Chương 54.2

Chờ đến lúc xem đủ rồi, nàng mới lưu luyến mà rời khỏi nơi này.

Trở lại dưới chân núi, nàng mới vừa thay xong quần áo, liền nghe có người gõ cửa.

Nàng còn tưởng rằng là Du Duyệt, vừa mở cửa, lại thấy Trúc sư huynh đứng ở trước cửa.

“Trúc sư huynh,” nàng hỏi, “Huynh tìm ta có chuyện gì sao?”

Trúc sư huynh tóc bạc trắng, cười lên, trong nếp nhăn lộ ra một cỗ hiền từ của người cao tuổi.

Hắn nói: “Muội thăng chức Trúc Cơ, nên đi Ký Sự Đường một phen, đem quy cách đệ tử của Muội thăng lên một bậc. Ta nghĩ ngươi chưa đi qua, nên hôm nay, ta cùng với muội đi đi.”

Nam Nhứ vội vàng nói lời cảm tạ: “Đa tạ Trúc sư huynh.”

Ăn điểm tâm xong, hai người liền ngồi trên hạc giấy, khởi hành đi đến Ký Sự Đường.

Nam Nhứ nhìn này hạc giấy, vô cùng thấy quen mắt.

Nàng nói: “Hạc giấy này…… Là sư phụ cho huynh sao?”

“Đúng vậy,” Trúc sư huynh nói, “Điểu khiển hạc giấy chỉ cần một chút linh lực, nếu là không có linh lực, để một khối linh thạch vào cũng có thể sử dụng nó, thích hợp với phàm nhân không có tu vi như ta.”

Nhắc tới mấy chữ “Phàm nhân không có tu vi”, biểu cảm của Trúc sư huynh rất bình tĩnh, nhưng lại làm Nam Nhứ đau xót trong lòng.

Ở nhân gian, nếu sống đến hơn 90 tuổi, được xưng một câu sống thọ.

Nhưng ở Tu chân giới, lấy tuổi tác như vậy của Trúc sư huynh, phần lớn bộ phận người tu luyện mới vừa bắt đầu. Mặc dù nhiều người không có thiên phú, tu vi của bản thân dừng lại ở Luyện Khí kỳ, tất nhiên sẽ chết già, những cũng có thể đủ sống đến trước hai trăm tuổi, con đường nhân sinh cùng chỉ vừa mới đi được gần một nửa.

Mà cuộc sống của Trúc sư huynh, cũng đã sắp đi tới điểm cuối.

Nam Nhứ nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, nàng đổi đề tài, hỏi: “Trúc sư huynh, ta lên Trúc Cơ rồi, có phải hàng tháng đều được lãnh tiền tiêu nhiều hơn chút đúng không?”

“Đúng vậy.”

Trúc sư huynh cười: “Lên Trúc Cơ có thể lãnh linh thạch, so tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ thì nhiều gấp đôi.”

Nhiều gấp đôi!

Tuy rằng bản thân có thể lãnh linh thạch cũng không nhiều lắm, nhưng nghe thấy tin tức này, Nam Nhứ vẫn cười đến cong mắt: “Thật tốt nha, được lãnh tiền tiêu hàng tháng, ta sẽ mua trà cho Trúc sư huynh uống.”

Lão nhân cười tươi đến nếp nhăn giữa mày càng sâu thêm một ít.

Hắn nói: “Tiểu hữu thật có tâm với ta, bất quá, ta không thiếu trà uống. Những người trẻ tuổi như các ngươi a, vẫn là tiết kiệm tiền cho nhiều, về sau, những chỗ cần phải dùng tiền cũng nhiều lắm đấy.”

Bị Trúc sư huynh chối từ, Nam Nhứ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nàng theo lời hắn nói: “Đúng vậy, huynh xem sư phụ, tiền trả tiền dược cho Ô sư phụ cũng đều trả không nổi, làm kiếm tu kiếm tu cũng thật nghèo a.”

Nàng phun tào một câu, lão nhân lại có chút hoang mang: “Kiếm quân không trả nổi tiền dược?”

Nam Nhứ hỏi: “Đúng vậy, bởi vì hắn không trả nổi tiền dược, nên mới Ô sư phụ ta sắp xếp, mỗi ngày từ Xích Đan Phong đón đưa ta đến Đạp Tuyết Phong.”

Trúc sư huynh trong lòng hiểu rõ, còn có chút buồn cười.

Kiếm quân……

Lại thích chơi như vậy.

Lấy cái cớ này, đúng thật là cũng quá mức vụng về.

Hắn hiểu được ngọn nguồn chuyện này, những cũng chưa vạch trần. Hắn nói: “Học kiếm xác thật là so với bên pháp môn nghèo hơn. Muội đi học đan, sinh hoạt về sau cũng sẽ tốt hơn.”

Học kiếm vốn nghèo, nhưng mà cực ít người có thể đánh thắng được kiếm tu.

Học đan tuy giàu hơn, nhưng đan tu lại yếu hơn, ở trong bí cảnh hoặc hiểm cảnh nếu xảy ra xung đột, người khác đều ưu tiên xuống tay đối với đan tu đầu tiền.

Cho nên, đan tu luôn không ngừng đi kiếm kiếm tu bảo hộ, thường xuyên ở trong bí cảnh kết bạn để cùng đồng hành.

Trúc sư huynh cười tủm tỉm nói: “Học đan tốt a!”

Nam Nhứ nói: “Ừm, ta cũng cảm thấy học đan tốt.”

Không học đan, làm sao có thể nuôi nổi sư tôn xinh đẹp như hoa chứ!

Hai người ông nói gà bà nói vịt, mạch não lại kỳ dị mà đối đáp, dọc theo đường đi đều tương đương hợp ý.

Cho đến khi hạc giấy tới địa điểm, Trúc sư huynh dẫn nàng tiến vào Ký Sự Đường.

Người của Ký Sự Đường hiển nhiên là rất quen thuộc đối với Trúc sư huynh, vừa thấy hắn, liền thân thiết nói: “Trúc tiền bối, đã lâu không thấy.”