Chương 2

Lục Nhiễu nói xong lời này, nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.

- “Như thế nào lại như vậy?! Hầu gia muốn từ hôn à?”

Thúy Bình đi vào phòng nghe được Lục Nhiễu nói, kinh ngạc mở to hai mắt, Võ An Hầu thế nhưng lại đây muốn từ hôn? Sao có thể đây!

- “Lục Nhiễu, ngươi cũng không nên nói bậy, ngươi vừa rồi có phải nghe lầm hay không?” Thúy Bình vừa sợ vừa vội.

Lục Nhiễu trả lời:

- “Thiên chân vạn xác, muội đã hỏi vài người gác cổng, bọn họ đều nói như thế! Võ An Hầu cùng nương hắn Triệu phu nhân hôm nay đều tới đây, hiện tại Triệu phu nhân đang ở Chính Đức Đường cùng lão phu nhân thương lượng chuyện từ hôn!”

Thúy Bình khó có thể tin, lại thấy dáng vẻ Lục Nhiễu không giống nói dối, trong lúc nhất thời nàng không tiếp thu được, nếu Võ An Hầu thật tới từ hôn, vậy đại tiểu thư của các nàng nên làm cái gì bây giờ?

Tầm mắt Thúy Bình cùng Lục Nhiễu đều nhìn về phía Diệp Xu Xu.

Lại thấy Diệp Xu Xu chống tay lên trán, nghe được Lục Nhiễu nói, trên mặt nàng lại không chút để ý, không có bất luận cảm xúc bi thương phẫn nộ gì, hình như là đã sớm biết chuyện này.

Lục Nhiễu không ngờ tới Diệp Xu Xu thế nhưng lại phản ứng như vậy.

- “Tiểu thư……”

Lục Nhiễu há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào? Nàng nghĩ thầm không phải đại tiểu thư vẫn luôn thích Võ An Hầu sao? Từ năm trước sau khi Võ An Hầu tới phủ cầu hôn thì, đại tiểu thư không biết có bao nhiêu vui vẻ, mỗi ngày đều vội vàng chuẩn bị áo cưới của hồi môn cho chính mình, hiện giờ Võ An Hầu lại đến từ hôn…… Đại tiểu thư cư nhiên không một chút khổ sở nào sao?

Thúy Bình cũng lo lắng mà nhìn Diệp Xu Xu, lúc trước đại tiểu thư của các nàng cùng Võ An Hầu đính hôn, náo nhiệt long trọng đến hơn phân nửa kinh thành đều đã biết, hiện giờ Võ An Hầu đột nhiên đến từ hôn, vậy đại tiểu thư của các nàng nên tự xử như thế nào đây?

- “Đại tiểu thư, nô tỳ cảm thấy trước tiên chúng ta không cần kinh hoảng, như thế nào lão thái thái cùng lão gia đều sẽ chắn ở phía trước, chỉ cần bọn họ không….. không……”

Diệp Xu Xu nhìn nàng, Thúy Bình nói nói liền nói không nổi nữa.

Mọi người trong lòng đều rõ ràng, Võ An Hầu là tước Hầu, Diệp Thịnh Hồng là tước Bá, kém một cấp bậc đấy, nói nữa, Võ An Hầu vẫn là người tâm phúc bên cạnh Thái Tử…… Nếu hắn cứ khăng khăng từ hôn, chỉ sợ mặc dù là Diệp Thịnh Hồng cũng không thể làm gì được?

Diệp Xu Xu đứng lên, từ trên giá áo cầm lấy cái áo choàng lông cáo màu trắng mặc ở trên người, nàng nhướng mày với Lục Nhiễu cùng Thúy Bình, nhàn nhạt cười nói:

- “Nếu sân khấu kịch đã dựng lên rồi, làm sao có thể thiếu ta cái vai chính của tuồng hát này đây? Thúy Bình Lục Nhiễu, chúng ta liền đi qua nhìn xem những người đó!”

