Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
ĐÊM THỨ NĂM

Thang máy có bốn người

Chuông điện thoại reo vang, Huệ Tử đành phải tắt tiếng ti vi khi đang xem bộ phim tài liệu về cách mạng nước Pháp. “Em ra ngoài ngay, anh có chuyện muốn nói với em.” Giọng Tùng Quân giống như tiếng xẹt xẹt lúc thử làn sóng ngắn. Huệ Tử nhíu mày, cô không muốn gặp con người này, tuần trước cô đã giải thích rõ ràng rồi chia tay với anh ta.

“Bây giờ muộn lắm rồi.” Hai tay Huệ Tử ôm lấy điện thoại, mắt ngó về phía bức tường có chiếc đồng hồ, đã 11 giờ 55 phút. “Em nhất định phải ra. Đây là lời cầu xin cuối cùng của anh. Anh không cầu xin chúng ta quay lại với nhau, nhưng đây là điều cuối cùng anh muốn nói cho em biết.” Tùng Quân nài nỉ, đây là điều Huệ Tử ghét nhất. Trong mắt mọi người, Tùng Quân là anh chàng khá ổn, thậm chí có thể nói là giỏi giang. Nhưng yêu anh ta bạn sẽ thấy, dù ở gần hay ở xa, lúc nào anh ta cũng tỏ ra lịch sự, khách sáo. Huệ Tử luôn khó chịu với điều này. Nhiều khi đi trên phố, cô muốn nắm tay người yêu nhưng đều bị anh hất tay thẳng thừng. Anh còn nói như vậy sẽ làm cho mọi người chú ý và anh không thích điều đó.

“Em có đồng ý xuống không?” Lời nói của Tùng Quân lôi tuột cô trở về hiện tại.

“Được rồi, nhưng tôi chỉ đứng ở dưới lầu thôi nhé. Anh có việc gì thì nói nhanh vì sáng mai tôi phải đi phỏng vấn rồi.” Huệ Tử khó khăn đồng ý. Tùng Quân tỏ ra rất vui, anh ta nói rằng mình đã ở dưới lầu rồi, mong Huệ Tử xuống thật nhanh, nếu không gặp được cô, anh ta sẽ không về. Huệ Tử khoác vội chiếc áo gió màu trắng, bên ngoài trời gió to, có vẻ hơi lạnh.

Cùng lúc cô nhận ra trong thang máy còn ba người nữa.

Đó là một thanh niên gầy gò khoảng hơn hai mươi tuổi. Cậu mặc bộ comple chỉnh tề, trên tay xách một chiếc va li nhỏ màu đen, lưng hơi gù. Tóc chải chuốt cẩn thận, đeo một cặp kính gọng vàng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cạnh cậu thanh niên là một cô bé đang ôm một con thỏ bông cỡ gần bằng mình. Cô bé có khuôn mặt tròn, làn da trắng trẻo chẳng khác gì miếng phô-mai thơm ngon. Cô bé buộc tóc hai bên, chiếc áo lông vũ màu trắng khoác ngoài chiếc váy liền nền đỏ kẻ ô đen. Cô bé nhìn Huệ Tử với ánh mắt tinh nghịch, dường như có gì vui thích lắm.

Cuối cùng là một cô gái cao xấp xỉ Huệ Mỹ. Cô gái đeo một chiếc khẩu trang to, cúi mặt, mái tóc dài che hết trán và mặt nên không rõ diện mạo ra sao. Cô gái mặc một chiếc áo vest màu đỏ và chiếc váy cũng màu đỏ, dài quá gối, chân đi đôi ủng màu đen, hai tay đút vào trong túi, không nói không rằng.

Đúng là ba con người kỳ lạ. Huệ Tử có chút bất an, vội lấy tay ấn vào nút xuống tầng một.

