Chương 2

ĐÊM THỨ HAI

Chiếc nhẫn

Khi tôi cầm chiếc túi trong tay và băng qua đường thì Từ Dương nhìn thấy tôi. Cậu ta chào tôi bằng cách nở nụ cười tươi rói và cố gắng băng qua làn xe nườm nượp để đến gần tôi. Tôi lo lắng nhìn một chiếc xe hơi GL8 màu đen đang lao đến, muốn hét toáng lên vì lo lắng.

Những chiếc xe khác đều đi rất chậm, nhưng chẳng hiểu sao chiếc xe hơi GL8 ấy lại lao rất nhanh. Dường như chủ nhân lái nó đang rất vội. Đầu xe lao vào Từ Dương giống như mỏ con vịt ngoạm vào vật gì đó. Nhìn ngang, chiếc xe đang lao trên đường chẳng khác gì chiếc quan tài. Chiếc xe ngày càng đến gần Từ Dương, tôi nhận ra cậu ta không phát hiện thấy có xe lao đến gần. Cậu ra cứ băng qua đường. Cho dù có xảy ra việc gì thì lỗi cũng không phải do lái xe. Tôi hồi hộp không biết chiếc xe ấy có đâm vào Từ Dương hay không. Nửa giây sau, tôi thấy cậu ta mặc bộ comple màu tro, nhảy phắt đến trước mặt tôi, nhanh nhẹn như con sói nhảy xuống bắt chú thỏ từ trên cao.

Tôi thất vọng quá đỗi.

“Thật không ngờ được gặp cậu ở đây. Đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ?” Cậu ta vui vẻ hất mái tóc bị gió thổi xòa xuống mặt. “Đúng, đã lâu lắm rồi, ít nhất cũng hai, ba tháng gì đó chưa gặp nhau.” Tôi vô tình vắt chiếc túi ni lông ra đằng sau và cố làm ra vẻ tự nhiên.

QC

“Cô ấy thì biết làm gì nữa? Vẫn xem những vở kịch vớ vẩn và đi dạo phố thôi.” Tôi lấy tay đẩy đẩy chiếc mắt kính, cố nặn ra nụ cười trả lời cậu ta.

“Chị ấy là người tốt! Suy cho cùng thì anh cũng may mắn thật đấy, lấy được người vợ vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng. Anh làm cho bọn đàn ông độc thân bọn em thèm nhỏ nước dãi đấy. Chẳng ngờ anh lấy vợ nhanh thế. Hồi trước bọn em đoán già đoán non nhiều người, nhưng chẳng ai ngờ anh là người lấy vợ đầu tiên.”

Tôi bỗng nhiên quay về với quá khứ, đúng là tôi không ngờ mình lại lấy vợ nhanh đến vậy. Trong đám bạn bè, tôi là người không giỏi ăn nói. Tôi được mọi người chú ý là nhờ vào tiếng tăm của bố tôi trong giới đồ cổ. Gặp đàn ông lạ tôi còn chẳng biết nói chuyện thế nào, huống hồ là cô gái đẹp. Tôi khác hẳn tới Từ Dương, cậu ta biết nịnh con gái. Vừa đẹp trai lại vừa lương cao nên bên cạnh anh ta lúc nào cũng có đến cả tá các em. Thế thì tại sao anh ta còn dụ dỗ vợ tôi? Hễ nghĩ đến đó là tôi lại hận cậu ta sao không chết quánh đi. Tôi còn cầu trời cho ngay lúc này có một chiếc xe hơi nào đó đâm chết cả tôi và cậu ta thì tôi cũng đồng ý. Nhưng điều này không được thực tế.

