Chương 12: Do dự

Khoảnh khắc nhân viên hành chính đóng con dấu lên giấy chứng nhận kết hôn, một cảm giác như tất cả đã ngã ngũ rồi.

Chuyện liên hôn này, thời gian chuẩn bị cũng gần nửa tháng, không tính là quá đột ngột, nhưng khi thực sự cầm tờ giấy chứng nhận trên tay, trong lòng Bùi Hề Nhược vẫn có chút phức tạp.

Còn nhớ thời trung học, khi những cô gái nhỏ bắt đầu biết yêu tụ tập nói chuyện với nhau, thảo luận về nam sinh đẹp trai nhất trường, mọi người cùng chia sẻ về hình tượng chồng tương lai của mình.

Có người thấy cô ngồi ở bên cạnh, nhiệt tình hỏi: “Nhược Nhược, sau này cậu muốn gả cho người như thế nào vậy?”

Cô xoay xoay chiếc bút trên tay, “Tớ ấy à, muốn gả cho chính mình.”

Lời này vẫn còn phảng phất như mới nói ra ngày hôm qua vậy, nhưng trong chớp mắt, đã bị vả mặt bôm bốp rồi.

Nghĩ đến đây, Bùi Hề Nhược liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, muốn nhìn xem, anh liệu có cảm xúc phức tạp nào hay không.

Nhưng lại bị vóc người to lớn của Thẩm Minh chắn mất.

“Phó Tổng, vừa rồi giám đốc Thẩm đã nổi trận lôi đình vì việc chúng ta không sử dụng kỹ thuật xử lý của Khoa học kỹ thuật Duệ Hợp, nhất định muốn xem báo cáo bộ xử lý trung tâm (CPU) của 6A.” Thẩm Minh bước nhanh lên phía trước, giọng nói trầm mà nhanh, “Nhưng người bên trung tâm nghiên cứu nói, hiệu quả thử nghiệm của thiết bị mới được trang bị 6A không tốt, sợ rằng không cho ra được báo cáo…..”

Bùi Hề Nhược không ngờ rằng, người ngày bình thường nhìn khá là nhã nhặn, làm mọi việc đều chu toàn như thư ký Thẩm, khi nói chuyện cũng có thể nhanh như bắt súng liên thanh. Trong đầu cô như có một loạt những viên đạn vụt bay qua, không lưu lại được điều gì.

Cũng không biết Phó Triển Hành dùng cách gì để có thể nghe rõ được nữa, vừa đi vừa nói, “Người phụ trách của trung tâm nghiên cứu tên là gì?”

“Họ Từ, Từ An Chí.”

Anh “ừ” một tiếng, “Nói với giám đốc Thẩm, tôi sẽ tự mình đem báo cáo qua.”

Nhưng việc nghiên cứu bộ xử lý trung tâm 6A là do Phó Tổng một tay xây dựng, đưa báo cáo lên không phải là tự vả mặt mình sao?

Thẩm Minh sững người một lúc, vẫn dùng giọng điệu như bình thường: “Đã rõ.”

Hai người nói đến đây, dường như mới nhớ ra, ở đây còn có người thứ ba.

“Không sao, hai người cứ nói chuyện đi”, Bùi Hề Nhược cười ha ha, “Tôi bắt xe về là được.”

Một tay cô cầm một chiếc ô, tay còn lại cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn kia, coi nó như chiếc quạt giấy, thỉnh thoảng lại phe phẩy.

Nền đỏ chữ vàng, dưới ánh nắng mặt trời có vài tia lấp lánh.

Lúc này, khung cảnh nào đó của tối qua đột nhiên hiện lên, giữa núi rừng yên tĩnh, cô một bụng đầy bực tức, kêu than vì đã gả đi quá xa, rút lại vẻ giả trân lúc ban ngày, vô cùng hiếm có, đã động đến lòng trắc ẩn trong anh.

Phó Triển Hành ngừng lại, “Tôi đưa cô về.”



Sau khi đưa cô đến sân bay, chiếc Bentley mới quay đầu đi về phía tổng bộ Phó thị.

Từ thời ông cụ Phó, Phó gia đã bắt đầu cùng Thẩm gia liên hôn, hai nhà cũng bắt tay, cùng nhau hợp tác, mới tạo nên được danh môn vọng tộc phát triển phồn vinh như ngày nay.

Phát triển cho đến nay, lại dần dần xuất hiện một số người có dấu hiệu không hợp tác.

