Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bỗng nhiên bị người bắt lấy tay, Diệp Xu Xu hoảng sợ, nghe được nghi vấn của tiểu nam hài, nàng theo bản năng trả lời:

- “Ta không phải nương của đệ.”

Lời này nói xong, nàng mới nhớ tới tựa hồ người nơi này nghe không được nàng nói chuyện……

Đang nghĩ ngợi, vẻ mặt tiểu nam hài trước mặt mất mát, trong miệng lẩm bẩm nói:

- “Không phải à? Người không phải nương của ta sao……”

Diệp Xu Xu sửng sốt, hỏi:

- “Đệ nghe được ta nói chuyện?”

Tiểu nam hài thất vọng mà hơi rũ mắt gật gật đầu, nói:

- “Tuy rằng ta nhìn không thấy người, thế nhưng ta nghe được.”

Nguyên lai tiểu nam hài này cư nhiên có thể nghe được nàng nói chuyện. Trong lòng Diệp Xu Xu rất kỳ quái, vậy vì cái gì ngày hôm qua Vương Quế Hoa lại không nghe được?

Nàng nâng tay lên lắc lắc ở trước mắt tiểu nam hài, đôi mắt tiểu nam hài vẫn không nhúc nhích, giống như xác thật nhìn không thấy nàng.

- “Người là ai? Là quỷ à?” Tiểu nam hài nhìn địa phương rỗng tuếch trước mặt hỏi.

- “Ách……”

Diệp Xu Xu sờ sờ cái mũi, vấn đề này nàng thật đúng là không thể trả lời, dáng dấp hiện tại của nàng, chính nàng cũng không biết chính mình là cái gì.

- “Ta không phải quỷ……”

Diệp Xu Xu nói,

- “Ta cũng không biết chính mình vì cái gì sẽ đến nơi này, vì cái gì sẽ biến thành như vậy, thế nhưng ta xác thật không phải quỷ.”

Tiểu nam hài không nói chuyện, một lát sau, hắn hỏi:

- “Ngày hôm qua có phải người đã băng bó vết thương cho ta hay không, sưởi ấm cho ta?”

Diệp Xu Xu nói:

- “Đúng vậy, ngày hôm qua đệ bị nương của đệ đánh rất thảm, ta thấy đệ đáng thương cho nên liền……”

- “Bà ta không phải nương của ta!”

Tiểu nam hài đánh gãy lời của nàng, đồng tử đen nhánh lộ ra quật cường nói,

- “Nương của ta sẽ không giống như bà ta!”

Diệp Xu Xu nhớ tới hình như Vương Quế Hoa là mẹ kế của tiểu nam hài, Vương Quế Hoa đối với tiểu nam hài tệ hại như vậy, khẳng định tiểu nam hài sẽ không nhận bà ta, nghĩ như vậy, nàng thương hại mà nhìn tiểu nam hài, nghĩ thầm tiểu nam hài nhất định rất tưởng niệm mẫu thân thân sinh của hắn đi.

Nàng lại nhịn không được nhìn tiểu nam hài thêm vài lần, lúc này đây nàng cách hắn thật sự gần, lúc này mới phát hiện ngũ quan tiểu nam hài thập phần tiêu chí, mũi rất cao, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lông mi dài mà cong vυ"t…… Chính là gầy trơ xương, cho nên chỉnh thể mà nói không thế nào đẹp.

- “Thương tích trên người đệ thế nào rồi? Còn đau không?” Diệp Xu Xu hỏi.

Tiểu nam hài lắc đầu, nói:

- “Ta không có việc gì!.”

Diệp Xu Xu thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nàng biết hiện tại thân thể hắn khẳng định không thoải mái, nàng nâng hắn dậy, đỡ hắn đến trước một cây cọc gỗ ngồi xuống, mới vừa ngồi xuống, tiểu nam hài bụng đói liền thầm thì vang lên.

Diệp Xu Xu sửng sốt, hỏi:

- “Đệ còn chưa có ăn cơm à?”

Tiểu nam hài nhấp môi, cúi đầu không nói lời nào, một lát sau, hắn mới mở miệng nói:

- “Cái nữ nhân kia bắt ta chặt xong sáu bó củi, mới có thể cho ta cơm ăn.”

Cái nữ nhân kia khẳng định chỉ chính là Vương Quế Hoa, Diệp Xu Xu nghĩ thầm, Vương Quế Hoa bắt hắn chặt sáu bó củi sao? Nàng quay đầu lại nhìn nhìn tiểu nam hài bó xong củi, hắn hiện tại chỉ mới chặt xong hai bó, còn thiếu bốn bó.

