- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ
- Chương 6
Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ
Chương 6
- “Thật đúng là ngượng ngùng. Ta đi thẳng làm thẳng, trước nay cũng không cảm thấy chính mình chỗ nào mất mặt xấu hổ!” Diệp Xu Xu không cam lòng yếu thế nói.
Trần Ngọc Nhu bị nàng chọc tức nói,
- “Ngươi! Ngươi thật đúng là da mặt dày!”
Diệp Xu Xu cho nàng một cái xem thường, lười phản ứng nàng.
Ở một bên mắt lạnh nhìn hồi lâu Địch Uyển Dung mở miệng nói:
- “Ngọc Nhu, đừng chấp nhặt nữ tử như vậy, không đáng.”
Diệp Xu Xu nhấp môi, nàng nghe ra được trong ngôn ngữ nàng ta không che dấu trào phúng chút nào.
Trần Ngọc Nhu được Địch Uyển Dung duy trì, càng thêm đắc ý, giòn giã nói:
- “Quận chúa ngài nói đúng, giống Diệp Xu Xu nữ tử như vậy, ta xác thật không nên chấp nhặt, rốt cuộc cũng không phải ai đều sẽ bị từ hôn!”
Nàng càng nói càng vui vẻ, nàng từ trước đến nay không ưa Diệp Xu Xu, năm trước Võ An Hầu định ra hôn ước với Diệp Xu Xu, biết được đối thủ một mất một còn phải gả cho Địch Thanh Huyền một nam tử ưu tú như vậy, trong lòng nàng khó chịu dường như mèo quào, không nghĩ tới ngày hôm qua nàng thế nhưng nghe nói Địch Thanh Huyền cư nhiên từ hôn Diệp Xu Xu! Quả thực là đại khoái nhân tâm!
Trần Ngọc Nhu dào dạt đắc ý mà cười rộ lên, dẫn các phu nhân cùng tiểu thư trong tiệm đều sôi nổi nhìn lại đây, có người nhận biết Diệp Xu Xu cùng Địch Uyển Dung, một ít người vây ở một chỗ khe khẽ nói nhỏ, thường thường dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn về phía Diệp Xu Xu.
- “Nghe nói nàng ta chính là đại tiểu thư Diệp gia ngày hôm qua bị Võ An Hầu từ hôn!”
- “Nàng thế nhưng còn dám ra ngoài? Cũng không sợ mất mặt?”
- “Nếu ta là nàng, dứt khoát đâm đầu chết đi, đỡ phải trở thành trò cười cho mọi người trong kinh thành, quá mất mặt xấu hổ!”
Diệp Xu Xu cũng nhận thấy được ánh mắt khác thường của những người chung quanh, nhìn thấy vẻ mặt ngạo mạn của Địch Uyển Dung, Trần Ngọc Nhu chó cậy thế chủ, nàng nghĩ thầm nàng cùng Địch Uyển Dung không oán không thù, vốn dĩ nàng cũng không nghĩ gây chuyện sinh sự, nhưng nếu đối phương thành tâm tới tìm xấu hổ, vậy nàng liền phụng bồi thôi!
Thúy Bình đau lòng mà dựa lại đây, nhỏ giọng nói:
- “Tiểu thư, chúng ta trở về đi.”
Diệp Xu Xu cho nàng một ánh mắt trấn an, ngay sau đó nàng lại nhìn về phía Trần Ngọc Nhu ba người các nàng.
- “Trần Ngọc Nhu, ta nghĩ chỉ sợ ngươi đã lầm rồi.”
Diệp Xu Xu nhàn nhạt mở miệng,
- “Ngày hôm qua rõ ràng là ta chướng mắt Địch Thanh Huyền, cho nên hướng Địch Thanh Huyền lui thân, mà không phải ngược lại, biết không?”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người trong tiệm giật mình, Diệp Xu Xu vừa nói cái gì? Là nàng lui cầu thân của Võ An Hầu? Nàng chướng mắt Võ An Hầu à?
Trần Ngọc Nhu cũng ngẩn người, bất quá nàng nhanh chóng phủ định,
- “Ha ha? Ngươi chướng mắt Võ An Hầu? Ngươi từ hôn với Võ An Hầu sao? Lừa ai đây! Rõ ràng là Võ An Hầu coi thường ngươi, cho nên mới từ hôn với ngươi!”
