Chương 17
Tomas gặp lại Marian đang ngồi chờ anh ở bậc trên cùng của Piazza di Spagna. Quảng trường đang tấp nập người đi lại.
- Thế nào, anh đã nói chuyện với anh ấy rồi chứ? Marian hỏi.
- Đi nào, ở đây đông người quá, ta chết ngạt mất; hãy đi bát phố một chút và nếu chúng ta tìm lại được cửa hàng bán loại khăn choàng đủ màu sắc mà em đã nhìn thấy, anh sẽ mua tặng em.
Marian đẩy cặp kính râm lên mắt rồi đứng dậy không nói thêm lời nào.
- Đây không phải đường đến chỗ bán khăn, Tomas kêu lên với cô bạn đang vội vã rảo bước xuôi về phía đài phun nước.
- Không, thậm chí là hướng ngược lại, và dẫu sao em cũng chẳng thèm khăn anh tặng!
Tomas chạy theo cô và bắt kịp cô ở những bậc thang dưới cùng.
- Mới hôm qua em còn thích mê món quà đó cơ mà!
- Chính anh nói đấy nhé, đó là chuyện hôm qua, còn hôm nay em không màng đến nó nữa! Phụ nữ là thế đấy, lúc nào cũng đổi ý còn đàn ông các anh là một lũ ngốc.
- Có chuyện gì vậy? Tomas hỏi.
- Có chuyện là nếu anh thực sự muốn tặng em một món quà, anh phải tự tay chọn, nhờ người ta gói lại thật đẹp, rồi anh phải giấu đi như một điều bất ngờ, bởi vì chuyện đó lẽ ra phải là một điều bất ngờ mà. Cái này được gọi là ân cần chăm chút, Tomas à, đó là một trong những phẩm chất hiếm hoi được phụ nữ đánh giá rất cao. Và nếu điều này có thể làm anh yên lòng, không phải chỉ cần có thế mà người ta sẽ l*иg nhẫn cưới vào tay anh đâu.
- Anh xin lỗi, anh cứ nghĩ sẽ làm em vui.
- Thế sao, kết quả lại trái ngược hoàn toàn. Em không muốn nhận món quà người ta tặng mình cốt được bỏ qua.
- Nhưng anh đâu mắc lỗi gì cần em bỏ qua!
- Lại còn không à? Mũi anh đang dài ra chẳng khác gì Pinocchio kìa! Đi nào, chẳng thà đi ăn mừng chuyến công tác của anh còn hơn đứng đây tranh luận. Đó đúng là điều Knapp đã báo với anh qua điện thoại, phải không nào? Anh nên tìm một bàn vị trí đẹp để tối nay đưa em đến dùng bữa tối đi.
Rồi Marian bắt đầu bước đi mà không đợi Tomas.
* * *
Julia mở cửa xe taxi, Anthony tiến về phía cửa quay của khách sạn.
- Nhất định có một giải pháp. Tomas của con không thể biến mất được. Cậu ta đang ở đâu đó và bố con ta sẽ tìm ra cậu ta, vấn đề chỉ là kiên trì thôi.
- Trong hai mươi tư tiếng đồng hồ ấy à? Chúng ta chỉ còn ngày mai thôi, thứ Bảy chúng ta đã phải lên máy bay rồi. Bố không quên chuyện ấy chứ?
- Thời gian chỉ gấp gáp với mình bố thôi, Julia ạ, con còn cả cuộc đời phía trước. Nếu muốn đi đến tận cùng cuộc phiêu lưu này, con sẽ quay trở lại, dù chỉ có một mình, nhưng con sẽ quay trở lại. Ít ra, chuyến đi này đã khiến cho cả hai bố con ta lại có cảm tình với thành phố này. Điều đó cũng không đến nỗi quá tệ.
- Vì thế mà bố đưa con đến tận đây ư? Để thấy lòng thanh thản ư?
- Con muốn nhìn nhận sự việc theo cách đó cũng được. Bố không thể ép con phải tha thứ cho bố chuyện bố đã làm và sẽ vẫn làm nếu lại rơi vào những tình huống tương tự. Nhưng bố con ta đừng cãi cọ nữa, chỉ một lần này thôi, chỉ hai ta hãy cùng cố gắng. Mọi chuyện vẫn có thể diễn ra chỉ trong vòng một ngày, tin bố đi.
Julia quay nhìn ra chỗ khác. Bàn tay cô sượt qua bàn tay Anthony, ông ngập ngừng nhưng rồi lại thôi, tiếp tục băng ngang đại sảnh rồi dừng lại trước cửa thang máy.
- Bố e là không thể đi cùng con tối nay, ông tuyên bố với con gái. Đừng giận bố, bố mệt quá. Bố nên tiết kiệm pin cho ngày mai thì hơn; bố chưa từng hình dung là ta có thể nói câu này đúng theo nghĩa đen.
- Bố nghỉ ngơi đi. Con cũng kiệt sức rồi, con sẽ gọi bữa tối lên phòng. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau vào giờ điểm tâm, nếu bố muốn, con sẽ dùng bữa sáng với bố.
- Tốt lắm, Anthony mỉm cười đáp.