Tôi và Lăng Tuyết gặp nhau giống như ở trên phim. Trong một buổi gặp gỡ bạn bè, cô ấy có điều gì đó không vui nên uống rất nhiều. Bạn bè, trong đó có cả Từ Dương đều hùa vào bảo tôi đưa cô ấy về nhà. Tôi đã cõng Lăng Tuyết đầy hơi rượu và mùi mồ hôi về nhà cô ấy. Không những thế, tôi còn rửa mặt và đắp chăn cho cô ấy, còn mình thì ngủ ngoài sô pha. Nửa đêm cô ấy tỉnh, nôn dữ dội khiến tôi bận rộn một phen, nào là pha trà súc miệng, nào là thu dọn chiến trường. Sau rồi chúng tôi chơi với nhau, tôi biết cô ấy không phải là tuýp người chăm chồng dạy con đảm đang, nhưng cũng không ngờ cô ấy qua lại với người bạn thân thiết nhất của tôi.

“Anh biết không, lâu lắm rồi em không gặp Lăng Tuyết. Ở thành phố này cô ấy chỉ có người quen là anh em mình. Cho dù cô ấy có bị gϊếŧ thì cũng chẳng ai chú ý đến.” Lời nói của Từ Dương giống như chiếc dùi đâm thẳng vào tim tôi.

“Ôi dào, làm gì có chuyện đó. Tôi quan tâm đến cô ấy lắm, cứ tối đến là tuyệt nhiên không cho cô ấy ra ngoài. Nếu bắt buộc phải đi thì tôi luôn đi cùng cô ấy. Cậu yên tâm đi. Thế còn câu, lúc nào mới yên bề gia thất, sớm kiếm cô nào cho yên ổn đi.” Tôi thấy hài lòng vì câu trả lời bình tĩnh của chính mình, đá quả bóng sang chân đối thủ.

“Sắp hết đèn đỏ rồi. Về đến nhà chúng ta nói tiếp.” Cậu ta đã né ngay vì sợ nói đến chuyện vợ con của mình. Tôi ngước nhìn thấy vẫn còn mười lăm giây nữa. Mồ hôi trên lòng bàn tay cứ túa ra và chảy dọc xuống chiếc túi ni lông đen rơi xuống đất. Dường như tôi còn nghe thấy tiếng giọt mồ hôi rơi tí tách trên đường xi măng rồi bốc hơi ở nơi phố phường huyên náo. Vài hôm trước, tôi đã cắt thi thể Lăng Tuyết ra thành nhiều mảnh nhỏ bằng chính đôi bàn tay này.Tôi đã cho từng mảnh thi thể ấy vào trong chiếc túi ni lông và đưa đến một nơi vắng vẻ cách nhà vài cây số. Tôi toàn chọn thời điểm đông người để đi phi tang cho đỡ bị chú ý. Một ngày không được đi nhiều lần, nếu không sẽ bị người khác chú ý. Tôi làm thế mất vài hôm. Hôm nay là lần cuối cùng đi vứt cánh tay bên phải của Lăng Tuyết.

Tay phải của cô ấy rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn. Lăng Tuyết rất chăm chút từng ngón tay của mình, nhưng ba ngón tay của bàn tay phải đã bị tôi chặt đứt. Tôi còn nhớ rõ khuôn mặt câng câng, bỉ ổi của cô ấy trong buổi tối tôi hỏi cô ấy về chuyện gian díu với Từ Dương. Khi đó cô ấy đang đứng ở ban công gọi điện thoại, dáng điệu rất lẳng, tôi không chịu nổi đã ngắt cuộc điện thoại khiến cô ấy khó chịu, bỏ điện thoại trả lời tôi.

“Anh chỉ là kẻ đổ vỏ thôi. Nếu không phải vì Từ Dương chán tôi thì còn khuya mới đến lượt anh. Chẳng qua là tôi muốn kiếm kế sống lâu dài yên ổn, mà anh cũng ngu lắm. Tôi thích lên giường với ai anh có quản lý nổi không? Anh cho rằng cái tờ giấy kết hôn mỏng manh ấy trói buộc được tôi ư? Anh đừng quên nếu ly hôn thì tôi cũng có quyền được chia đôi tài sản của anh. Vì anh làm gì có chứng cứ về quan hệ của tôi với anh Từ Dương!” Nói xong cô ấy còn nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ và dùng ba ngón tay bên bàn tay phải xoa xoa cái cằm. Cô ấy nói rằng thích khuôn mặt của chính mình nhất, mà trên khuôn mặt ấy cô thích chiếc cằm nhất. Tôi cũng thích khuôn mặt đó, nó tròn trịa, mịn màng, trắng trẻo chẳng khác gì miếng ngọc trắng hồng. Dứt lời, cô ấy quay lưng lại phía tôi, tiếp tục cầm điện thoại lên gọi.