Thang máy đi xuống dưới với âm thanh huỳnh huỵch chẳng khác gì tàu hỏa đang đi trên đường ray. Khoảng vài giây sau nó đột ngột dừng lại và đèn trong thang máy tắt phụp. Lúc ấy chỉ còn đèn cấp cứu phát ra thứ ánh sáng huỳnh quang, biến thang máy thành một màu xanh nhờ nhờ như nước biển. Ánh sáng yếu ớt nên nhìn ba người thật mờ ảo.

“Sao thế này?” Huệ Tử giơ tay ra đập mạnh vào cửa thang máy. Sau đó cô lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ đêm. Có lẽ Tùng Quân vẫn còn đứng đợi ở dưới tầng trệt.

Huệ Tử ấn vào nút giúp đỡ trong thang máy và nhấc cả điện thoại hỗ trợ nhưng chỉ thấy vang lên tiếng tút tút. Chết tiệt, theo quy định thì họ phải có trực ban 24/24 giờ ở tòa nhà chứ. Huệ Tử gác phịch chiếc điện thoại về chỗ cũ.

“Chị rất vội thì phải." Cô bé lên tiếng, giọng nói lanh lảnh, dễ nghe. Lúc này Huệ Tử mới nhận ra, dù bị nhốt trong thang máy nhưng ba người họ chẳng có vẻ gì lo lắng, vội vàng.

"Đúng thế, chị có một người bạn đang đứng chờ ở tầng một. Có việc gấp lắm."

"Rất quan trọng hay sao?"

Huệ Tử giật mình, vội lấy tay ôm ngực.

“Nhưng tôi không biết chơi như thế nào.” Giọng Huệ Tử có vẻ run run, anh ta lại nhìn thẳng về phía trước, trở về với vẻ ban đầu. “Đơn giản lắm, để tôi hướng dẫn cô. Cô gái này và cô bé kia cũng đã chơi rồi.”

Huệ Tử gật đầu, người chàng trai đeo kính bắt đầu động đậy, cậu ta đi về một góc trong thang máy.

“Trò chơi như thế này: Thang máy chẳng phải là có bốn góc sao? Mỗi người chúng ta sẽ đứng ở một góc, nhưng mặt phải úp vào tường, tốt nhất là đừng có quay lại nhìn. Trò chơi bắt đầu, một trong bốn chúng ta sẽ đi về phía góc bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vào vai người đứng ở góc đó. Tiếp đến, người bị vỗ vai sẽ đi về góc tiếp theo và cũng làm như vậy. Chú ý là hướng của mọi người phải thống nhất, một là thuận chiều kim đồng hồ, hai là ngược chiều kim đồng hồ. Cứ lần lượt như vậy, nhưng nếu cô đi đến góc không có người thì phải hét lên một tiếng, sau đó thì đi qua góc đó đến góc tiếp theo, đến lúc nhìn thấy người thì thôi. Đơn giản phải không?" Anh ta hua hua tay giảng giải.

“Cứ như vậy ư? Thế kết thúc trò chơi là như thế nào? Có vui không?” Huệ Tử hơi thất vọng với trò chơi chàng trai đưa ra. “Cô sẽ thấy, trò chơi này thú vị lắm.” Chàng trai đeo kính lại cười, Huệ Tử nhận ra đây là lần thứ hai cô nhìn thấy nụ cười của anh ta từ khi bước vào trong thang máy đến giờ.

""Vì cô là người thứ tư bước vào trong thang máy, nên cô sẽ là người khởi động trò chơi.” Nói xong, anh ta quay về đứng cúi đầu, úp mặt vào góc.

Huệ Tử đứng thần người ở giữa thang máy. Trong ánh sáng leo lét, cô thấy ba người đứng úp mặt vào góc tường thang máy lạnh giá, tay họ buông thõng, con thỏ nhồi bông của cô bé được đặt sang một bên, thang máy yên tĩnh đến chết chóc. Nếu lúc này nhắm mắt lại thì sẽ cảm thấy trong thang máy chỉ có mỗi mình mình, Huệ Tử nghĩ. Cô nhìn lưng của ba người mà chẳng biết phải làm sao.