Diệp Xu Xu cười nói:
- “Có phải ta hướng Địch Thanh Huyền từ hôn hay không, ngươi có thể đi hỏi hắn hoặc là mẫu thân hắn Triệu phu nhân một chút! A, đúng rồi, thân muội muội hắn Bình Ninh quận chúa không phải ở bên cạnh ngươi sao? Ngươi đi hỏi hỏi quận chúa, hỏi nàng có phải hay không ta hướng Địch gia bọn họ từ hôn!”
Tất cả mọi người trong phòng khó có thể tin, tầm mắt đều tụ tập tới trên người Địch Uyển Dung, sắc mặt Địch Uyển Dung rất khó xem, nàng trừng mắt liếc nhìn Diệp Xu Xu, Diệp Xu Xu không chỗ nào sợ hãi đáp lễ trở về.
- “Quận chúa……”
Trần Ngọc Nhu há miệng thở dốc tựa hồ muốn hỏi, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt Địch Uyển Dung không tốt, cho nên lại không dám hỏi.
Diệp Xu Xu cười xán lạn nói:
- “Quận chúa, ngươi tới nói nói xem rốt cuộc ngày hôm qua là ai lui thân? Là ca ca quận chúa, hay là ta?”
Tầm mắt Mọi người đều dừng ở trên người Địch Uyển Dung, mọi người đều muốn tìm tòi đến tột cùng.
Mặt Địch Uyển Dung âm tình bất định, nàng muốn phủ nhận lời Diệp Xu Xu nói, thế nhưng giấy giải trừ hôn ước hai nhà đều có một phần, bên trên giấy trắng mực đen viết đích xác thật là Diệp gia hướng Địch gia lui hôn…… Nàng nguyên tưởng rằng cái này bất quá là ca ca nàng lưu một chút mặt mũi cho Diệp gia, rốt cuộc Diệp gia là nhà gái, bọn họ không thể quá cường thế bá đạo, chính là không nghĩ tới thế nhưng Diệp Xu Xu lại lấy việc này ra để nói!
- “Diệp Xu Xu, ngươi không nên khinh người quá đáng!” Địch Uyển Dung cả giận nói.
Diệp Xu Xu cong cong môi,
- “Nếu quận chúa không phủ nhận, liền xem như cam chịu. Trần Ngọc Nhu, ngươi còn có cái gì để nói?”
Trần Ngọc Nhu hơi há mồm quả thực không thể tin được, nhìn dáng vẻ nguyên lai thật là Diệp Xu Xu hướng Võ An Hầu lui thân! Chính là sao có thể đây?!
Khách khứa trong phòng đều chấn kinh rồi, châu đầu ghé tai thảo luận chuyện này.
Địch Uyển Dung tức giận cắn răng dậm chân một cái, nàng oán hận mà trừng mắt liếc Diệp Xu Xu, liền bước nhanh đi ra ngoài.
- “Quận chúa, từ từ… ta!” Trần Ngọc Nhu vội vàng theo sau, một cái khác Lưu lâm cũng đi theo.
Sau khi ba người rời đi, tâm tình Diệp Xu Xu vui sướиɠ, làm lơ tầm mắt của những người khác trong phòng, lôi kéo Thúy Bình nhàn nhã thảnh thơi mà tiếp tục xem xét trang sức trong tiệm.
Trên lầu, một nam nhân mặc y bào màu trắng trăng non, mang mặt nạ bạc dựa vào hành lang, rũ mắt nhìn về phía Diệp Xu Xu, trong mắt hắn mang theo một chút nghiền ngẫm cùng tìm tòi nghiên cứu, vừa rồi sự tình phát sinh dưới lầu hắn đều nhìn thấy.
Một nam tử áo xanh đi đến bên cạnh nam nhân mặt nạ, cung kính nói:
- “Gia, ngựa đã chuẩn bị xong.”
Nam nhân mặt nạ gật gật đầu, sau đó hắn xoay người cùng nam tử áo xanh biến mất ở cuối hành lang.
