Chương 7

ĐÊM THỨ BẢY

Khe hở

Con đường lát đá xanh nhỏ hẹp, khúc khuỷu được nước mưa giội sạch bóng, trơn tuột. Nước mưa màu xám rơi xuống viền chiếc ô lớn màu đen tuyền tạo thành một màn sương màu xám. Gấu quần tôi bị ướt sũng, London tháng 11 giống như một cái động đá, nước mưa xen lẫn với khí lạnh len lỏi vào tận chiếc quần cotton rồi đi thẳng vào xương tủy. Tôi không chịu nổi, người run lẩy bẩy.

Nếu không phải vì lời mời nhiệt tình từ tuần trước của giáo sư Tomas thì tôi đời nào ra ngoài. Những ngày này tốt nhất là ở trong nhà, nằm dài trên ghế sô-pha, trên tay cầm cốc rượu brandy, châm điếu thuốc Scotland loại tốt nhất... Nghĩ đến đây tôi không cầm được lòng, cổ họng nhu động và nuốt một ngụm nước bọt. Miệng lẩm bẩm chửi thầm thời tiết chết tiệt này, tôi bước đi nhanh hơn.

Qua phố số 7 là đến nhà giáo sư, đó là một ngôi nhà hai tầng màu vàng cam mang đậm phong cách Á. Nó hoàn toàn khác với kiến trúc phương Tây hiện đại phóng khoáng, hoa lệ. Ngôi nhà cũng giống như gương mặt nặng nề khó hiểu của giáo sư.

Tôi bước đến bậc thềm, giẫm giẫm đôi chân, gập ô lại và gõ mấy tiếng vào cửa.

“Cậu có biết Jack không? Jack sát thủ ấy?" Giáo sư chậm rãi nói. Tôi giật nảy mình.

“Đương nhiên là biết chứ ạ, anh ta đã trở thành ác mộng của cả London. Hôm qua không phải có tin ở Quảng trường tìm thấy xác một kỹ nữ tên là Kather hay sao? Đúng là kẻ tàn nhẫn.” Tôi thở dài nói.

"Đúng thế, không ai có thể bắt được anh ta.” Giáo sư vẫn đi ở phía trước, ông băng qua hành lang bằng gỗ màu đen, cái lưng khom khom của ông chẳng khác gì một con tôm hùm.

“Hắn ta như là một câu đố vậy." Tôi đẩy đẩy chiếc kính ở trên sống mũi rồi tò mò hỏi giáo sư: “Tại sao giáo sư lại nói đến tên sát nhân biếи ŧɦái này vậy?"

Giáo sư đột nhiên dừng lại.

“Là vì e rằng anh ta không còn ở London nữa.” Tôi và ông ấy đi đến bên một chiếc cửa làm bằng sắt rất lớn. Tôi thấy lời nói của ông khó hiểu quá.

“Bác sĩ Icreo, đằng sau cánh cửa này là một phát hiện kinh người, tôi mong là anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng." Giáo sư chầm chậm quay người lại, gương mặt ông có vẻ là lạ mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ.

Nhưng tôi luôn là kẻ tò mò, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi thích làm bạn với giáo sư Tomas.

Tôi hít thở thật sâu. Tôi biết giáo sư chẳng đời nào đùa bỡn vớ vẩn với tôi. Tôi thậm chí đã bắt đầu đoán già đoán non xem đằng sau cánh cửa này là gì.

Hay là Jack sát nhân đang ở trong nhà giáo sư?

“Đừng có làm ầm lên như thế! Chúng ta có thể chờ mười phút mà." Giáo sư giơ hai tay ra giữ lấy cơ thể đang run rẩy của tôi. Không biết vì nguyên do gì, tôi bỗng thấy cậu thanh niên đứng trước mặt mình thật đáng sợ.

Đây là mười phút dài nhất trong đời tôi. Rốt cuộc thì nó cũng trôi qua, và làm gì có điều gì xảy ra. Tôi nhìn kỹ đồng hồ trên tay mình. Đúng lúc vui mừng ra mặt, định lên tiếng giáo huấn anh ta một tràng thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.

Tôi vội chạy đến, mở cửa ra tôi nhìn thấy David, ông ta vội vã đến độ chỉ kịp xó chân vào đôi ủng đi mưa và chạy đến.

“Bà Gai vừa qua đời rồi, tôi phải chạy đến đây thông báo với ông, chồng bà ấy đang tìm ông ở khắp nơi. Ông ta nói ông là một lão thú y tầm thường, đã gϊếŧ chết vợ ông ta. Giờ ông ta đang ngồi nhà chờ ông với khẩu súng săn hai nòng và một đám cảnh sát mặc áo mưa màu đen. Tôi lén trốn ra ngoài để báo với ông. Tốt nhất là ông đừng về nhà nữa." Nói xong ông ta chạy vội đi, để lại mình tôi đứng thừ người như con gà trống gỗ.

“Giờ thì cậu hiểu tại sao tôi lại kiên quyết muốn cậu đến nhà tôi vào cái thời tiết này rồi chứ? Giáo sư Tomas đưa cho tôi cốc cà phê nóng hổi nhưng tôi làm gì còn lòng dạ nào mà uống.

Chồng bà Gai là người có quyền thế lớn trong vùng. Ông ta có cả một trang trại rộng lớn và hàng tá người giúp việc. Ông ta đã dùng rất nhiều tiền bạc để cảnh sát London cho phép mình trồng cây thuốc phiện, thậm chí ông ta còn có quan hệ mật thiết với giới quân đội. Ông ta phất lên nhờ lấy bà vợ lùn tịt xấu xí đó. Tôi bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát.

Nhưng tôi không tài nào hiểu nổi, rõ ràng là bà Gai đã được chữa khỏi bệnh rồi cơ mà. Hơn nữa bà ta còn nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng theo đúng sự chỉ dẫn của tôi, tuyệt đối không thể chết đột ngột như vậy được.

“Đừng nghĩ nhiều nữa. Tôi nói cho bác sĩ Icreo biết nhé, đáng lẽ anh sẽ bị bắt vì tội gϊếŧ người và sẽ bị tuyên án tử hình. Nhưng anh đã đến chỗ tôi, điều đó sẽ thay đổi cả số phận của anh. Cũng giống như chiếc đồng hồ cát này, cả anh và cậu đều nghĩ rằng cát chảy từ trên xuống dưới, nhưng anh nhìn đây...” Chàng trai đứng bên cạnh lấy chiếc búa sắt đập vào chiếc đồng hồ cát, nhưng vì sức đập không mạnh lắm nên đồng hồ cát chỉ bị rạn một vết, vài hạt cát rơi xuống sàn nhà.

“Tôi và anh đều là những hạt cát rơi trên sàn nhà này. Nói một cách chính xác là tôi đã giúp anh tạo ra vết nứt, trốn thoát khỏi sự trói buộc của thời gian." Cậu ta ném mạnh chiếc búa sắt và cố nở nụ cười thoải mái.

Tôi có thể chấp nhận sự giải thích ấy, nhưng cậu ta với Jack sát thủ có quan hệ gì với nhau?