Họ cùng đi lên tầng, Julia ra khỏi thang máy trước. Khi cánh cửa thang máy khép lại, cô khẽ vẫy tay chào bố mình rồi đứng lại nơi thềm nghỉ, rình đợi những con số màu đỏ đang lướt qua trên mặt đồng hồ treo phía trên đầu cô.
Vừa vào đến phòng, Julia liền vặn vòi cho làn nước nóng giãy chảy vào bồn, cô dốc vào đó hai lọ tinh dầu để sẵn trên mép bồn rồi quay trở ra gọi phục vụ phòng mang lên một bát ngũ cốc cùng một đĩa trái cây. Cô tranh thủ lúc đi ngang qua để bật màn hình plasma treo đối diện với giường, cởi bỏ quần áo và đi vào phòng tắm.
* * *
Knapp ngắm mình trong gương hồi lâu. Anh chỉnh lại nút thắt cà vạt rồi ngắm mình một lần cuối cùng trước khi ra khỏi toa lét. Đúng tám giờ tối nay, cuộc triển lãm do anh chủ trì sẽ khai mạc ở cung Nhϊếp ảnh với sự tham dự của Bộ trưởng bộ Văn hóa. Dự án này buộc anh phải làm việc quá tải, nhưng cái lợi chủ yếu là đối với bước tiến trong sự nghiệp của anh. Nếu buổi tối nay kết thúc tốt đẹp, nếu các đồng nghiệp báo viết khen ngợi những thành quả có được từ nỗ lực của anh trong các ấn phẩm sẽ ra sạp ngày mai, chẳng mấy chốc anh sẽ chuyển đến phòng làm việc rộng rãi ốp kính ở lối vào của phòng biên tập. Knapp nhìn chiếc đồng hồ quả lắc đặt trong đại sảnh của tòa nhà, anh còn mười lăm phút, thừa thời gian để cuốc bộ tới Pariserplatz và đến đứng dưới bậc tam cấp phía trước thảm đỏ, để đón tiếp ngài Bộ trưởng và những máy quay truyền hình.
* * *
Adam cuộn tròn tờ giấy tráng nhôm bọc chiếc bánh sandwich đem theo và nhắm vào sọt rác được móc vào một cột đèn trong công viên. Anh ném trượt và đứng dậy để nhặt lại tờ giấy nhầy mỡ. Ngay khi anh tiến lại gần thảm cỏ, một chú sóc ngẩng đầu lên và đứng thẳng dậy trên hai chân.
- Xin lỗi chú mày, Adam lên tiếng, tao không có hạt phỉ trong túi, còn Julia thì không có mặt ở thành phố. Cả hai ta đều bị bỏ rơi rồi.
Con vật nhỏ bé nhìn anh, cái đầu đu đưa theo mỗi lời nói được phát ra.
- Tao không tin là loài sóc lại khoái món thịt lợn ướt, anh nói và quẳng cho con vật một mẩu giăm bông nhô ra giữa hai lát bánh mì.
Con vật thuộc loài gặm nhấm từ chối món ăn anh đưa cho và lại quay ra nhảy nhót dọc theo một thân cây. Một cô gái đang chạy bộ thể dục dừng lại ngang tầm Adam.
- Anh đang nói chuyện với con sóc đấy ư? Tôi cũng vậy, tôi thích mê khi chúng chạy ào đến và những bộ mặt non choẹt của chúng lúc lắc tứ phía.
- Tôi biết, phụ nữ đều thấy chúng hấp dẫn không thể cưỡng lại, thế nhưng đây lại là anh em chú bác với loài chuột cơ đấy, Adam khẽ cằn nhằn.
Anh ném chiếc bánh sandwich của mình vào sọt rác và rời khỏi công viên, tay đút túi.
* * *
Có tiếng gõ cửa, Julia vớ lấy cái găng trang điểm và chùi nhanh lớp mặt nạ đang phủ trên mặt. Cô ra khỏi phòng tắm và khoác lên người chiếc áo choàng tắm đang treo trên mắc. Cô đi ngang phòng, mở cửa cho người phục vụ và bảo anh ta đặt khay đồ ăn của cô lên giường. Cô lấy một tờ bạc trong túi cầm tay, kẹp vào bản kê tiền cần thanh toán rồi đưa lại cho anh bồi. Ngay khi anh ta đi khỏi, cô liền luồn xuống dưới lớp khăn trải giường và bắt đầu tấn công đĩa ngũ cốc. Điều khiển ti vi trong tay, cô bật lướt từng kênh một, tìm một chương trình không phát bằng tiếng Đức.
Ba kênh Tây Ban Nha, một kênh Thụy Sĩ và sau đó đến hai kênh Pháp, cô không muốn xem những hình ảnh chiến tranh phát trên CNN – quá bạo lực -, những hình ảnh tỷ giá chứng khoán trên Bloomberg – chẳng lý thú gì, cô dốt đặc môn toán -, trò chơi được giới thiệu trên RAI – người dẫn chương trình theo cô là quá tầm thường – và cô lại bắt đầu chọn từ đầu.
