Chương 54.1

Bị mèo con cảnh giác nhìn, Lê Vân thản nhiên thu tay lại.

Hắn nói: "Được, không chạm vào ngươi."

Một nửa linh thạch ở trong túi rơi trên người hắn, một nửa rơi trên mặt đất.

Hắn vốn có thể dùng thuật pháp cất đống linh thạch này vào trong túi, nhưng hắn lại ngồi xổm nhặt từng viên linh thạch.

Mèo con ngồi xổm trên bàn đá, thấy động tác của hắn, có chút ngượng ngùng mà phe phẩy đuôi.

Cái đuôi đảo qua lại, làm cho những cánh hoa mai hồng rơi ở trên bàn đá, bay đến đỉnh đầu nam nhân.

Mèo nhỏ vươn móng vuốt, đi gảy những cánh hoa trên đầu hắn.

Những còn chưa đυ.ng tới đỉnh đầu hắn, nam nhân đã ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

Cánh hoa theo động tác của hắn, rơi xuống bên môi hắn.

Màu môi nổi bật làm dung nhan thanh lãnh của hắn nhiễm vài phần diễm sắc, một màu đỏ thẳm trên mảnh băng nguyên mênh mang, lạnh lẽo lại đầy mĩ lệ, vẻ đẹp này lại mang theo vài phần đoạt hồn đoạt phách người.

Nam Nhứ nhìn đến ngây dại.

Lê Vân không biết vì sao mèo nhỏ lại đột nhiên sững sờ ở chỗ đó, cầm lấy cánh hoa ở bên môi xuống, quét quét chóp mũi mèo con: “Sơ Thất?”

“Ngao?”

Tay mèo con vẫn còn để ở giữa không trung, bị hắn quẹt qua như vậy, mũi phát ngứa, mạnh mẽ hắt xì một cái, nàng đứng thẳng không được, lăn về phía trước, ngã vào trong l*иg ngực Lê Vân.

Lê Vân nhặt linh thạch, ôm mèo nhỏ cùng túi đứng dậy, thuận tay còn cầm theo cành mai bị mèo nhỏ làm gãy.

Hắn quay lại phòng, cắm cành mai vào trong bình hoa.

Mèo con từ trong l*иg ngực hắn bò ra.

Hồng mai trong bình hoa trắng, mèo con màu vàng kim ngồi xổm cạch bình hoa, ngửa đầu nhìn hoa mai.

Nàng nhìn hoa mai một lúc, một hồi lại mài móng trên trường kỷ, một lúc sau lại ăn thịt khô ——

Nhìn xung quanh, chính là, né tránh không nhìn hắn.

Trong lòng Lê Vân cười nhẹ, tùy ý để nàng ngượng ngùng xoắn xít, còn mình lấy quyển sách đọc.

Chẳng được bao lâu, mèo con đã chơi mệt, ở xa xa mà nằm lên ổ mèo được chế riêng cho nàng.

Ổ mèo này bình thường nàng không thích dùng, hôm nay lại dính ở trên đấy.

Hắn nhìn sách, liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng khốn đốn đến gật gà gật gù, gần như muốn ngủ rồi.

Nhưng vừa ngủ, bỗng nhiên nàng lại mông lung mà đứng dậy, chóp mũi nhẹ ngửi.

Nàng bước đi nhỏ, theo mùi hương, nửa ngủ nửa tỉnh mà đi tới phía hắn.

Rồi sau đó, nàng thuần thục mà bò đến trên đầu gối hắn, nằm lăn trên đấy.

Ngủ đến sâu giấc, nàng lại trở mình, oai bảy vặn tám mà ngã vào trong lòng ngực hắn.

Lê Vân cúi đầu nhìn, nhịn không được gãi gãi cằm mèo con .

Mèo con được hắn sờ quá mức thoải mái, chủ động duỗi đầu đi qua cụng lòng bàn tay hắn.

Sừng rồng trên đỉnh đầu nàng không thể tránh né mà cọ qua bàn tay hắn ——

Mèo con trong lúc ngủ mơ ưm ư một tiếng.

Lòng bàn tay Lê Vân như bị bỏng, hắn nhanh chóng thu hồi tay.

Hắn dời ánh mắt, quay lại đọc sách.

Xem hồi lâu, quyển sách trên tay chỉ còn chừa lại một trang, rất lâu cũng chưa xem xong.

……

Ngày tiếp theo, Nam Nhứ trợn mắt tỉnh lại, duỗi cái eo mèo lười.

Sau đó, nàng phát hiện tình huống có vài điểm gì đó không đúng cho lắm.

Nàng……

Vì sao lại ngủ ở trong lòng ngực của Lê Vân?

Rõ ràng nàng nhớ rõ, tối hôm qua nàng ngủ ở trong ổ mèo mà?

Nàng cẩn thận từ trong lòng ngực Lê Vân bò ra, cùng lúc đó, một ít ký ức mơ hồ bắt đầu sống lại.

Nam Nhứ: “……”

Hình như chính là nàng tự mình bò qua.

Nam Nhứ à Nam Nhứ, ngươi thật là không biết cố gắng!

Trong lòng nàng tự khiển trách chính mình: Đã nói bán manh không bán thân, như nào lại tự mình chủ động đưa tới cửa chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì nhan sắc của nam nhân quá mê người sao?

…… Được rồi, đúng thật là rất mê người.

Nam Nhứ ghé nhìn Lê Vân đang nghỉ ngơi trên giường, trên bàn nhỏ còn có cành hồng mai cắm bình ——

Nàng đột nhiên lại nghĩ tới một màn ngày hôm qua.

Khuôn mặt của Nam Nhứ đỏ lên.

Nam sắc quá mê người thì làn như thế nào được?

Nàng tẩy trắng cho mình: Thưởng thức những thứ tươi đẹp, là phẩm đức tốt đẹp của nhân loại.

Nam Nhứ nàng ôm phẩm đức tốt đẹp như vậy, không nhìn nhiều thì lỗ vốn với tinh thần, nàng lại xem Lê Vân nhiều thêm vài chút.