Dưới lầu, nữ tiểu nhị mang theo bản vẽ đi tới, Diệp Xu Xu tiếp nhận lật xem trong chốc lát, nữ tiểu nhị mang bản vẽ đến đại khái có trên trăm loại, bản vẽ thiết kế đều thực tinh xảo mỹ quan, Diệp Xu Xu lật xem từng cái, chính như nữ tiểu nhị nói vậy, vật liệu dùng sửa chữa cây trâm chủ yếu là bạc vàng ngọc ba loại, bạc tiện lợi nhất, ngọc bởi vì thủ công phức tạp, cho nên quý nhất.
Đồ thiết kế tổng thể mà nói vẫn là thực quý, giá phần lớn ở một trăm lượng đến tám trăm lượng không hơn, nếu như dùng chất liệu ngọc để sửa, rất nhiều cái đều tới hơn một ngàn lượng.
Diệp Xu Xu líu lưỡi, cảm thán sửa cây trâm này tiêu phí đều đủ mua cây mới, Thủy Vân Các này thật sự là ngày nhập đấu vàng, cũng quá dễ kiếm tiền đi?
Nữ tiểu nhị nhìn ra Diệp Xu Xu do dự, nàng cười nói:
- “Thợ thủ công Thủy Vân Các chúng ta, rất nhiều đều là chế tạo trang sức cho các quý nhân trong cung, tay nghề cùng kỹ thuật đều là tinh vi hạng nhất trời đất này.”
Diệp Xu Xu cuối cùng chọn bản vẽ khắc hoa bằng vàng, xài hơn bốn trăm lượng. Nàng hít hít cái mũi, nghĩ thầm nàng vốn đang muốn nhìn một chút có thể mua mấy thứ trang sức thích hợp phấn son gì đó hay không, không nghĩ tới chỉ sửa một cây trâm, thế nhưng phải tốn nhiều tiền như vậy.
Nữ tiểu nhị nhận được sinh ý, nàng mặt mày tươi cười, tiếp nhận cây trâm cùng tiền đặt cọc của Diệp Xu Xu, chẳng được bao lâu lại trở về đưa chứng từ cho Diệp Xu Xu,
- “Tiểu thư, cây trâm của ngài đã an bài thợ thủ công giỏi tới làm, bởi vì trong tay sư phó đó còn có rất nhiều thứ phải làm, cho nên cây trâm của tiểu thư ngài đại khái phải tới bảy ngày sau mới có thể làm xong.”
Diệp Xu Xu gật gật đầu, nàng nghĩ thầm, cửa hàng này kiếm tiền như vậy, nếu như nàng có thể làm ra mấy thứ nơi này không có, lại bán cho lão bản nơi này, chẳng phải là kiếm được tiền à?
Nàng hỏi nữ tiểu nhị,
- “Xin hỏi nơi này của các ngươi có thu mấy thứ như xà bông thơm, nước hoa, linh tinh gì đó không?”
Nữ tiểu nhị sửng sốt không phản ứng lại, hỏi:
- “Xà bông thơm, nước hoa?”
Diệp Xu Xu cho rằng nàng không biết xà phòng thơm, nước hoa là thứ gì, cho nên nàng thay đổi cách hỏi:
- “Nơi này của các ngươi có thu chủng loại hương liệu mới hoặc là son phấn không?”
Nữ tiểu nhị nghĩ nghĩ, mỉm cười trả lời:
- “Thu thu, bất quá đồ trong Thủy Vân Các chúng ta đều dùng vật liệu cùng thủ công tốt nhất, nếu tiểu thư có hàng hóa gì mới lạ muốn bán, có thể đi tìm chưởng quầy chúng ta hỏi một chút, nếu như hắn coi trọng đồ của ngài, vậy tự nhiên là sẽ thu.”
Ngụ ý là Thủy Vân Các các nàng thu hàng hóa là chất lượng tốt nhất, nếu như hàng hóa Diệp Xu Xu cung cấp không tốt, chưởng quầy các nàng cũng không có khả năng xem trọng.
Diệp Xu Xu nghĩ thầm quả nhiên là cửa hàng nổi tiếng, liền chỉ là tiểu nhị ở một cơ sở đều tự tin như vậy, nàng cười cười, hỏi:
- “Ngươi tên là gì?”
Nữ tiểu nhị trả lời:
- “Hồi tiểu thư, nô tỳ kêu là Mây Tía.”
Diệp Xu Xu gật gật đầu, nói:
- “Được, ta nhớ kỹ, bảy ngày sau ta liền lại đây lấy đồ.”