* * *
Đoàn hộ tống được dẫn đầu bởi hai cảnh sát cưỡi mô tô. Knapp kiễng chân để nhìn cho rõ. Người đứng cạnh cố gắng len lên đằng trước anh, anh thúc khuỷu tay để giành lại chỗ của mình, người đồng nghiệp của anh chỉ việc có mặt ở đó sớm hơn. Một chiếc xe bốn chỗ đã dừng trước mặt anh. Một vệ sĩ mở cửa xe và vị Bộ trưởng bước xuống, được chào đón bởi một rừng máy quay. Cùng với giám đốc trung tâm triển lãm, Knapp tiến lên trước một bước và nghiêng mình để chào mừng vị quan chức cấp cao trước hộ tống ông ta đi dọc thảm đỏ.
* * *
Julia nhìn lướt qua tờ thực đơn, vẻ đăm chiêu. Trên đĩa ngũ cốc chỉ còn sót lại một quả nho khô, cùng hai cái hạt trong chiếc cốc có chân đựng hoa quả. Không thể đưa ra lựa chọn cuối cùng, cô đang phân vân giữa một thanh kẹo tan vị sô cô la, một chiếc bánh hoa quả vị quế, những chiếc bánh kếp và một club sandwich[11]. Cô săm soi kỹ lưỡng phần bụng, hông của mình rồi quẳng tờ thực đơn ra tít đầu kia căn phòng. Bản tin truyền hình khép lại với những hình ảnh đẹp đẽ giả tạo tại một buổi tiệc khai mạc triển lãm của giới thượng lưu. Đàn ông và đàn bà, những kẻ có địa vị trong lễ phục, bước trên một tấm thảm đỏ trong tiếng lác tách của đèn flash. Chiếc đầm dài thanh lịch của một nữ diễn viên hay nữ danh ca gì đó, hẳn là dân Berlin, khiến cô chú ý. Cô không thấy khuôn mặt nào thân quen trong đám nhân vật quan trọng này, chỉ trừ một khuôn mặt! Cô đứng phắt dậy, hất đổ cả khay đồ ăn và bước tới dán mắt vào màn hình ti vi. Cô chắc chắn đã nhận ra người đàn ông vừa bước vào trong tòa nhà, đang mỉm cười với những ống kính chĩa vào mình. Máy quay quét về phía hàng cột của quảng trường Brandebourg.
[11] Tên gọi của loại bánh kẹp nhiều tầng.
- Tên khốn đểu giả! Julia kêu lên và chạy vội vào phòng tắm.
* * *
Người thường trực cam đoan với cô rằng bữa tiệc được nói đến đều không thể diễn ra ở đâu khác ngoài Stiftung Brandenburger. Dinh thự thuộc hàng những đột phá gần đây nhất của kiến trúc Berlin, và từ những bậc thang quả thực người ta được tận hưởng một quang cảnh tuyệt vời về phía những cây cột. Buổi tiệc khai mạc triển lãm mà Julia vừa nói với ông chắc chắn là do báo Tagesspiegel tổ chức. Cô Walsh chẳng có lý do gì để vội đến đó, cuộc triển lãm ảnh báo chí quy mô lớn sẽ kéo dài đến tận ngày kỷ niệm sự sụp đổ bức tường, tức là còn năm tháng nữa. Nếu cô Walsh muốn, ông chắc chắn có thể lấy được cho cô hai tấm giấy mời trước trưa mai. Nhưng cái mà Julia muốn, đó là cách nào kiếm một bộ váy dạ hội ngay lập tức.
- Sắp chín giờ tối rồi, cô Walsh ạ!
Julia mở túi xắc, dốc tuột xuống mặt quầy, phân loại tất cả những thứ có bên trong, đô la, euro, tiền xu, thậm chí cô còn thấy cả một tờ mác Đức cũ mèm mà cô không bao giờ rời xa, tháo đồng hồ đeo tay rồi đẩy bằng cả hai tay đống đồ ấy như một con bạc trên bàn chơi.
- Dù có là màu đỏ, tím hay vàng cũng không hề gì, tôi xin nhờ ông kiếm cho tôi một chiếc váy dạ hội.
Người thường trực rụng rời nhìn cô. Ông nhướn lông mày bên trái. Lương tâm nghề nghiệp buộc ông không thể để mặc con gái của ngài Walsh trong cơn túng quẫn. Ông sẽ tìm cách giải quyết khó khăn của cô.
- Hãy thu dọn lại đống hỗn độn này vào túi xắc của cô rồi đi theo tôi, ông nói rồi kéo Julia về phía xưởng giặt là.
Bất chấp cảnh tranh tối tranh sáng trong xưởng, chiếc đầm dài ông chỉ cho cô thấy vẫn bộc lộ vẻ đẹp hoàn hảo của nó. Chiếc đầm thuộc về một khách hàng nữ đang nghỉ tại phòng hạng sang 1206. Hãng thời trang đã chuyển nó đến vào đúng lúc bà bá tước không muốn bị làm phiền, người thường trực giải thích như vậy. Dĩ nhiên là không thể dung thứ cho bất cứ vết bẩn nào và nàng Lọ Lem, trong trường hợp này là Julia phải trả nó cho ông trước mười hai giờ đêm.
Ông để cô lại một mình trong xưởng giặt và bảo cô cứ việc treo quần áo của cô lên mắc.