Diệp Xu Xu không nói hai lời, cầm lấy con dao trên mặt đất liền bắt đầu đốn củi.

Tiểu nam hài giật mình mà nhìn con dao thế nhưng chính nó đang đốn củi, hắn mở miệng hỏi:

- “Có phải người đang đốn củi hay không vậy?”

Diệp Xu Xu trả lời:

- “Đúng vậy!.”

Tiểu nam hài có chút co quắp, hắn còn chưa bao giờ có được người khác trợ giúp qua, hắn đứng lên đi tới hướng Diệp Xu Xu bên này.

Diệp Xu Xu quay đầu lại nói:

- “Đệ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, sức lực của ta so với đệ mạnh hơn, dáng dấp so với đệ cũng lớn hơn, giúp đệ chặt vài nhánh cây có gì đáng ngại.”

Nàng nói xong chặt liền ba nhát liền chặt đứt một nhánh cây tương đối thô.

Tiểu nam hài mím mím môi, hắn bất an mà nắm chặt vạt áo chính mình, nhìn thấy nhánh cây bị một cây một cây chặt bỏ rơi trên mặt đất, hắn mở miệng hỏi:

- “Người là ai, vì cái gì phải giúp ta?”

Diệp Xu Xu nghe được lời này, sờ sờ cái mũi, suy nghĩ trong chốc lát trả lời:

- “Đệ cứ xem ta như người qua đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là được.”

Vì thế tiểu nam hài không nói gì, hắn gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, ngầm nhéo đùi chính mình một cái, ý đau truyền đi lên, hắn biết chính mình cũng không có nằm mơ, hắn thật sự đυ.ng phải một con “Quỷ” đang trợ giúp chính mình.

Con “Quỷ” này hắn nhìn không thấy, thế nhưng hắn có thể gặp được nàng, hơn nữa nàng còn có thể nói chuyện, thậm chí còn có nhiệt độ cơ thể…… Nàng nhất định là một con “Quỷ” thiện lương đi? Tiểu nam hài nghĩ thầm.

Đại khái qua nửa canh giờ, dưới chân Diệp Xu Xu đã rơi rất nhiều nhánh cây, tiểu nam hài đi tới cùng nàng bó nhánh cây lại, không bao lâu liền bó được sáu bó.

Sau khi bó xong, Diệp Xu Xu nói:

- “Được rồi, hiện tại đệ có thể đi ăn cơm.”

Tiểu nam hài nắm góc áo, nói:

- “Cảm ơn người.”

Đây là từ khi hắn lớn lên lần đầu tiên gặp được người tốt bụng như vậy.

Diệp Xu Xu cười nói:

- “Đừng khách sáo, đệ mau trở về ăn cơm đi. Đừng để bị đói lả...”

- “Vâng.”

Tiểu nam hài gật gật đầu đi về nhà cỏ, không bao lâu Diệp Xu Xu nhìn thấy Lưu Lão Xuyên cầm một cây đòn gánh đi theo tiểu nam hài tới đây, Lưu Lão Xuyên đếm đếm bó củi trên mặt đất, nhìn thấy xác thật có sáu bó, ông không nói hai lời bắt đầu gánh đi.

Diệp Xu Xu đi theo phía sau bọn họ về nhà, chờ đi vào sân, Vương Quế Hoa nhìn thấy tiểu nam hài, xụ mặt cho hắn một cái bánh bột bắp đen thui to bằng nửa bàn tay.

Diệp Xu Xu thấy cái bánh bột bắp kia thẳng nhíu mày, cái bánh bột bắp kia vừa thấy là cứng ngắc không thể ăn, hơn nữa nhỏ xíu như vậy đủ ăn sao?

Tiểu nam hài lại cầm cái bánh bột bắp như đạt được bảo vật, hắn nhìn ngó khắp nơi, tựa hồ đang tìm cái gì, Diệp Xu Xu đi qua lôi kéo ống tay áo hắn, tiểu nam hài biết nàng ở tại bên cạnh, tức khắc an tâm.

Tiểu nam hài đưa nàng tới sân bên ngoài, hắn thật cẩn thận bẻ bánh bột bắp ra chia làm hai nửa, đưa một nửa về phía trước.

- “Đây là cho tỷ à?” Diệp Xu Xu kinh ngạc hỏi.

Tiểu nam hài gật gật đầu, hắn có chút thẹn thùng mà nói:

- “Cảm ơn người giúp đệ chặt nhiều nhánh cây như vậy.”