Người hôm nay làm khó, Thẩm Phục Đức, luận thân phận, Phó Triển Hành còn phải gọi ông ta một tiếng ‘cậu họ’.

Đến giờ cuộc tranh giành thừa kế cũng đã hạ màn, tin tức Phó Triển Hành sắp về tổng bộ, dường như đã truyền đi khắp ngóc ngách của tập đoàn rồi.

Đặc biệt là những bộ phận có nhiều phụ nữ, thảo luận vô cùng kịch liệt.

Mặc dù nói là năm ngoái, Phó Triển Hành đã có một chức vụ ở bộ phận kỹ thuật của Thẩm Thị, nhưng anh vô cùng ít xuất hiện ở tổng bộ, mọi người muốn thấy được chân dung anh cũng khó, soái ca ở cấp bậc như vậy, thực sự có thể trở thành động lực đi làm của mọi người.

Thời gian này, cuối cùng cũng có thể được ngắm đủ rồi.

Mười một giờ mười phút sáng, Phó Triển Hành bước vào cửa của tổng bộ, nhận được sự niềm nở cũng như ánh mắt thăm dò của vô số người, tin tức cũng được truyền từ một đường dây nào đó đến bên tai của Thẩm Phục Đức.

Lúc anh bước vào cửa, Thẩm Phục Đức đđang ngồi ở bàn làm việc, một màn mưa gió sắp ập đến rồi.

Phó Triển Hành khí chất ôn hòa, nhưng không làm giảm đi khí thế của anh, nhẹ gật đầu, “Cậu họ.”

“Cậu còn gọi tôi một tiếng cậu họ cơ đấy.” Thẩm Phục Đức mặt không biểu tình mà gật đầu, chống tay lên tay vịn của chiếc ghế rồi đứng dậy, “Tôi hỏi cậu, tại sao lại không hợp tác cùng Khoa học kỹ thuật Duệ Hợp?”

Điện thoại thông minh do tập đoàn Phó thị sản xuất đã thâm nhập thị trường từ lâu. Ban đầu phần lớn bộ xử lý trung tâm (CPU) đều do Khoa học kỹ thuật Duệ Hợp cung cấp, nhưng khi Phó Triển Hành dần tiếp quản tập đoàn, điều này đã bị hủy bỏ.

“Bởi vì Phó thị đã có thể tự nghiên cứu ra được rồi.” Phó Triển Hành không nhanh không chậm, “Một khi dựa dẫm vào công ty khác, quyền làm chủ vĩnh viễn không thể về tay được. Một khi việc cung cấp bộ xử lý trung tâm (CPU) bị gián đoạn, toàn bộ dây chuyền sản xuất đều vô tác dụng.”

“Đạo lý thì ai mà không biết chứ? Chi phí cho việc nghiên cứu bộ xử lý trung tâm (CPU) dao động khoảng mấy chục tỷ, có số tiền này đầu tư vào chỗ khác không tốt hơn sao? Phí trao quyền, phí độc quyền, có khoản nào không phải là tiền? Nghiên cứu không có dễ làm như vậy”, Thẩm Phục Đức lạnh lùng nhìn anh, “Cho dù Khoa học kỹ thuật Phong Triển có sống lại trên tay cậu, cũng đừng quên rằng, đưa được một vệ tinh lên, đằng sau còn có bao nhiêu cái không phóng được!”

“Vệ tinh không phóng được?” Phó Triển Hành ngừng lại một chút, dường như cuối cùng đã hiểu được ý trong lời nói của ông ta, “Cậu họ, ý cậu là vệ tinh mẫu sao?”

Thời còn trẻ Thẩm Phục Đức cũng đã có ý muốn khiến Khoa học kỹ thuật Phong Triển sống lại từ cõi chết, sao lại không hiểu được sự khác biệt giữa lý luận và thực tế của việc phóng vệ tinh chứ, vệ tinh mẫu, vốn cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn lý thuyết của vệ tinh mà thôi, đương nhiên không cần phóng lên trời rồi.

Tiểu tử này, là đang cố tình hiểu sai. Thẩm Phục Đức hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát nói rõ, “Tôi nói là những vệ tinh phóng thất bại kia kìa.”

Giá chế tạo vệ tinh vô cùng cao, không may rơi mất một chiếc, mấy trăm vạn, thậm chí là mấy nghìn vạn cũng liền cứ thế mà rơi mất theo.