Julia cởi đồ, khoác lên người bộ đồ thời trang cao cấp tinh tế hết sức thận trọng. Không có chiếc gương nào để cô ngắm mình trong đó, cô tìm hình ảnh phản chiếu của mình trên lớp vỏ kim loại của một giá treo quần áo, nhưng chiếc ống hình trụ bày ra trước mắt cô một hình ảnh méo mó. Cô thả tóc, dò dẫm trang điểm trong bóng tối, bỏ lại chiếc túi xắc cùng với quần âu, áo len, rồi trở lại con đường tối tăm dẫn ra đại sảnh.
Người thường trực ra hiệu cho cô bước lại gần. Julia lặng lẽ làm theo lời ông. Một chiếc gương treo trên tường phía sau ông, nhưng ngay khi Julia muốn soi gương xem bộ dạng mình thế nào thì ông đã đứng chắn trước mặt cô để ngăn cô làm việc đó.
- Không, không, không! Ông nói trong khi Julia thử tiến lên lần nữa. Nếu quý cô cho phép...
Rút từ ngăn kéo bàn ra một chiếc khăn giấy, ông lau bớt vệt son chờm ra ngoài viền môi cô.
- Giờ thì cô có thể chiêm ngưỡng bản thân được rồi! ông kết luận và tránh qua một bên.
Julia chưa từng thấy thứ gì tuyệt vời hơn chiếc đầm này. Đẹp hơn nhiều so với mọi thứ cô từng mơ trước tủ kính bày hàng của những hãng thời trang danh tiếng nhất.
- Tôi không biết cảm ơn ông thế nào đây! Cô sửng sốt thì thào.
- Cô đang đem lại vinh dự cho người thiết kế ra chiếc váy, tôi chắc chắn nó hợp với cô hơn với bà bá tước cả trăm lần, ông hạ giọng. Tôi đã gọi xe cho cô, tài xế sẽ đợi cô tại đó và đưa cô quay lại khách sạn.
- Tôi bắt taxi được mà.
- Với trang phục thế này, cô đùa hay sao thế! Cứ coi như đó là cỗ xe tứ mã của cô đi, và để tôi yên tâm nữa. Lọ Lem mà, cô nhớ ra chưa? Chúc buổi tối vui vẻ, cô Walsh, người thường trực nói và đưa cô ra tận chiếc limousine.
Ra đến bên ngoài, Julia kiễng chân để ôm hôn người thường trực.
- Cô Walsh à, một ân huệ sau cùng..
- Ông muốn gì cũng được!
- May cho chúng ta là chiếc váy này dài, thậm chí rất dài. Thế nên làm ơn, đừng vén nó lên kiểu ấy, đôi giày vải đế cói cô đang đi chẳng hợp với nó chút nào!
* * *
Người phục vụ dọn ra bàn một món nhập bữa. Tomas gắp vài quả đậu xào cho Marian.
- Anh có thể biết tại sao em lại đeo kính râm khi đang ngồi trong một nhà hàng được chiếu sáng lờ mờ đến nỗi anh thậm chí không thể đọc nổi trên thực đơn viết gì được không?
- Thì chính thế! Marian đáp.
- Đó là một lời giải thích mới rõ ràng làm sao, Tomas bật lại với vẻ chế giễu.
- Vì em không muốn anh nhìn thấy ánh mắt đó.
- Ánh mắt nào?
- Ánh mắt này.
- Ra là thế! Anh xin lỗi, nhưng anh không hiểu ý em muốn nói gì.
- Em đang nói với anh về cái ánh mắt mà đàn ông các anh thường thấy trong mắt phụ nữ tụi em khi tụi em cảm thấy dễ chịu lúc ở bên các anh.
- Anh không biết lại có một ánh mắt đặc thù để biểu đạt cảm giác này.
- Có chứ, anh cũng như toàn bộ nam giới, anh thừa sức nhận ra nó, thôi nào!
- Nhất trí, vì em đã nói thế mà! Và tại sao anh lại không nên nhìn thấy ánh mắt này, ánh mắt tiết lộ rằng ít ra một lần em cũng đang dễ chịu khi ở bên anh?
- Bởi vì nếu anh thấy nó, ngay lập tức anh sẽ bắt đầu suy tính cách tốt nhất để rời xa em.
- Nhưng em đang nói linh tinh gì thế?
- Tomas à, đa phần đàn ông khỏa lấp nỗi cô đơn của họ bằng cách nuôi dưỡng một thứ tình cảm đồng lõa không gắn bó lâu dài, với những lời âu yếm tình tứ, nhưng không bao giờ đả động đến chữ yêu, ngữ đàn ông ấy đều rất sợ một ngày nào đó phải nhìn thấy ở người phụ nữ mình kết thân ánh mắt này!
- Nhưng rốt cuộc là ánh mắt nào cơ chứ?
- Cái ánh mắt khiến đàn ông các anh tin rằng phụ nữ chúng em đang phải lòng các anh đến phát điên! Rằng chúng em còn muốn hơn thế. Những chuyện ngu xuẩn như lên kế hoạch đi nghỉ, mới chỉ là những kế hoạch thôi, không hơn! Và nếu chẳng may chúng em mỉm cười trước mặt đàn ông các anh khi tình cờ gặp một chiếc xe nôi trên phố, thế là mọi chuyện hỏng bét từ đây!
- Và đằng sau cặp kính râm em đeo đang có ánh mắt này ư?
- Anh kiêu quá đi! Em đang đau mắt, có thế thôi, anh đang tưởng bở cái gì vậy?