Diệp Xu Xu nghĩ thầm đứa nhỏ này tâm địa thật thiện lương, hắn đã đói thành như vậy, trong tay cũng chỉ bắt được một chút như vậy để ăn, cư nhiên còn biết cảm tạ nàng.

- “Không cần không cần, tỷ đã ăn no rồi, chút đồ ăn này đệ chính mình ăn đi….”

Tiểu nam hài lại quật cường mà cầm bánh bột bắp đưa tới phía trước nói,

- “Tỷ tỷ, tỷ cầm đi, tỷ nhất định phải cầm!”

Diệp Xu Xu chối từ không được, đành phải tiếp nhận bánh bột bắp, bánh bột bắp rất cứng, lạnh giống như khối băng, tiểu nam hài thấy nàng rốt cuộc chịu tiếp, nhếch môi lộ ra một đôi răng nanh, cười thực vui vẻ, sau đó hắn cầm một nửa bánh bột bắp kia lên gặm.

Diệp Xu Xu thấy hắn ăn ngon như vậy, nàng cầm lấy bánh bột bắp gặm một ngụm……

Ách…… Cứng quá! Diệp Xu Xu thẳng nhíu mày, nàng nhai nhai, nàng cảm thấy giống như nhai sáp vậy, một chút hương vị đều không có, hơn nữa bên trong tựa hồ còn có hạt cát…… Thật sự rất khó ăn.

Nàng khó chịu muốn phun đồ ăn trong miệng ra, thế nhưng làm trước mặt tiểu nam hài, nàng lại ngượng ngùng làm như vậy.

Tiểu nam hài gặm thứ này ăn ngon lành, Diệp Xu Xu nghĩ thầm ngày thường hắn chỉ có thể ăn thứ này sao? Khó trách dáng dấp lại gầy nhỏ như vậy……

Thực mau tiểu nam hài đã ăn xong bánh bột bắp, Diệp Xu Xu lại chỉ gặm một ngụm, Diệp Xu Xu đưa bánh bột bắp cho hắn,

- “Đệ ăn đi, răng tỷ không tốt, gặm không được.”

Tiểu nam hài hoang mang mà chớp chớp mắt, tựa hồ rất kỳ quái vì cái gì đồ ăn ăn ngon như vậy, cư nhiên nàng không ăn.

Diệp Xu Xu nói:

- “Thật sự, tỷ ăn không hết cái này, đệ ăn đi, nếu đệ không ăn, tỷ đây liền đành phải ném đi….”

Tiểu nam hài nghe nàng nói nàng muốn ném, lúc này mới tiếp nhận lại, hắn cầm bánh bột bắp, trên mặt có chút do dự, muốn ăn lại không dám ăn, Diệp Xu Xu thúc giục hắn vài câu, lúc này hắn mới lại ăn.

Ăn xong bánh bột bắp, tiểu nam hài lau miệng, thực ngoan mà nói:

- “Cảm ơn tỷ tỷ.”

Diệp Xu Xu thấy hắn ngoan như vậy, trong lòng mềm mại hỏi:

- “Đệ ăn no không?”

Tiểu nam hài chần chờ một lát mới gật gật đầu. Diệp Xu Xu nghĩ thầm khẳng định hắn ăn không no, một chút đồ ăn này nào đủ ăn nha, nàng theo bản năng sờ sờ thân thể của mình, có chút ảo não phát hiện trên người không mang đồ ăn.

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa, ở triền núi có một ngôi nhà ngói đen ống khói đang bốc khói, nàng linh cơ vừa động,

- “Đệ ở chỗ này chờ tỷ, tỷ đi lấy chút đồ ăn về đây cho đệ.”

Tiểu nam hài hơi há mồm,

- “Tỷ tỷ……”

- “Đứng chỗ đó đừng nhúc nhích.” Diệp Xu Xu hô, sau đó nàng đi đến ngôi nhà ngói đen kia.

Ngôi nhà đó cũng không phải rất xa, thực mau nàng đã đi đến. Ngôi nhà có sân rất lớn, có bốn gian đều là xây bằng gạch, nhìn dáng vẻ gia cảnh không tồi.

Diệp Xu Xu đi vào phòng bếp, nhìn thấy bên trong có một phụ nhân đang bận bận rộn rộn, bên trong đang hấp bánh bao, một lát sau phụ nhân đi ra ngoài, Diệp Xu Xu thừa dịp bà rời đi, bước nhanh vào.

Xốc lên l*иg hấp, nàng nhìn thấy bên trong hấp thật nhiều bánh bao trắng to, nàng cầm hai cái bánh bao nhét vào trong ngực chạy ra ngoài.