"Nên bắt đầu chơi đi." Chàng trai đeo kính mặc comple đang úp mặt vào tường nói. Huệ Tử “ừ" một tiếng đáp lời. Cô giơ tay ra, đi về hướng cô bé đang đứng bên tay trái mình, có vẻ chần chừ nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vào vai cô bé. Cô bé lại đi về góc tiếp theo, còn Huệ Tử thì đứng vào góc của cô bé, úp mặt vào tường bằng thép, chờ người tiếp theo đến vỗ vai mình.

Huệ Tử bỗng nghe thấy bước chân vụn và tiếng thét nhỏ, sau đó thì nghe thấy tiếng cồm cộp của giày da. Có lẽ là anh chàng đeo kính. Không lâu sau thì Huệ Tử bị vỗ vai, cô vội quay người nhìn ba người đang đứng quay lại phía mình. Lần này cô đi đến bên chàng trai mặc comple vỗ vai. Chàng trai ngẩng đầu lên và bắt đầu đi. Cô định đứng vào góc của anh ta, nhưng bỗng nhận ra anh ta có điều gì là lạ.

Anh ta không hề bước về góc tiếp theo như cô mà mặt cứ gắn chặt vào bức tường thang máy bằng sắt lạnh ngắt. Anh ta giơ hai tay lên bò trên đó, bám chặt vào chẳng khác gì tờ báo bị dán lên tường.

Huệ Tử thấy sợ, cảm giác không khí trong thang máy bỗng đặc quánh lại, giống như nước socola vừa bị tan ra. Huệ Tử chầm chậm lùi về phía sau, dựa sát người vào thang máy.

Hình như phải mở to mắt, nhìn thật kỹ thì mới thấy được bốn người ấy. Nhưng đó là những hình dáng mơ hồ, Huệ Tử không thể nhận biết rõ được ai đứng ở những góc nào. Vì trò chơi đã qua vài vòng nên mọi người đều đã thay đổi vị trí. Hơn nữa mấy người ấy luôn giữ nguyên tư thế, dáng người nghiêng nghiêng, trán chạm vào thang máy, hai tay buông thõng xuống dưới, giống hệt như những con rối đang đứng dựa vào tường.

"Huỵch, huỵch huỵch!" Huệ Tử bỗng nghe thấy những tiếng động mạnh giống như va đập.

Hóa ra bốn người ấy đang đập tràn vào thang máy, âm thanh ngày càng lớn. Huệ Tử thấy đau đầu dữ đội, cô ôm lấy đầu như phát điên lên và lớn giọng hét: “Dừng lại, dừng lại!"

Bỗng chiếc điện thoại trong thang máy reo vang, những âm thanh va đập kia cũng dừng hẳn lại. Huệ Tử giống như người chết đuối vớ được cọc, vội cầm điện thoại lên nói.

"Cứu tôi với, cứu tôi với. Tôi bị kẹt trong thang máy, ở tầng 4.”

“Cô ơi, đừng kích động quá, chúng tôi vừa nhận được điện thoại kêu cứu của cô." Đầu dây điện thoại bên kia là giọng của một người đàn ông trung niên, Huệ Tử nghe thấy quen quen, có lẽ là người quản lý tòa nhà.

“Nhanh lên giúp tôi. Hãy đến cứu tôi, tôi đã phải đợi lâu lắm rồi!" Huệ Tử bất giác giơ tay lên xem đồng hồ, cô quên là đồng hồ đã chết, dừng đúng mười hai giờ đêm.

“Nhưng giờ chúng tôi mới nhận được điện thoại kêu cứu. Chúng tôi luôn có người trực ban ở đây đấy chứ.” Người đàn ông lấy làm lạ hỏi.