- Tại sao em lại nói với anh tất cả những chuyện này hả Marian?
- Khi nào anh mới quyết định báo cho em biết là anh sắp lên đường đi Somalie, trước hay sau món Tiramisu tráng miệng nào?
- Ai bảo em là anh sẽ gọi món bánh Tiramisu thế?
- Em đã quen biết và làm việc cùng anh từ hai năm nay, em vẫn để ý cách anh sống mà.
Marian kéo cặp kính trễ xuống chóp mũi và để nó rơi xuống đĩa của cô.
- Đồng ý, ngày mai anh đi rồi! Nhưng anh cũng chỉ vừa mới biết tin thôi.
- Mai anh đã quay lại Berlin rồi sao?
- Knapp muốn anh từ đây bay thẳng đến Mogadiscio.
- Anh chờ đợi chuyến đi này đã ba tháng nay rồi còn gì, suốt ba tháng ròng rã anh đợi anh ấy nhắc chuyện này với anh, bạn anh chỉ tay năm ngón còn anh thì tuân lệnh!
- Làm thế chỉ để có thêm một ngày thôi mà, như thế này bọn anh đã đủ mất thời gian rồi.
- Chính anh ấy mới là người làm mất thời gian của anh và anh mới là người giúp đỡ anh ấy. Anh ấy cần anh để được thăng chức trong khi anh không cần đến anh ấy giúp mới giành được giải thưởng. Với tài năng của anh, anh chỉ cần chụp một con chó đang xịt vào cột đèn đường cũng có thể giành giải!
- Em muốn đưa chuyện này tới đâu đây?
- Hãy khẳng định mình, Tomas ạ, đừng nên lãng phí cuộc đời mình vào việc chạy trốn những người anh yêu quý, thay vì thế hãy đối mặt với họ. Trước tiên là đối mặt với em đây. Thí dụ hãy nói với em là em đang khiến anh phát bực với cách em nói chuyện, rằng chúng ta chỉ là những người tình và rằng em không cần phải lên lớp cho anh, rồi hãy nói với Knapp là anh sẽ không lên đường tới Somalie nếu chưa ghé qua nhà anh, chuẩn bị hành lý và ôm hôn tạm biệt bạn bè! Nhất là khi anh không biết chắc mình còn sống sót trở về hay không.
- Có lẽ em nói đúng.
Tomas lấy điện thoại di động ra.
- Anh làm gì vậy?
- Ừ thì em thấy đấy, anh gửi tin nhắn cho Knapp báo cho cậu ấy biết để đặt vé cho anh xuất phát ngày thứ Bảy từ Berlin.
- Em chỉ tin chừng nào anh đã nhấn nút gửi tin thôi!
- Và lúc bấy giờ anh có thể thấy ánh mắt nó được chứ?
- Có thể...
* * *
Chiếc limousine đỗ xịch trước thảm đỏ, Julia phải cúi gập người để xuống khỏi xe mà không để lộ đôi giày đang đi dưới chân. Cô leo cầu thang, một loạt những ánh đèn flash chớp lấy cô ở những bậc trên cùng.
- Tôi không phải nhân vật quan trọng gì đâu! Cô nói với người phụ trách máy quay không hiểu tí gì tiếng Anh. Ở cửa ra vào, nhân viên tiếp tân ngắm nhìn chiếc đầm lộng lẫy đến khó tin của Julia. Bị lóa mắt bởi thứ ánh sáng chói mắt của chiếc máy quay đang ghi lại cảnh cô bước vào bên trong, anh ta cho rằng không cần thiết phải yêu cầu cô xuất trình giấy tờ.
Căn phòng rộng thênh thang. Ánh mắt Julia lướt nhanh khắp đám đông. Ly rượu trên tay, các khách mời lững thững qua lại, chiêm ngưỡng những bức ảnh phóng khổ lớn. Julia nở nụ cười gượng gạo đáp lại lời thăm hỏi của những người không quen biết, những gương mặt đặc trưng của giới thượng lưu. Xa hơn một chút, nữ nghệ sĩ chơi đàn hạc đang ngồi vắt vẻo trên một cái bục chơi nhạc Mozart. Vượt qua cái đám đông trông giống như một vở ba lê nực cười, Julia dạo loăng quăng tìm kiếm con mồi của mình.
Một bức ảnh cao ngót nghét ba mét thu hút sự chú ý của cô. Bức ảnh được chụp trong vùng núi Kandahar hay Tadjikistan, hay có lẽ ở biên giới Pakistan? Bộ quân phục của người lính nằm bất động trong đường hào không cho phép khẳng định chắc chắn địa điểm chụp, còn đứa trẻ đứng bên cạnh, dường như muốn trấn an anh, lại giống mọi đứa trẻ trên thế gian này, với đôi chân trần.
Một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô giật bắn mình.
- Em không hề thay đổi. Em làm gì ở đây vậy? Anh không biết em lại có trong danh sách khách mời. Đây là một điều bất ngờ tốt lành, em đi ngang qua thành phố của bọn anh sao? Knapp hỏi.
- Thế còn anh, anh làm gì ở đây nào? Em cứ ngỡ anh bận công tác xa tới tận cuối tháng, dẫu sao đó cũng là điều người ta nói với em khi chiều nay em đến văn phòng anh. Họ để lại tin nhắn cho anh chứ?