Dọc theo đường đi, nàng ôm bánh bao nóng hầm hập, về tới trước đình viện chỗ tiểu nam hài.

Tiểu nam hài tựa hồ thực sốt ruột, vươn tay sờ loạn trong không khí, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:

- “Tỷ tỷ…… Tỷ tỷ…… tỷ ở nơi nào?”

Diệp Xu Xu chụp vai của hắn, tiểu nam hài hoảng sợ, sau đó kinh hỉ nói:

- “Tỷ tỷ!”

- “Tỷ cầm về cho đệ hai cái đồ ăn ngon!”

Diệp Xu Xu lấy hai cái bánh bao to từ trong ngực ra đưa cho hắn.

Tiểu nam hài bị đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hai cái bánh bao nóng hầm hập làm cho sợ ngây người,

- “Tỷ tỷ…… Đây là……”

- “Bánh bao đấy! Đệ mau cầm ăn đi!” Diệp Xu Xu nói.

Mắt tiểu nam hài nhìn chằm chằm bánh bao, nuốt một ngụm nước miếng, tay lại giấu ở sau lưng, dáng vẻ muốn ăn lại không dám ăn.

- “Cầm đi, cái này ăn rất ngon!” Diệp Xu Xu không khỏi phân trần nhét bánh bao vào trong ngực tiểu nam hài.

Tiểu nam hài ôm bánh bao chân tay luống cuống, từ trước tới nay hắn chưa ăn qua bánh bao trắng to như vậy, hắn chỉ là xa xa mà nhìn thấy đệ đệ Thiết Đản ăn qua vài lần……

- “Đệ mà không ăn, bánh bao sẽ bị nguội.” Diệp Xu Xu thúc giục.

Tiểu nam hài ôm bánh bao nhìn về phía Diệp Xu Xu, hắn đưa một cái bánh bao qua nói,

- “Cảm ơn tỷ tỷ, đệ chỉ ăn một cái là đủ rồi.”

Diệp Xu Xu thấy hắn kiên trì như vậy, liền tiếp nhận một cái bánh bao trong tay hắn, tiểu nam hài ôm một cái bánh bao khác rất cẩn thận mà cắn một ngụm.

Bánh bao ấm áp, thơm tho mềm mại, hương vị ở đầu lưỡi tản ra, tiểu nam hài trước nay chưa ăn qua đồ ăn ngon như vậy.

- “Ăn ngon không?” Diệp Xu Xu hỏi.

Đôi mắt tiểu nam hài sáng ngời, hắn dùng sức gật đầu,

- “Ăn ngon!”

- “Vậy mau ăn xong nó đi, nguội rồi thì không thể ăn.” Diệp Xu Xu mỉm cười nói.

Tiểu nam hài lại luyến tiếc thực mau ăn xong, hắn ôm bánh bao như là đang ôm một cái bảo bối, cái miệng nhỏ một chút một chút chậm rãi gặm, hoàn toàn không có tư thế vừa rồi gặm bánh bột bắp.

Diệp Xu Xu thấy hắn như vậy âm thầm thở dài, nghĩ thầm đứa nhỏ này chỉ sợ vẫn luôn trôi qua những ngày quá khổ, ngày thường phải làm một đống lớn việc, Vương Quế Hoa lại ngay cả miếng cơm no đều không cho hắn ăn…… Hắn ăn bánh bột bắp kia thực rõ ràng đã rất nhiều ngày, bên trong còn có rất nhiều hạt cát, không chừng là cho heo ăn……

Đang nghĩ ngợi, Diệp Xu Xu cảm giác được thân thể của mình trở nên càng ngày càng nhẹ càng ngày càng nhẹ, nàng tựa hồ ý thức được cái gì, nhanh chóng đưa cái bánh bao trong tay cho tiểu nam hài.

- “Tỷ phải đi, đệ mau ăn hết bánh bao đi, ngàn vạn lần không thể bị bọn Vương Quế Hoa thấy được……”

Lời nàng nói còn chưa nói xong liền biến mất.

- “Tỷ tỷ……”

Tiểu nam hài mở to hai mắt, hắn kinh hoảng thất thố mà ôm bánh bao xoay vài vòng tại chỗ,

- “Tỷ tỷ, tỷ phải đi? Tỷ phải đi đâu?”

Không có được đáp lại, trong mắt tiểu nam hài hiện lên một tầng hơi nước.

Không thấy tỷ tỷ…… Tỷ tỷ đi rồi sao…… vậy nàng còn sẽ trở về không?
« Chương TrướcChương Tiếp »