- 🏠 Home
- Kinh Dị
- ma quỷ
- Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
- Chương 8
Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
Chương 8
ĐÊM THỨ TÁM
Cha con
Người mẹ ra đi trong bình yên, ngay đến Vệ Viễn - cậu con trai mười tám tuổi cũng không thấy quá đau buồn. Không hiểu vì sao, Viễn rất muốn khóc bật ra nhưng không được, cậu chỉ lấy chiếc khăn mùi xoa lau lau mặt vì rốt cuộc vẫn không cảm nhận được nỗi đau buồn nào. Bố thì ngược lại, trong ý nghĩ của Viễn, bố là một kỹ sư máy nổi tiếng trong nghề, hình như mãi mãi chỉ có những máy móc vô cảm và lạnh tanh, không bao giờ quan tâm tới hai người thân cạnh mình. Bố Viễn rất ít khi nói chuyện với con. Cái kiểu lạnh lùng chẳng xa cũng chẳng gần ấy khiến cho Viễn đau lòng lắm. Ông còn thường xuyên lấy cớ cần tập trung cho nghiên cứu để chuyển nhà. Bạn bè Viễn nhiều lắm vì mỗi lần chuyển nhà là một lần cậu có thêm bạn mới, còn vài người họ hàng ít ỏi mỗi lần nhìn thấy cậu điều ngạc nhiên thốt lên, đã cao thế này cơ à?
Khi mẹ còn sống, bà thường xuyên trách móc sao chồng lại đối xử với con như vậy. Mỗi lần như thế người cha lại cúi đầu im lặng. Viễn nghĩ, có lẽ mình cũng là một trong những chiếc máy móc mà bố đã chế tạo, thậm chí mình còn không phải là sản phẩm tốt nhất. Nhưng dù thế nào thì họ cũng là hai bố con. Điều này không thể thay đổi.
Trước khi lâm chung, bà mẹ dịu dàng nắm lấy tay Viễn như muốn nói điều gì. Viễn ghé sát tai vào đôi môi mấp máy của mẹ, nhưng người phụ nữ đáng thương chỉ nói được vài câu lí nhí rồi nhắm mắt xuôi tay. Bố hỏi cậu, mẹ đã nói những gì nhưng cậu chỉ trả không nghe rõ.
Để tiết kiệm tài nguyên, nhiều người sau khi qua đời sẽ trải qua một số xử lý và cải tạo, cuối cùng quay về với tự nhiên, trở thành một phần của trái đất. Quan niệm ấy do chính bố Viễn nêu ra. Tuy các ban ngành chính phủ và nhân dân đều đồng ý cho xử lý đặc biệt, nhưng bố cậu kiên quyết phản đối. Chính ông đã đặt xác vợ mình vào trong máy rồi ấn nút. Viễn không hận bố vì cậu thấy như vậy mẹ mình sẽ có mặt ở mọi nơi mọi chốn.
Cậu thấy cảm động lắm vì hóa ra bố rất yêu mình. chỉ có điều là ông che giấu tình cảm ấy mà thôi.
“Đúng rồi, món quà kia nhất định là bố chuẩn bị tặng mình nhưng ngại nên chưa tặng đấy thôi. Mình phải tìm bằng được món quà đó." Nghĩ đến đây cậu thấy rất vui, liền mở ngay cửa phòng làm việc của bố.
Bên trong phòng làm việc rất bừa bộn, đâu đâu cũng thấy giấy tờ, tài liệu và những chiếc máy thí nghiệm. Cậu lật tìm một lúc nhưng không thấy gì. Khi chuẩn bị đi ra thì cậu bị ngã vì vấp phải cái gì đó trên sàn nhà. Cậu lồm cồm bò dậy thì thấy trên sàn nhà có một vật gì đó lồi hẳn lên.
Viễn cố hết sức kéo thứ đó lên nhưng không được. Cậu lấy một thanh sắt bậy lên. Đó là một tấm sắt to nặng, hóa ra bên dưới còn có một tầng hầm!
Cậu thấy lo, có lẽ trong đó cất giấu những bí mật của bố. Tất nhiên là bố cậu không muốn để cậu biết, nhưng ai có thể bỏ qua cơ hội hiếm hoi này chứ? Viễn nuốt nước bọt, tay cầm đèn pin trèo xuống bậc thang bên dưới.
Tầng hầm không to lắm nhưng rõ ràng là lâu lắm rồi không có người lui tới, mùi bụi bẩn khiến cậu nghẹt thở. Cậu vội lấy vạt áo bịt ngay mũi lại, cẩn thận đi về phía trước theo ánh đèn pin lờ mờ. Trong căn phòng hình như không có dấu vết gì của người sống. Câu nhớ, mỗi năm đến ngày sinh nhật cậu, bố lại giam mình trong phòng làm việc vài ngày. Có lẽ ông giam mình trong căn phòng bí mật này. Đi tiếp về phía trước, cậu cảm thấy hình như mình sắp chạm vào bức tường. Căn phòng trống trải, cậu định quay lại thì thấy ánh đèn pin quét vào một vật gì đó.
Hình như phía trước đặt cái gì đó. Ánh đèn không đủ nên cậu phải đến gần hơn.
Đó là một đứa trẻ.
Đó là một đứa trẻ khoảng sáu tuổi. Đứa trẻ mặc một bộ comple trẻ em, trên môi vẫn nở nụ cười tươi rói, trên má vẫn còn vết môi nhàn nhạt. Cậu thần người ra, đứa trẻ hình như vẫn còn sống, đang dựa vào tường, nhưng đôi mắt thì không còn sức sống.
Cậu còn nhớ, vào lần sinh nhật sáu tuổi của mình, mẹ đã từng sung sướиɠ hôn lên đôi má của cậu. Sau đó cha cậu đã bắt cậu đi rửa mặt, còn cậu thì nhất quyết muốn giữ lại vết son môi ấy, mẹ cậu đã phì cười vì điều này.
- 🏠 Home
- Kinh Dị
- ma quỷ
- Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
- Chương 8