Huệ Từ ngẩn người ra, cô quay đầu lại đằng sau. Trời ơi, trong ánh đền leo lét, bốn người đứng ở bốn góc bỗng chốc chẳng thấy đâu. “Tôi, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết thang máy bị kẹt ở tầng bốn thôi, nhanh đến giúp tôi với." Huệ Tử nói như sắp khóc. Đầu dây bên kia bỗng yên lặng, yên lặng như cái chết vậy.

Huệ Tử sợ rằng ông ấy sẽ gác điện thoại.

"Cô ơi, cô không đùa đấy chứ. Khu nhà này làm gì có tầng bốn, trên tầng ba là tầng năm mà. Cô nhìn nhầm rồi. Rốt cuộc cô ở tầng ba hay tầng năm?” Người đàn ông nói với vẻ bực tức, nhưng vẫn cố giữ giọng nhẹ nhàng.

Huệ Tử như sắp phát điên.

“Thôi thì các anh đến tầng ba và tầng năm xem hộ tôi đi. Trong thang máy còn bị kẹt mấy người nữa cơ.” Cô hét lên trong điện thoại. Đầu dây bên kia bỗng vẳng lại tiếng cười ha hả.

“Cô lại đùa rồi, tôi nhìn qua ca-me-ra quan sát thì thấy chỉ có một mình cô thôi. Không tin cô nhìn lên ca-me-ra quan sát trên thang máy đi."

Huệ Tử sợ cứng người. Cô đặt điện thoại xuống và chậm rãi quay người ngẩng đầu nhìn phía trên bên phải thang máy. Đèn trong thang máy bỗng bừng sáng. Cả thang máy kín bưng bỗng tràn ngập màu xanh của huỳnh quang, nhưng vẫn tạo cho người cảm giác không thực, khiến người ta mê đắm.

Nhưng Huệ Tử chẳng thấy đẹp chút nào.

Vì cô nhìn thấy bốn người lúc nãy. Họ giống như bốn con dơi, co mình lại, đậu ở bốn góc thang máy. Đặc biệt là họ vẫn úp mặt quay lưng ra phía cô, cánh tay ôm lấy đầu, đợi ở góc.

"Trò chơi đã kết thúc đâu, thưa cô." Cạnh ống kính ca-me-ra rõ ràng là cậu thanh niên đeo kính mặc comple. Đầu anh ta xoay 180 độ, nhìn Huệ Tử cười ha hả.

Huệ Tử kêu thất thanh.

Không phải vì cậu ta mà vì người thứ tư xuất hiện sau cùng.

Người ấy cũng mặc một chiếc áo gió như cô. Cô ta đứng dậy, chân đi trên sàn nhà hệt như trồng cây chuối, rồi cô ta quay người. Huệ Tử thấy cô ta có khuôn mặt, dáng vóc giống hệt mình.

Chỉ có điều khác là ở phần giữa bụng cô ta như bị thủng một lỗ rất to. Sống lưng cứ uốn lượn, máu hình như đã nhuộm đỏ cả chiếc áo gió. Bên ngoài áo gió cô ta còn khoác một chiếc áo kiểu đồng phục. Cô ta quay đầu lại, khuôn mặt "Huệ Tử"" đầy máu nhìn chằm chằm vào Huệ Tử với ánh mắt vô hồn. Trên tay “Huệ Tử"" đó còn đeo một chiếc đồng hồ, Huệ Tử nhìn rõ chiếc đồng hồ đang chỉ 12 giờ 15 phút.

“Đừng, đừng!” Huệ Tử ôm mặt ngồi thụp xuống sàn thang máy. Cô hy vọng mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

"Cái mà cô sợ lại có thể là cái cô mong muốn. Đi về phía trước, phía trước có thể đang thụt lùi đấy." Giọng nói của cậu thanh niên đeo kính cứ lởn vởn bên tai cô.

"Cô ơi, Cô gái ơi! Cô không sao chứ?” Cô nghe thấy tiếng gọi lẫn trong những âm thanh hỗn tạp từ bên ngoài. Cô không hay biết gì, mở bừng mắt, thấy bảo vệ đang dùng xà beng cạy cửa thang máy, quan tâm hỏi cô.