Mây Tía cười nói:
- “Xin đợi tiểu thư quang lâm.”
*** *** *** *** ***
Từ Thủy Vân Các đi ra, trong túi Diệp Xu Xu còn dư lại ba trăm lượng bạc, còn có hai trăm lượng đã dùng để thế chấp làm cây trâm rồi.
Diệp Xu Xu cất ba trăm lượng ngân phiếu, mang theo Thúy Bình đi bộ ở trên đường cái.
Trên đường cái người đến người đi như nước chảy. Diệp Xu Xu mang mũ có rèm dọc theo đường cái Chu Tước đi một khoảng thời gian thật lâu, nàng phát hiện thương nghiệp nơi này không khí rất nồng hậu, cửa hàng trên đường rực rỡ muôn màu, mấy người đi đường trước mặt còn có rất nhiều người ngoại tộc áo quần lố lăng, thậm chí còn có người tóc vàng mắt xanh da trắng, có người dắt ngựa có người dắt lạc đà, rộn ràng nhốn nháo thật náo nhiệt.
Kinh thành có thể có nhiều người ngoại tộc như vậy, xem ra Hạ Triều này rất cởi mở, Diệp Xu Xu nghĩ thầm.
Mấy người da trắng thể trạng khổng lồ đi ngang qua bên cạnh các nàng, Thúy Bình sợ hãi mà tránh ở phía sau Diệp Xu Xu, chờ bọn họ đi xa, nàng mới nhỏ giọng nói:
- “Tiểu thư, những người đó vẻ mặt nhìn rất dọa người mà, dáng dấp giống như gấu vậy.”
Diệp Xu Xu cười, người da trắng thể trạng xác thật so với người Trung Nguyên thì cao lớn thô tráng hơn rất nhiều, hơn nữa bọn họ lông tóc tràn đầy lại quen để chòm râu, mặc chiếm đa số lại lấy da lông may thành quần áo, chợt vừa thấy, thật là có chút giống gấu.
Ở trên đường Chu Tước đi dạo một vòng, Diệp Xu Xu mua rất nhiều tiểu ngoạn ý, có ăn có chơi, còn có một vài hộp gỗ tinh tế nhỏ xinh, chờ nàng cùng Thúy Bình ôm một đống lớn tiểu ngoạn ý trở lại trên xe ngựa, nàng tính toán, nàng mua nhiều đồ như vậy, cư nhiên chỉ tốn không đến hai mươi lượng.
Nguyên lai bình thường giá hàng ở cổ đại lại tiện nghi như vậy nha, chính là đồ ở Thủy Vân Các rất quý, chỉ là sửa một cây trâm cư nhiên tốn của nàng cả bốn trăm lượng!
Diệp Xu Xu nghĩ đến chính mình phải lấy ra bốn trăm lượng bạc, cảm thấy rất đau lòng, nhiều tiền như vậy, nàng có thể mua bao nhiêu đồ vật nha!
Không được, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp lấy trở về gấp bội tiền chính mình đã tiêu cho Thủy Vân Các.
*** *** *** *** ***
Liễu thị nghe Lý bà tử bên cạnh bà nói sáng sớm Diệp Xu Xu đã mang theo nha hoàn ra cửa, vẻ mặt bà khinh thường, nghĩ thầm Diệp Xu Xu thật đúng là không biết xấu hổ, hôm qua mới vừa mới bị người từ hôn, hôm nay nàng cư nhiên còn có mặt mũi ra cửa.
- “Nô tỳ nghe nói, cây trâm của đại tiểu thư bị hỏng, lần này ra cửa là vì sửa cây trâm.” Lý bà tử nói.
Liễu thị khinh miệt nói:
- “Bất quá là một cây trâm bị hư, cũng đáng khiến cho nàng lo lắng như vậy sao? Ta xem nàng là không biết xấu hổ, cố ý ra cửa để cho Diệp gia chúng ta mất mặt xấu hổ.”
Lý bà tử nhìn ngó mọi nơi, thấy chung quanh không ai, bà tiến đến nói thầm bên tai Liễu thị một câu, Liễu thị nghe xong mắt hạnh trợn lên, vẻ mặt kinh giận hỏi:
- “Ngươi nói cái gì? Diệp Trường Canh thế nhưng cho Diệp Xu Xu năm trăm lượng bạc sửa cây trâm? Ở đâu hắn có nhiều bạc như vậy?”