- Anh về sớm hơn dự kiến. Anh từ sân bay đến thẳng đây.
- Anh phải luyện tập thêm đi, anh nói dối dở lắm, Knapp ạ; em biết mình đang nói gì; mấy ngày qua em đã có chút ít kinh nghiệm trong lĩnh vực này rồi.
- Được thôi, nhất trí. Nhưng làm sao em lại muốn có giây phút nào anh hình dung là chính em đang tìm gặp anh cơ chứ? Anh không có tin gì của em từ hai mươi năm nay rồi.
- Mười tám năm! Anh còn quen ai khác tên là Julia Walsh sao?
- Anh quên khuấy họ của em rồi, Julia ạ, tên em thì dĩ nhiên là không quên, nhưng anh không quen gọi cả tên kèm họ. Bây giờ anh phải gánh nhiều trọng trách, và có biết bao nhiêu người đang cố bán cho anh những câu chuyện tẻ ngắt của họ, anh buộc phải lọc bớt đi.
- Cám ơn vì lời khen!
- Em đến Berlin làm gì vậy Julia?
Cô ngước mắt nhìn bức ảnh treo trên tường. Trên đó có chữ ký của một T.Ullmann nào đó.
- Người chụp bức ảnh này rất có thể là Tomas, nó rất giống với phong cách của anh ấy, Julia buồn bã nói.
- Nhưng Tomas đã bỏ nghề báo từ nhiều năm nay rồi! Cậu ta còn không sống ở Đức nữa kia. Cậu ta đã bỏ ngang tất cả rồi.
Julia đứng chịu trận, tự buộc mình không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Knapp nói tiếp:
- Cậu ta đang sống ở nước ngoài.
- Ở đâu?
- Ở Ý, cùng vợ, bây giờ bọn anh không nói chuyện thường xuyên nữa; mỗi năm một lần, không hơn và không phải năm nào cũng vậy.
- Các anh giận nhau à?
- Không, làm gì có chuyện đó, đơn giản là cuộc sống ấy mà. Anh đã làm hết sức mình để giúp cậu ta thực hiện ước mơ nhưng khi quay trở về từ Afghanistan, cậu ta không còn như trước nữa. Em hẳn phải hiểu điều đó hơn anh chứ, phải không? Cậu ta chọn một cuộc sống khác.
- Không, em chẳng hiểu gì hết! Julia phản bác trong lúc hàm nghiến chặt.
- Theo tin mới nhất anh có được thì cậu ta đang cùng vợ quản lý một nhà hàng tại Rome. Bây giờ, nếu em vui lòng thứ lỗi cho anh, anh có những khách mời khác phải tiếp chuyện. Rất vui được gặp lại em, anh lấy làm tiếc vì cuộc trò chuyện này quá ngắn ngủi. Em sắp rời khỏi Berlin à?
- Ngay sáng ngày mai! Julia đáp.
- Em vẫn chưa tiết lộ cho anh biết mục đích chuyến đi lần này của em tới Berlin, em đi công tác à?
- Tạm biệt, Knapp.
Julia bước đi không quay đầu nhìn lại. Cô rảo bước và khi vừa bước qua khung cửa kính lớn, cô bắt đầu chạy thêm tấm thảm đỏ về phía chiếc xe đang chờ sẵn.
* * *
Về tới khách sạn, Julia vội vã băng qua đại sảnh và mở cánh cửa bí mật dẫn ra hành lang của xưởng giặt là. Cô cởi chiếc đầm, đặt nó vào đúng chỗ trên chiếc mắc áo rồi xỏ lại chiếc quần jean và áo len chui đầu. Cô nghe đằng sau có tiếng ho khẽ.
- Có thể gặp cô được chứ? Người thường trực hỏi, một tay ông đang che mắt, tay kia giơ ra trước một hộp khăn giấy Kleenex.
- Không! Julia nấc lên.
Người thường trực rút một chiếc khăn giấy rồi đưa qua vai cho cô.
- Cảm ơn ông, cô đáp.
- Lúc nãy khi cô đi ngang, tôi trông hình như lớp trang điểm của cô đã bị nhòe mất đôi chút. Buổi dạ hội không được như cô trông đợi ư?
- Nói thế còn là quá nhẹ, Julia vừa đáp vừa sịt mũi.
- Than ôi, chuyện tương tự đôi khi vẫn xảy ra... Việc gì không dự tính trước bao giờ cũng phải chấp nhận rủi ro!
- Nhưng từ đầu đến cuối chuyện này chẳng có gì là được tính trước cả, khỉ thật! Chẳng có điều gì cả, kể cả chuyến đi này, cả khách sạn này, cả thành phố này, cả vụ rùm beng vô ích này. Tôi đang sống đời mình theo ý mình, vậy thì cớ gì...
Người thường trực tiến một bước về phía cô, vừa đủ để cô gục đầu lên vai ông, rồi vỗ nhẹ lưng cô, cố hết sức dỗ dành cô.
- Tôi không biết chuyện gì đã khiến cô phiền muộn đến thế, nhưng nếu cô cho phép... cô nên chia sẻ nỗi buồn này với cha cô, chắc chắn ông ấy sẽ khiến cô vững lòng. Cô thật may mắn vì vẫn còn cha ở bên và hai cha con có vẻ rất tâm đầu ý hợp. Tôi dám chắc đó là một người đàn ông biết lắng nghe.