Trong phút chốc đầu tôi bốc hừng hực như chẳng còn tí oxy nào. Từ khi quen nhau đến nay, dù tức đến mấy tôi cũng không động tay đánh cô ấy lần nào, có lẽ vì thế mà Lăng Tuyết nghĩ rằng tôi là thằng đàn ông mềm yếu. Thực ra ngay trong ý nghĩ tôi cũng không tưởng tượng rằng mình sẽ nhấc chiếc gậy đánh bóng để ở góc tường đập thật mạnh vào cằm cô ấy. Chiếc gậy là món quà Từ Dương tặng sinh nhật tôi. Tôi nghe thấy tiếng rắc nặng nề như tiếng xương bị vỡ. Tôi đã đập vỡ cằm cô ấy rồi. Ba ngón tay bị bật văng ra ngoài như cách hoa đang nở, chiếc cằm vẹo sang một bên trông thật kỳ quặc và xấu xí. Điện thoại bay vèo xuống đất.

QC

“Để tôi xách dùm anh nhé, trông anh vất vả quá.” Khuôn mặt anh ta để lộ nụ cười tinh quái. Anh ta giơ tay ra giật lấy cái túi trên tay tôi.

Tôi có phần hoảng loạn, đúng lúc này, ở góc khuất có một chiếc xe hơi xông đến rất nhanh. Từ Dương đang đứng quay lưng lại chiếc xe vì chỉ chăm chú giật chiếc túi trong tay tôi. Trong đầu bỗng lóe lên một ý, nếu tôi giơ chân ra đá nhẹ hòn đá văng đến thì hắn ta sẽ ngã nhoài ra và có thể sẽ chết. Thằng chết tiệt này tốt nhất là hãy chết quách cùng Lăng Tuyết! Tôi chửi thầm trong bụng.

Chân tôi dừng lại trước nhịp chân của Từ Dương, quả nhiên anh ta nghiêng người ngã xuống đất. Nhưng tôi chợt nhận ra thằng cha này đang níu lấy cái túi ni lông của tôi. Nếu hắn ngã thật thì chiếc túi sẽ bị kéo rách, cánh tay đông lạnh kia sẽ được bày ra trước hàng trăm cặp mắt của người qua lại.

Tôi lập tức đỡ lấy hắn và nhanh chóng kéo qua ngã rẽ con đường. “Ôi, nguy hiểm quá, hình như em bị vấp phải cái gì đó.”

“Có lẽ là hòn đá…”

“Có thể. À mà dạo này không nhìn thấy anh ở phòng tập karate nhỉ?” Đôi mắt Từ Dương nheo lại như xuyên thấu mọi thứ. Tôi bắt đầu thấy sợ, lẽ nào hắn biết được điều gì? Tôi và hắn thường xuyên đi tập karate ở một phòng tập gần đây, nhưng từ tháng trước tôi không đi nữa vì nếu đi, tôi sợ mình sẽ điên lên và đánh chết hắn.

“Anh biết không, tôi phải chi nhiều khoản lắm, nào là mời mọc mấy em xinh đẹp, nào là nhậu nhẹt với bạn bè. Túi tiền rỗng tuếch rồi.” Từ Dương than thở nhưng đôi lông mày giãn ra xem chừng rất khoái chí, sau đó quay sang nhìn tôi thật lâu.

Thằng cha này, lẽ nào hắn muốn làm tiền mình? Tôi giật bắn người. Nếu đúng như thế chắc hẳn hắn biết điều gì đó để bắt thóp mình rồi chăng?