Lý bà tử nói:
- “Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, chỉ nhớ rõ lúc ấy nhìn thấy đại công tử cho đại tiểu thư một tấm ngân phiếu năm trăm lượng bạc.”
Liễu thị gắt gao cắn răng, tuy nói Diệp gia là có vị trí huân tước trong người, nhưng trong nhà lại không thập phần giàu có, Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh là võ tướng, chức quan của hai người ở quân doanh cũng vớt không được bao nhiêu nước luộc, trong nhà hơn nữa thôn trang cửa hàng, một năm chi tiêu linh tinh vụn vặt cũng không quá hai ngàn lượng, Diệp Trường Canh vừa ra tay chính là năm trăm lượng, đều là một quý thu vào của phủ! Lại còn là cho Diệp Xu Xu sửa cây trâm!
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu thị liền không thuận, tuy nói bà lên làm phu nhân chính thất của Diệp Thịnh Hồng không mấy năm, thế nhưng từ sau khi nương của Diệp Xu Xu Tạ thị qua đời, bà liền chấp chưởng nội trợ bên trong phủ, mấy năm nay, của hồi môn Tạ thị lưu lại năm đó, bà đều thấy rõ ràng, tuy nói Tạ thị xuất thân danh môn, nhưng trong nhà Tạ thị tử đệ phồn đa*, của hồi môn phân cho Tạ thị hoàn toàn cũng không quá phong phú……
(Chú thích: tử đệ phồn đa ý là con cháu rất nhiều)
Hôm nay Diệp Trường Canh vì cho Diệp Xu Xu sửa một cây trâm thế nhưng lấy ra năm trăm lượng bạc! Tiền này hắn là từ đâu mà có? Hay là nói của hồi môn Tạ thị để lại cho huynh muội bọn họ, so bà tưởng tượng còn nhiều hơn rất nhiều?
Liễu thị đầu óc xoay chuyển, trong lòng dường như trăm trảo cào tâm rất khó chịu.
Diệp Chân Chân xốc lên rèm cửa đi vào, Liễu thị giương mắt nhìn nàng, thấy nàng mặc một cái váy màu xanh nhạt, trên đầu cài mấy đóa châu hoa, thoạt nhìn duyên dáng yêu kiều nhu nhược động lòng người, chẳng qua…… Liễu thị khẽ nhíu mày, nữ nhi của bà tướng mạo so với Diệp Xu Xu có vẻ vẫn là thua thiệt rất nhiều, không giống như là thiên kim quý tộc nhà cao cửa rộng, mà như là khuê nữ gia đình nhà nghèo.
- “Nương, con mặc cái váy này đi tham gia Đào Hoa Yến của Trưởng công chúa, ngài xem như thế nào?”
Diệp Chân Chân ở trước mặt Liễu thị dạo qua một vòng, váy áo của nàng tầng tầng lớp lớp la sa bay lên, hết sức đẹp.
Liễu thị nhìn trong chốc lát, bà không quá vừa lòng, nói:
- “Y phục này không có vấn đề gì, chỉ là trang sức trên đầu con có vẻ hẹp hòi một chút.”
Diệp Chân Chân nghe xong theo bản năng sờ sờ châu hoa trên đầu chính mình, trước mắt trang sức này là cái tốt nhất của nàng.
Liễu thị thở dài nói:
- “Cũng đúng, nương không có bản lĩnh, không có đủ bản lĩnh để chính mình có thể đặt mua trang sức cho con. Làm sao giống đại ca con, vì cho tỷ tỷ con sửa một cây trâm, vừa ra tay chính là năm trăm lượng.”
Diệp Chân Chân nghe xong lời này ngẩn người, đại ca thế nhưng cho Diệp Xu Xu năm trăm lượng bạc sửa cây trâm à? Trong lòng nàng có chút hụt hẫng, trước nay đại ca chưa cho nàng nhiều tiền như vậy……
Liễu thị nói:
- “Hàng năm con đều may bao gối, vá áo cho đại ca con, đại ca con có từng cho con nhiều bạc như vậy không? Rốt cuộc không phải cùng một nương sinh ra, cho dù con lại nỗ lực lấy lòng hắn thì có khả năng thế nào?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ
- Chương 6