- Đến đây thì, giá mà ông biết được là ông đã hoàn toàn lầm, mà lại còn lầm hết lần này đến lần khác; bố tôi và tôi mà tâm đầu ý hợp ấy à? Ông ấy mà biết lắng nghe người khác ấy à? Hình như chúng ta đang nói về hai người khác nhau mất rồi.
- Tôi đã nhiều lần vinh hạnh được phục vụ ngài Walsh, thưa cô, và tôi có thể đảm bảo với cô rằng ông ấy lúc nào cũng là một quý ông lịch thiệp.
- Không ai cá nhân chủ nghĩa bằng ông ấy thì có!
- Quả là chúng ta đang không nói về cùng một người. Người đàn ông mà tôi biết lúc nào cũng nhân từ và khoan dung. Ông ấy nhắc đến cô như thành công duy nhất của mình vậy.
Julia sững sờ im bặt.
- Đến gặp cha cô đi, tôi chắc chắn ông ấy sẽ thấu hiểu.
- Mọi chuyện trong đời tôi đều đã rối tung lên. Nói gì thì nói, bố tôi đang ngủ, ông ấy kiệt sức rồi.
- Ông Walsh hẳn là đã tẩm bổ cho lại sức rồi, tôi vừa mang lên phòng ông một khay đồ ăn mà.
- Bố tôi đã gọi đồ ăn ư?
- Thì tôi chả vừa nói với cô đấy thôi, thưa cô.
Julia xỏ lại đôi giày vải đế cói rồi cảm ơn người thường trực bằng một nụ hôn vào má.
- Dĩ nhiên là cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng diễn ra nhé, tôi có thể tin ở cô chứ? Người thường trực lên tiếng.
- Chúng ta thậm chí còn chưa từng gặp nhau kia! Julia hứa.
- Và chúng ta có thể chụp lại vỏ bao vào bộ váy này mà không phải lo nó bị dây bẩn chứ?
Julia giơ bàn tay phải lên và mỉm cười với người thường trực, ông ra hiệu cho cô rảo bước hơn.
Cô lại băng qua đại sảnh vào thang máy. Ca bin thang máy dừng lại ở tầng bảy, Julia lưỡng lự rồi nhấn nút dẫn thang lên tầng trên cùng.
Từ hành lang đã nghe thấy tiếng ti vi vọng ra. Julia gõ cửa, bố cô ngay lập tức ra mở.
- Trông con thật tuyệt trong chiếc váy đó, ông nói và lại nằm dài trên giường.
Julia nhìn màn hình ti vi đang phát lại những hình ảnh của buổi tiệc khai mạc triển lãm trong chương trình tin tức buổi tối.
- Khó mà bỏ qua được sự xuất hiện ấn tượng thế này. Bố chưa từng thấy con thanh lịch như thế bao giờ, nhưng điều này chỉ khẳng định thêm suy nghĩ của bố, rằng đã đến lúc con từ bỏ những chiếc quần jean thủng lỗ chỗ này đi, chúng không còn hợp với tuổi của con nữa. Giá mà bố được biết kế hoạch của con, bố đã đi cùng con đến đó. Bố sẽ vô cùng hãnh diện được khoác tay con.
- Con chẳng có kế hoạch nào cả, con đang xem cùng một chương trình với bố thì Knapp xuất hiện trên thảm đỏ, thế nên con đã tìm đến tận nơi.
- Hay đấy! Anthony nói và lại đứng dậy. Với một người khẳng định là sẽ vắng mặt cho tới cuối tháng... hoặc là hắn ta nói dối bố con ta, hoặc là hắn có tài phân thân. Bố không nên hỏi cuộc gặp gỡ giữa con và cậu ta diễn ra thế nào đúng không? Theo như bố thấy thì con đang rất bực bội.
- Con là người có lý, Tomas đã kết hôn. Và bố nói đúng, anh ấy không theo nghề báo nữa..., Julia giải thích và buông người xuống một chiếc phô tơi. Cô nhìn khay đồ ăn đang đặt trên cái bàn thấp trước mặt.
- Bố đã gọi đồ ăn tối à?
- Bố gọi bữa ăn này cho con đấy chứ.
- Bố biết là con sẽ đến gõ cửa phòng bố à?
- Bố biết nhiều hơn con tưởng đấy. Khi nhìn thấy con ở buổi tiệc này và thừa hiểu tình cảm hâm mộ con dành cho giới thượng lưu, bố đã ngờ là xảy ra chuyện gì. Bố cứ tưởng đâu Tomas lại xuất hiện để con phải gấp gáp lên đường như vậy giữa đêm hôm. Rốt cuộc, đó chính là điều bố tự nhủ khi người thường trực tìm gặp bố để xin phép gọi cho con một chiếc limousine đưa đón. Bố đã cho chuẩn bị một khay bánh ngọt phòng khi buổi dạ hội của con không diễn ra theo dự kiến. Nhấc l*иg chụp lên đi, chỉ là mấy chiếc bánh kếp thôi mà, nó không thay thế được tình yêu đâu, nhưng ăn cùng si rô vị cây thích đựng trong chiếc bình nhỏ bên cạnh sẽ tạo thành thứ gì đó xóa sạch được cả khối sầu muộn cỡ bự đấy.