“Cô ơi, cô không sao chứ? Xin lỗi cô, chúng tôi đã phải tranh thủ đến ngay đây." Giọng nói này là của người khi nãy nói điện thoại. Ông ta nói với giọng áy này, sau đó cùng với một cậu thanh niên đi cùng đỡ Huệ Tử đứng dậy. Chân cô mềm nhũn, cậu thanh niên vội cởϊ áσ khoác của mình khoác cho Huệ Tử.

Huệ Tử giữ lấy chiếc áo khoác, nhảy ào ra khỏi thang máy. Trời có vẻ lạnh nhưng không khí bên ngoài thật dễ chịu.

“Thang máy này có làm sao đâu?” Người đàn ông trung niên kiểm tra thang máy rồi nói. "Đây không thể là sự việc ngẫu nhiên được, xin đừng để ý, chúng tôi sẽ tìm hiểu nguyên nhân để sửa chữa."

“Chú ơi, ở các tầng trên tầng mười hai có cậu thanh niên nào đeo kính và một cô bé thích ôm thỏ bông thật to sống không?” Huệ Tử hỏi.

“Hả, làm gì có. Lầu 12 rất ít người ở. Tôi nhớ rõ từng người mà, những người cô nói chắc là khách viếng thăm rồi. Nhưng xem qua màn hình an ninh thì cô vào thang máy không lâu đã gọi điện thoại, sau đó lầm bằm mấy câu gì đó rồi ngồi thụp trên sàn thang máy. Cũng phải mất mười phút đấy.” Người đàn ông trung niên cúi đầu giải thích.

Huệ Tử không nói gì, cô lẳng lặng đi xuống tầng trệt.

Không biết Tùng Quân còn ở đó không?

“Đúng rồi cô ơi, cô có phải tên là Huệ Tử không?" Người bảo vệ đi sau vội hỏi lớn. Huệ Tử quay lại gật đầu.

“Vậy thì tốt quá, tôi đang đi tìm cô. Có người đàn ông tên Tùng Quân nhờ tôi chuyển chiếc điện thoại di động này cho cô." Cậu bảo vệ đưa cho Huệ Tử một chiếc điện thoại, Huệ Tử do dự đôi chút rồi nhận lấy.

“Anh ấy đâu rồi?”

“Tôi không biết, khoảng hơn chục phút trước anh ấy đưa chiếc điện thoại này cho tôi, nhờ tôi đưa cho cô khi cô đi qua phòng bảo vệ.” Cậu bảo vệ cười thân thiện rồi lại tiếp tục kiểm tra thang máy. Huệ Tử nghi ngờ, cầm chiếc điện thoại lật lên xem, đó là một chiếc điện thoại mới. Cô kiểm tra thấy chỉ có một cuộc điện thoại.

Huệ Tử tò mò gọi vào số đó, sau đó đi tiếp ra cửa khu nhà.

Tùng Quân nói là không gặp thì sẽ không về, chắc chắn là anh ta vẫn còn đứng đó. Mình phải nói rõ ràng với anh ta, nếu không, cứ lằng nhằng thế này mệt lắm. Huệ Tử đã nghĩ như vậy.

“Chào em!" – đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng nói khá đặc biệt của Tùng Quân - “Là Huệ Tử phải không?"

“Đúng thế, rốt cuộc là anh có việc gì? Anh đang ở đâu?" Huệ Tử tay cầm điện thoại, mắt nhìn xung quanh nhưng ở đó vắng tanh, không có một ai.

"Anh đang ở trên tầng mười hai, nơi em ở." Xen lẫn với giọng nói của Tùng Quân là tiếng gió thét gào. Huệ Tử ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy anh ta đang đứng ở ban công nhà mình.

"Anh làm sao vào được nhà tôi?" - Huệ Tử hỏi.

