, cả hòn đá kê chân thân thương của tôi cũng bị dọn đi rồi, vậy nên nếu lần này chúng ta muốn trèo tường thì phải đổi chỗ."

Đào Tư Dĩnh: "Ở đâu?"

Du Vũ Huân lấy bản đồ tự chế đã chuẩn bị từ lâu ra, chỉ vào một khung vuông: "Chỗ để xe đạp, bên này có một lỗ hổng, không có camera."

Chu Húc: "Đêm nay hành động?"

Du Vũ Huân gật đầu: "Phải."

Mấy người hoàn thành kế hoạch, lúc chuẩn bị vỗ bàn định ra, Khương Ức lên tiếng: "Giang Cảnh Dương không thể đi."

Du Vũ Huân & Chu Húc: "Vì sao?"

Khương Ức quay đầu thấy Giang Cảnh Dương cũng nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, cô cong môi: "Bởi vì anh ấy là học sinh ngoan, vẫn còn bài tập chưa làm xong."

Du Vũ Huân cứ như là vừa nghe được một bí mật động trời: "Oát!? Cậu nói Giang Cảnh Dương là học sinh ngoan?! Em gái Khương có bị bệnh không thế."

Giang Cảnh Dương ho khan mạnh: "Nói chuyện ý tứ đi."

"...Tuân mệnh." Du Vũ Huân vẫn một giây ỉu xìu như trước.

Chu Húc lên sân khấu: "Em gái Khương nhầm rồi, Giang Cảnh Dương không phải loại học sinh ngoan đâu, mấy trò trèo tường là cậu ta truyền dạy bọn tôi đấy."

Khương Ức nhìn mấy người trước mặt, biểu tình tự nhiên như không bị ảnh hưởng chút nào, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng nhưng lại không thể nghi ngờ: "Tôi nói anh ấy như thế thì sẽ đúng thế, anh ấy không thể đi ra ngoài chơi, phải học."

Du Vũ Huân và Chu Húc không dám nói nữa, có lẽ là bị dọa bởi lời cảnh cáo hiếm thấy của Khương Ức, cũng có lẽ là... do trong lúc Khương Ức không biết, Giang Cảnh Dương mắt lạnh nhìn chằm chằm hai người, sau đó gật đầu.

Không tiếng động nói cho bọn họ, không nghe theo Khương Ức sẽ chết thẳng cẳng.

Hai người không dám không theo, đành phải cứng rắn nuốt ý muốn đi chơi xuống bụng.

Chu Húc cho rằng Giang Cảnh Dương phải chăm chỉ học tập chỉ là nói suông thôi, dù sao từ lúc cậu quen biết cậu ta từ cao một đến nay, Giang Cảnh Dương đã như một con ngựa hoang, ai cũng không kéo lại được, đừng nói đến Khương Ức.

Một tháng sau, cậu ta phát hiện Giang Cảnh Dương cứ như là một người khác, không chỉ có không ngủ gật trong giờ, không trốn học đi chơi bóng, còn thường xuyên giơ tay trả lời một số câu hỏi nhỏ.

Biểu hiện khác thường này của anh không chỉ làm Du Vũ Huân và Chu Húc kinh ngạc đến mức ngây người, còn làm các bạn học và thầy cô sợ hãi chung, mỗi lần hết tiết, lúc giáo viên môn đó về văn phòng cũng sẽ nói với lão Trương: "Hôm nay Giang Cảnh Dương ban ông giơ tay trả lời câu hỏi, thật là kỳ tích."

Sắp đến ngày thi cuối tháng, trừ sau khi tan học hết tiết tự học buổi tồi về ký túc xá có thể nghỉ ngơi, khoảng thời gian còn lại, cho dù là ăn cơm trong nhà ăn thì Giang Cảnh Dương cũng bị Khương Ức bắt cầm sách học thuộc, làm bài.

Hôm sau đến trường, tinh thần mệt mỏi làm Giang Cảnh Dương rất nhanh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật trong giờ.