* * *
Trong phòng hạng sang kế bên, một bá tước phu nhân cũng đang xem bản tin thời sự khuya. Bà nhờ chồng ngay ngày mai nhắc bà liên lạc với ông bạn Karl để chúc mừng ông ta. Tuy nhiên, bà có nhiệm vụ báo cho ông ta biết rằng lần sau nếu có thiết kế một chiếc đầm dạ hội dành riêng cho bà thì tốt hơn hết đó thực sự là phiên bản duy nhất và bà không muốn thấy nó được khoác lên người một phụ nữ trẻ, thêm vào đó lại có thể hình chuẩn hơn bà. Karl nhất định sẽ hiểu rằng bà gửi trả lại nó cho ông ta, món đồ lộng lẫy không còn gây hứng thú cho bà nữa!
* * *
Julia kể cho bố cô nghe chi tiết về buổi dạ hội cô vừa dự. Chuyến đi không định trước đến buổi dạ hội đáng nguyền rủa, cuộc trò chuyện với Knapp và chuyến trở về đẫm nước mắt của cô, không hiểu cũng không muốn thú nhận tại sao một cảm giác như vậy lại xâm chiếm lấy cô. Không phải vì biết Tomas đã làm lại cuộc đời, ngay từ đầu cô đã tính đến chuyện ấy và làm sao chuyện có thể khác đi được cơ chứ? Điều đau buồn nhất, và cô không thể lý giải được, là biết anh đã từ bỏ nghề báo. Anthony lắng nghe cô mà không cắt ngang, cũng không đưa ra bất cứ lời bình luận nào. Nuốt xong miếng bánh kếp cuối cùng, cô cảm ơn bố mình về điều bất ngờ này, thay vì giúp cô bình tĩnh suy xét mọi việc thì chắc chắn đã khiến cô tăng thêm một ki lô. Không còn chút hứng thú nào để ở lại đây nữa. Dù có tồn tại những dấu hiệu của cuộc sống hay không thì cũng chẳng còn gì để tìm kiếm, chỉ còn phải sắp xếp lại cuộc đời cô cho ngăn nắp nữa thôi. Cô sẽ sắp sẵn túi trước khi lên giường ngủ và cả hai người bọn họ có thể đáp máy bay ngay sáng mai. Lần này, cô nói thêm trước khi ra về, chính cô đang có cảm tưởng quen thuộc với chuyện này, thậm chí là quá quen thuộc, phải nói như thế nếu muốn sử dụng những từ thích đáng.
Ra đến hành lang, cô cởi giày ra và xuống phòng mình theo lối cầu thang bộ.
Julia vừa đi khỏi, Anthony vớ lấy điện thoại. Ở San Francisco lúc này đang là bốn giờ chiều, người ông cần gặp nhấc máy ngay từ hồi chuông đầu tiên.
- Pilguez xin nghe!
- Tôi có làm phiền anh không? Là Anthony đây.
- Bạn cũ thì không bao giờ làm phiền nhau cả, thấy anh gọi tôi mừng quá, lâu lắm rồi ấy nhỉ?
- Tôi có một việc muốn nhờ anh giúp, một cuộc điều tra nhỏ, nếu chuyện này vẫn trong khả năng của anh.
- Giá mà anh biết được tôi buồn chán thế nào từ khi về nghỉ hưu, ngay cả khi anh gọi cho tôi để nói rằng anh đã đánh mất chùm chìa khóa thì tôi vẫn rất muốn tiến hành điều tra vụ này!
- Anh còn giữ liên lạc với cảnh sát biên giới không, ai đó ở phòng cấp thị thực có thể tiến hành tìm kiếm giúp chúng ta?
- Tôi vẫn có uy lắm mà, anh nghĩ thế nào vậy!
- Thế đấy, tôi muốn anh phát huy tối đa cái uy đó, chuyện là thế này...
Cuộc trao đổi giữa hai người bạn hữu kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ. Thanh tra Pilguez hứa với Anthony sẽ cung cấp những thông tin ông yêu cầu ngay khi có thể.
* * *
Tại New York lúc đó là tám giờ tối. Tấm biển nhỏ được gắn trên cửa ra vào của tiệm đồ cổ thông báo tiệm sẽ đóng cửa đến ngày mai. Bên trong, Stanley đang bố trí các tầng giá của một tủ sách có niên đại cuối thế kỷ XIX mới nhận được hồi chiều. Adam gõ vào ô cửa kính.
- Bám dai như đỉa vậy! Stanley thở dài và núp đằng sau một chiếc tủ buýp phê.
- Stanley, là tôi, Adam đây! Tôi biết anh đang ở trong đó!
Stanley ngồi thụp xuống, nín thở.
- Tôi có hai chai Château Lafite đây!
Stanley chậm rãi ngẩng đầu lên.
- 1989! Adam gào vọng vào từ ngoài phố.
Cánh cửa tiệm bật mở.
- Tôi xin lỗi, tôi mải xếp dọn nên không nghe thấy cậu gọi, Stanley nói và nhường lối cho khách tới thăm. Cậu ăn tối chưa?