“Thế tôi mới nói cậu lấy vợ nhanh lên để vợ còn quản lý ví tiền chứ.” Tôi cẩn thận đáp và cố không để lộ điều gì sơ suất. “Tóm lại anh là sướиɠ nhất, vợ quản lý chặt lắm nên mới bắt anh đi mua thịt thế này chứ. À mà cho em xem thịt có tươi không nào. Anh phải biết là em quen cậu bạn chuyên bán buôn thịt đấy, cậu ấy đã từng chỉ em cách phân biệt thịt ngon hay không. Lần này dùng được rồi đây.” Từ Dương bỗng giật chiếc túi trong tay tôi. Tôi hoảng hốt giấu túi ra đằng sau, chiếc túi bị hất mạnh quá nên va vào chân tôi thật đau, trời ạ, sao mà lạnh buốt.

“Ái chà, có lẽ là trong này không phải là thịt đúng không? Chắc anh không bị người ta lừa đấy chứ? Mất nhiều tiền lắm hả?” Từ Dương dài giọng từ tiền ra với âm thanh là lạ.

Con đàn bà đáng ghét, trước lúc chết còn gây thêm rắc rối cho ta! À mà đợi đã, hình như hắn ta chưa biết mình đã chặt thi thể Lăng Tuyết ra làm nhiều mảnh. Hắn ta lại nghĩ mình thuê người gϊếŧ Lăng Tuyết nữa cơ đấy. Hắn ta chẳng qua chỉ là suy đoán thôi. Chó cùng rứt giậu, đó là bản năng của bất cứ loài động vật nào, kiểu gì cũng nghĩ ra cách tự cứu mình.

“Được rồi, giờ cậu đi về nhà chúng tôi. Tôi sẽ đưa cho cậu ít tiền mặt trước.” Tôi nói với Từ Dương, còn Từ Dương đắc ý gật đầu. Chắc hẳn cậu ta cho rằng tôi đã yếu thế nên chịu thua cuộc.

Bò tót là loài thú dữ nhất ở châu Phi, trước khi húc bao giờ cũng cúi đầu lặng lẽ. Tôi đưa Từ Dương về nhà, đưa cho ít tiền và cả cuốn sổ tiết kiệm, nữ trang của Lăng Tuyết.

“Tôi cóc cần sổ tiết kiệm và nữ trang. Rắc rối lắm.” Hắn ta giằng lấy số tiền mặt, rồi nhìn số nữ trang với ánh mắt khó chịu. “Nhưng tôi chưa thể có ngay tiền được. Coi như những thứ đó là đồ thế chấp được không? Tôi xin cậu đấy.” Tôi van nài đến mức như sắp khóc. Thực sự tôi cũng thấy phục cho tài diễn xuất của chính mình. Cuối cùng Từ Dương cũng đồng ý. Tôi đưa cậu ta ra khỏi nhà, ngồi xe bus để ra chỗ định chôn xác.

“Đây là đâu?” Từ Dương nhìn tôi với vẻ lo lắng và ngay lập tức thò tay lấy điện thoại để chuẩn bị gọi công an. Tôi giữ chặt tay cậu ta.

“Cậu biết sở thích của bố tôi rồi còn gì. Ông nói là món đồ cổ đáng giá nhất trong nhà tôi được giấu ở một nơi. Đây sẽ là món tiền để cứu gia đình tôi. Tôi không còn cách nào khác nên phải giao lại cho cậu. Nếu cậu không muốn thì phải cho tôi ít thời gian để bán nhà dồn tiền.” Tôi nói chậm rãi nhưng kiên quyết. Từ Dương có phần dao động, cậu ta hiểu tôi, hiểu chuyện gia đình tôi, hiếu tính cách tôi, nhưng cậu ta sai lầm là quá hiểu tôi.

Thực ra bố tôi làm quái gì có món đồ cổ nào đáng giá bạc tỷ chứ. Mọi chuyện sau đó quá dễ dàng. Tôi yêu cầu Từ Dương cầm chiếc túi ni lông đó đến chỗ tôi chôn những mảnh xác khác của Lăng Tuyết và tự đào. Cái túi không hề có dấu vân tay của tôi, vì tôi luôn cẩn thận đeo đôi găng tay mỏng khi hành sự.