Trong tiết tự học hôm nay, Khương Ức đang giảng bài cho Giang Cảnh Dương: "Tính cái này, trong bán cầu bán kính R có một hình trụ nội tiếp, vậy thể tích lớn nhất của hình trụ này là bao nhiêu? A..."

Cô còn chưa đọc đề hết đã thấy chỗ ngồi bên cạnh truyền đến tiếng nói nhẹ bẫng, mắt nhìn lại, thanh niên nào đó đang nằm bò trên bàn ngủ say, trong miệng còn nói thầm: "6... chọn 6..."

Khương Ức không nghe rõ, ghé sát vào hỏi: "6 gì cơ?"

Có lẽ là tiếng nói của Khương Ức làm trong lòng Giang Cảnh Dương có phản ứng rất lớn, làm cho Giang Cảnh Dương đang ngủ mơ còn ngồi dậy, hô lớn: "6 cái 6, chay, uống!"

Khương Ức: "...Giang Cảnh Dương!"

Giang Cảnh Dương hầu như không có ký ức về chuyện đã xảy ra trong tiết tự học hôm đó, anh chỉ nhớ rõ mình nằm mơ đang ở quán bar, còn chuốc đối thủ mấy chai rượu, chỉ là không biết vì sao, lúc cậu tỉnh lại Khương Ức đột nhiên giống như một người khác, không để ý đến cậu...

Du Vũ Huân và Chu Húc xem trò hay cả buổi, trong lúc amn đang vô cùng hoang mang đã nhiệt tình giải đáp cho.

Ngày hôm sau, lúc Giang Cảnh Dương ôm sách giáo khoa đi trong thư viện đã bắt được Khương Ức vừa thấy cậu đã định chạy: "Sao lại trốn anh."

Khương Ức không nhìn cậu: "Chỉ không muốn thôi."

"Vì sao?"

"Anh còn muốn hỏi à?!"

Giang Cảnh Dương nhếch môi cười: "Được rồi đừng nóng giận, là do đêm trước anh ôn bài muộn quá nên mệt ngủ rồi, anh thề lần sau lúc em giảng bài tôi sẽ không ngủ mất đâu."

Khương Ức xem nụ cười cà lơ phất phơ của anh, không muốn để ý đến anh, xoay người đi luôn, kết quả lại bị Giang Cảnh Dương kéo về, kéo về chỗ ngồi.

Giang Cảnh Dương để đề thi tiếng Anh xuống trước mặt cô, tùy tay chỉ một khoảng trống: "Chỗ này anh không biết."

Khương Ức: "Em cũng không biết."

Giang Cảnh Dương lấy đề cương địa lý ra: "Đây là chỗ nào?"

Khương Ức: "Không biết."

Giang Cảnh Dương lấy sách lịch sử ra: "Nguyên nhân xuất hiện hiện tượng trăm nhà tranh tiếng..."

Khương Ức vẫn giữ đáp án cũ: "Không biết."

Giang Cảnh Dương bị đáp lấy lệ im lặng hồi lâu, lúc mở miệng lại, sự kiên nhẫn trong giọng điệu cũng đã ít đi: "Thế em biết cái gì?"

Khương Ức: "Chẳng biết gì cả."

Nhìn cô nữ sinh còn đang tức giận, cáu kỉnh, Giang Cảnh Dương hít sâu một hơi, cất sách giáo khoa lại, hai tay chống bàn, ánh mắt nhìn Khương Ức chăm chú đột nhiên trở nên dịu dàng mà cực nóng: "Vậy em có biết anh và mèo của anh đều rất nhớ em không?"

Tác giả có lời muốn nói: Mực hun khói (Huân Vưu Ngư), Du Vũ Huân.

Đọc lại mấy lần sẽ biết vì sao nói Mực hun khói, Du Vũ Huân sẽ đá ông lớn.

Các cậu không biết là ông lớn rất muốn bé Khương sao??