“Sẽ không.”

“Cái gì?” Thẩm Phục Đức nhíu mày.

“Cháu tiếp nhận công ty mấy năm nay, số vệ tinh phóng lên bị thất bại, là bằng không.” Phó Triển Hành nói rõ hơn.

Hơn nữa, cũng không biết là anh cố ý, hay là vì tính xác định của câu nói, nhấn mạnh thời gian là mấy năm nay anh tiếp nhận công ty, liền khiến người ta không khỏi nghĩ đến, nhiều năm trước khi Khoa học kỹ thuật Phong Triển ở trong tay Thẩm Phục Đức điều hành, đều gặp những lần thất bại liên tiếp kỷ lục kia.

Hiển nhiên Thẩm Phục Đức cũng nghĩ theo hướng thứ hai, lập tức lộ ra sự tức giận, “Phó Triển Hành! Cậu quá kiêu ngạo rồi đấy!”

Thư ký đang chuẩn bị bưng trà vào, bị tiếng hét kia dọa đến run tay, liền làm đổ trà. Cô lập tức thu dọn xong, nhưng cũng không dám rời khỏi đây.

Nhưng sự chen ngang này, đủ để khiến cho Thẩm Phục Đức đang bốc hỏa lêи đỉиɦ đầu bình tĩnh lại.

Ông ta mất kiên nhẫn gõ vào bản, “Báo cáo của bộ xử lý trung tâm 6A đâu?”

Thẩm Phục Đức hung hăng, qua loa lật giở vài tờ tài liệu, thốt lên, “Không đúng.”

“Cái gì không đúng vậy ạ?”

Không giống với bản báo cáo ông ta xem lúc trước, thiếu đi vài số liệu.

Thẩm Phục Đức đang định mở miệng, đột nhiên hiểu ra, chút nữa bị dọa đến độ toàn thân toát mồ hôi lạnh.

May là, trước mắt nhìn thấy được một số liệu sai sót, ông ta giương tay ra chỉ lên, nói tiếp, “Cậu xem đi, số liệu này căn bản không hợp lý.”

“Vậy ư.” Phó Triển Hành gật gật đầu, “Không hổ là cậu họ.”

Nhất thời Thẩm Phục Đức còn chưa hiểu lời của anh là nói về điều gì, đã nghe thấy anh nói câu tiếp theo.

“Còn chưa đọc qua báo cáo, đã biết được số liệu có vấn đề nằm ở trang nào rồi.”



Mấy ngày gần đây, trong nội bộ của tập đoàn Phó Thị, có truyền đi một tin tức.

Thẩm Phục Đức thông đồng với người phụ trách trung tâm nghiên cứu là Từ An Chí, cố ý làm giả báo cáo số liệu, cản trở việc nghiên cứu bộ xử lý trung tâm 6A, đang bị giam lại để tiếp nhận điều tra.

Nghe đồn, là do Thái tử gia ra tay, kéo ông ta xuống ngựa.

“Cậu như vậy cũng quá ác độc rồi, vốn dĩ Thẩm Phục Đức đã ghét người ta nói rằng ông ta không có bản lĩnh, cậu thì hay rồi, trực tiếp dùng dao găm thẳng vào tim người ta”, Tùy Tự nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, “Phỏng vấn một chút, có phải là có ý định báo thù hay không?”

“Con người đang trong cơn thịnh nộ, sẽ dễ lòi đuôi ra hơn mà thôi.” Phó Triển Hành nhàn nhạt đáp.

Tùy Tự suy nghĩ, đồng ý với câu nói này.

Phó Triển Hành trước giờ luôn hành sự một cách dứt khoát, quả quyết, mỗi bước đi đều hướng thẳng đến mục tiêu, thực sự không hề rảnh rỗi mà đi hại người khác.

“Nhưng mà, sao cậu lại phát hiện ra được Thẩm Phục Đức câu kết với Từ An Chí vậy?” Hắn tò mò hỏi.

“Bởi vì Thẩm Phục Tài.”

Tùy Tự nghĩ nghĩ, “Anh trai của Thẩm Phục Đức sao? Là cái người vì tham ô tiền công mà bị đưa vào tù kia à?”

Phó Triển Hành ‘ừ’ một tiếng, “Mấy năm trước, có một lần tôi nhìn thấy Từ An Chí đi ra từ văn phòng của Thẩm Phục Tài. Hôm nay cho Thẩm Minh đi điều tra, Từ An Chí là do Thẩm Phục Tài sắp xếp vào.”