“Thực ra lúc gọi điện thoại hẹn em, anh đã ở tầng mười hai rồi. Anh chờ em ra khỏi nhà thì lấy chìa khóa của mình mở cửa vào." "Chìa khóa?"

“Em không nhớ à? Lúc em chuyển nhà đến đây, không phải là em đã sai anh như sai một tên nô ɭệ đi sửa khóa, thay đồ gia dụng cho em hay sao? Chỉ có điều là anh tranh thủ đánh thêm cho mình một chìa nữa." Tùng Quân cười vang.

"Anh đúng là đồ quái dị!" Huệ Tử chửi rủa, nhưng cô vẫn nhìn anh ta vì không biết anh ta định làm gì.

“Huệ Tử, anh yêu em thực lòng. Thôi thì em đã nhất quyết bỏ anh thì anh sẽ làm cho em nhớ anh mãi mãi. Anh sẽ cho em nhìn thấy anh rời xa thế gian này với tư thế đẹp nhất. Anh sẽ bay lên trên thiên đường.” Nói đứt lời anh ta ném điện thoại xuống và nhảy lầu. Huệ Tử cứ như vậy ngẩng đầu lên nhìn anh ta lao xuống đất, chao đảo như một tờ giấy, ngày càng đến gần cô.

Chân cô không tài nào nhúc nhích nổi, giây phút ấy Huệ Tử hoàn toàn mất đi ý thức.

Rầm một tiếng, người anh ta va vào Huệ Tử, sự va chạm mạnh khiến đốt sống của cô muốn gẫy gập. Xương bị gãy chọc mạnh vào phổi và bụng, máu tươi trào ra. Huệ Tử không còn cảm giác được gì, chỉ thấy mình không thể thở được nữa, giống như khi ở trong thang máy thấy không khí bỗng đặc quánh.

Còn Tùng Quân rơi xuống đất là tắt thở luôn. Anh ta chết thật thảm thương, cơ thể thịt xương nát vụn bầy nhầy.

Huệ Tử dùng chút hơi thở cuối cùng quay đầu xem đồng hồ trên tay mình. Lần này thì chiếc đồng hồ đã hỏng thật vì va chạm mạnh. Đồng hồ dừng đúng 12 giờ 15 phút đêm.

"Chiếc thang máy kỳ quái, trò chơi bốn người kỳ lạ." Huệ Tử mở to đôi mắt nhìn mặt trăng trên cao. Cô mỉm cười, toàn thân lạnh giá. “Thang máy làm gì có hỏng hóc." Người đàn ông sờ mó khắp nơi, cậu thanh niên đi theo cũng làm theo.

"Thôi để chú đi thử xem sao, có gì thì giúp chú bẩy cửa ra nhé. Phải nhớ đấy.” Người đàn ông trung niên xem chừng là người phụ trách an ninh của tòa nhà. Ông ta cẩn thận dặn dò cậu thanh niên. Cậu thanh niên gật đầu lìa lịa. Người đàn ông đi vào trong thang máy, ánh đèn màu xanh huỳnh quang bắt đầu mờ dần.

“Sao cảm thấy khó thở thế nhỉ? Đúng là..." Người đàn ông ấn thang máy, cánh cửa nặng nề đóng vào. Cậu thanh niên đứng ở bên ngoài bỗng nhìn thấy sau lưng sếp mình còn có ba người nữa đúng lúc thang máy đóng cửa.

Hình như còn có một người, người mà lúc nãy Huệ Tử nhắc đến, là chàng trai trẻ đeo kính, mặc comple.

“Thức đêm nhiều hoa hết cả mắt. Đúng là ảo giác rồi.” Chàng trai ngáp ngủ rồi đi về phòng bảo vệ.Chiếc thang máy chầm chậm đi lên, bỗng văng vẳng tiếng hét sợ hãi của người đàn ông trung niên.
« Chương TrướcChương Tiếp »