“Sao chẳng đào được gì? Hả, cái này là gì?” Từ Dương giật mình hỏi. Dưới lớp đất nâu lấp ló khuôn mặt đầy tóc… Đó là Lăng Tuyết. Tôi đứng sau, lấy cùi tay nện vào gáy Từ Dương một cái thật mạnh. Hơn mười năm học võ nay mới có dịp dùng. Từ Dương ngất ngay tại chỗ. Với cú đập đó thì chắc chắn cậu ta sẽ ngất một lúc. Tôi chạy vội ra bốt điện thoại công cộng gọi cho công an. Xong xuôi tôi nhanh chóng bắt xe đi về nhà bố đẻ ở thành phố bên cạnh. Sau khi gϊếŧ Lăng Tuyết, tôi nói với mọi người tôi đi du lịch, chẳng ai ngờ rằng đêm đến tôi lại quay về chuyển những mảnh xác ra khỏi nhà. Nếu không phải nóng lòng muốn giải quyết cánh tay đó thì hôm nay tôi đã không chạm trán Từ Dương.

Tôi nhét chùm chìa khóa nhà mình vào túi của cậu ta. Như vậy sẽ tạo ra giả thuyết là cậu ta lẻn vào nhà ăn trộm nhưng bị Lăng Tuyết phát hiện nên đã gϊếŧ cô ấy để bịt đầu mối. Còn số tiền và nữ trang kia tôi cũng không biết chắc là cảnh sát có tin vào tên đểu cáng này hay tin lời một viên chức quèn có vẻ ngoài yếu đuối như tôi. Thôi cứ nghe theo sự sắp đặt của số phận.

Vài hôm sau tôi nghe tin Từ Dương bị bắt. Tôi thấy vui lắm, hôm đó kiểu gì cậu ta chẳng mang thuốc trong người. Dường như mọi việc xảy ra đều có lợi cho tôi. Tính tình, lối sống của cậu ta sẽ làm cho mọi người không thể tin tưởng. Nhưng công an ruốt cuộc vẫn tìm đến tôi, đương nhiên là tôi đã có chuẩn bị đâu vào đó. Như thường lệ, họ hỏi tôi đi đâu làm gì xem có phát hiện được kẽ hở nào không. Trong đó có một anh công an to béo nghe tôi trả lời xong lấy làm lạ, hỏi: “Nếu tôi mà là Từ Dương, gϊếŧ người cướp của thì tại sao lại không lấy chiếc nhẫn quý giá ấy nhỉ? Giá trị của chiếc nhẫn còn gấp hàng chục nghìn lần số tiền mặt và nữ trang cộng lại.” Nói rồi anh ta vênh mặt lên nhìn tôi.

“Anh nói gì cơ?” Tôi sửng sốt hỏi.

“Đó là một chiếc nhẫn cổ. Là món đồ cổ của vua chúa Pháp thế kỷ XVI, tuy không đẹp nhưng có giá trị hơn một triệu tệ[2] đấy”. Anh ta tiếp tục nói.

[2] Khoảng hơn một tỷ đồng.

“Thật sao?” - trán tôi lấm tấm mồ hôi - “Có lẽ Từ Dương không biết giá trị của chiếc nhẫn.”

“Không thể như thế. Khi tôi hỏi cung cậu ta, nhìn thấy chiếc nhẫn này cậu ta biết ngay giá trị. Anh có thể nói rõ cho tôi biết anh làm gì, ở đâu vào tuần trước không? Tôi thấy cần phải hỏi rõ việc này.” Tay cảnh sát nhìn tôi cười ý nhị.

Lúc này tôi mới nhớ ra Từ Dương rất thích nữ trang cổ.

Bố tôi đã từng bảo tôi cần theo cậu ta học thêm kiến thức về đồ cổ nhưng tôi không nghe theo.

Giờ thì tôi đã phải trả giá vì điều đó.Nhìn hai người cảnh sát đứng trước mặt, mồ hôi trên trán tôi nhỏ ròng ròng.