“Phục rồi, đầu óc cậu là cái máy ghi nhớ đấy à?” Tùy Tự trợn mắt há mồm.

Phó Triển Hành ký tên lên văn kiện, đột nhiên hỏi, “Mấy giờ rồi?”

“Hai rưỡi, sao thế?”

“Tôi đi Thân Thành một chuyến.”

“Thân Thành?” Trong nháy mắt Tùy Tự nổi lên hứng thú, “Không phải là đi gặp cô Bùi kia đấy chứ? Trùng hợp, tôi cũng có chuyện phải đến đó.”



Dạo này, mẹ Bùi vẫn luôn nhắc với cô, muốn mời Phó Triển Hành đến nhà.

Bùi Hề Nhược đại khái biết được lý do, cô về Thân Thành không lâu, Đường Kê Ngọc cũng qua trường đại học bên này mở buổi tọa đàm.

Bác dâu đặc biệt đến Bùi gia một chuyến, trong lúc nói chuyện, không chút giấu diếm việc bà vô cùng thích Bùi Hề Nhược, còn xác minh tình cảm của cô và Phó Triển Hành.

Điều này đối với mẹ Bùi mà nói, không khác gì có một sự kinh hỷ từ trên trời rơi xuống.

Muốn được thể hiện sự nhiệt tình của mẹ vợ, bà kiên trì muốn Bùi Hề Nhược gọi Phó Triển Hành đến, “Nhược Nhược, người nhà người ta cũng đã thích con như vậy rồi, chúng ta không thể mất lịch sự được. Hơn nữa mẹ mới chỉ nhìn tiểu Phó qua ảnh, còn chưa gặp thằng bé nữa.”

Ngay cả cha Bùi trước giờ không quan tâm mấy chuyện phiếm của đàn bà con gái, cũng ở bên cạnh phụ họa theo.

Bùi Hề Nhược chỉ có thể đáp ứng, còn tỏ ra ngượng ngùng, “Vậy để con hỏi xem, không biết anh ấy có bận gì hay không nữa.”

Giống như lúc trước không đồng ý với bố mẹ, đều là nghĩ cho anh vậy.

Khoảng chiều tối hôm nay, Bùi Hề Nhược và mẹ Bùi cùng đi đến sân bay.

“Nhiều người như vậy”, mẹ Bùi nhẹ nhíu mày, “Nhược Nhược, con cẩn thận, đừng có nhận lầm người đấy.”

Bùi Hề Nhược nói theo kịch bản đã được soạn sẵn, “Sao có thể chứ, mỗi ngày còn đều ngắm ảnh của anh ấy một lần đấy.”

Thực ra, mười mấy ngày này cô về Thân Thành, vẫn luôn tung tăng khắp nơi, đã bỏ anh ở ngoài chín tầng mây rồi.

Mẹ Bùi cười tươi.

Đợi một lúc, từ phía xa, có bóng hình cao lớn của hai người đàn ông đi đến.

Bùi Hề Nhược vẫn đang nhìn điện thoại, mẹ Bùi nhẹ vỗ cánh tay cô, thúc giục nói, “Còn nghịch điện thoại nữa, mau đi đi.”

Đến rồi sao?

Bùi Hề Nhược ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người đàn ông khí chất xuất chúng đứng ở phía không xa. Cô làm ra bộ dáng vô cùng vui mừng, đi về phía anh.

Sau khi đến gần, mới cảm nhận được điềm không lành.

Hai người một người tây trang màu đen, một người mặc màu tím đậm, gương mặt đều anh tuấn phi phàm, người khác có lẽ sẽ nhìn ra được sự khác biệt giữa hai người họ, nhưng đối với Bùi Hề Nhược mà nói, trong ánh mắt đầu tiên không thể nhận ra được, không có kịch để diễn rồi, nhìn vào hai gương mặt hồi lâu, trong mắt cô, ngũ quan của họ như bị tách rời, một lúc thì người này giống, lúc sau lại là người kia giống….

Càng trùng hợp hơn chính là, tay trái của hai người đều trống trơn, không có ai đeo chuỗi vòng kia cả.

Bùi Hề Nhược nhất thời do dự, chỉ cảm thấy có một vấn đề nan giải đang ở ngay trước mắt mình.

Phó Triển Hành.

Rốt cuộc là người nào đây.