*** *** *** *** ***

Căn cứ theo nội dung trong tiểu thuyết, nguyên chủ Diệp Xu Xu là đích trưởng nữ của Văn Viễn Bá Diệp Thịnh Hồng, phía trên có một ca ca tên là Diệp Trường Canh, mẹ đẻ Diệp Xu Xu là đích thứ nữ của Trung Cần Hầu phủ, có thể nói xuất thân danh môn vọng tộc.

Thời điểm Diệp Xu Xu ba tuổi, mẹ đẻ bất hạnh bệnh chết, phụ thân Diệp Thịnh Hồng chín năm không có tục huyền, mãi cho đến Diệp Xu Xu mười hai tuổi năm ấy, một cái thϊếp thất của Diệp Thịnh Hồng, Liễu di nương, sinh một cái nam anh, vì thế Diệp Thịnh Hồng dứt khoát liền phù bà làm chính, mà Diệp Chân Chân chính là nữ nhi của vị Liễu di nương này.

Mùa đông năm kia, phụ tử Diệp gia bị phái đến Tấn Châu trấn áp phản loạn, lão phu nhân tổ mẫu của Diệp Xu Xu mang theo cả nhà nữ quyến đến chùa bái phật cầu phúc cho Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh.

Lúc chạng vạng tối, trong lúc vô ý Diệp Xu Xu đi ngang qua một tòa viện gần núi phía sau chùa, gặp Địch Thanh Huyền đang bị trọng thương, lúc này hắn đang nhắm mắt, vết thương trên người tựa hồ đã được người nào đó xử lý thô sơ giản lược qua.

Diệp Xu Xu nhìn thấy hắn, nàng rất kích động, bởi vì nàng đã nhận ra hắn, biết Địch Thanh Huyền là tân quý nhân của triều đình, phụ tá đắc lực của Thái Tử đương triều. Khi Địch Thanh Huyền mười sáu tuổi đã thắng được chiến tích hiển hách, là thiếu niên tướng quân nổi danh của Hạ Triều, dáng dấp hắn cao lớn anh tuấn, lại có dũng có mưu, thật có thể nói là lang quân như ý của vô số thiếu nữ ở kinh thành. Đối với một người như vậy, Diệp Xu Xu làm sao có thể không động tâm?

Hiện giờ hắn bị trọng thương lại gần trong gang tấc, Diệp Xu Xu khó nén được kích động ở trong lòng, cuống quít cho hạ nhân đi thỉnh đại phu. Sau khi đại phu tới, liền xử lý vết thương của Địch Thanh Huyền lại lần nữa.

Khi Địch Thanh Huyền tỉnh lại nhìn thấy Diệp Xu Xu, câu đầu tiên nói đó là,

- “Cô nương, là cô nương đã cứu ta?”

Diệp Xu Xu đỏ mặt gật đầu.

Sau khi Diệp Thịnh Hồng cùng Diệp Trường Canh hồi kinh, Địch gia liền tới cửa cầu hôn.

Địch Thanh Huyền rất được Thái Tử tín nhiệm, tiền đồ một mảnh sáng lạng, có thể cùng phụ tá đắc lực bên cạnh Thái Tử đáp lên quan hệ, Diệp Thịnh Hồng tự nhiên thập phần vui, lập tức hai nhà ăn nhịp với nhau, thiết hạ yến hội, đem việc hôn nhân như vậy làm vô cùng náo nhiệt, hiện giờ hơn phân nửa kinh thành đều biết sự tình hai nhà Địch Diệp muốn đón dâu.

Hết thảy chuyện này nhìn như nước chảy thành sông, nhưng mà sau đó lại xảy ra biến cố.

Nguyên lai lúc trước cứu Địch Thanh Huyền còn có một người khác, người này chính là Diệp Chân Chân, thời điểm Diệp Chân Chân phát hiện Địch Thanh Huyền, hắn bị trọng thương ngã trên nền tuyết ở khe suối, Diệp Chân Chân sợ hãi, nhưng lại không thể mặc kệ, vì thế cùng nha hoàn Mục Hoàn hợp lực mang người vào trong một tòa viện gần nhất, tiếp theo Diệp Chân Chân xử lý đơn giản vết thương cho hắn, khi đó tuy rằng Địch Thanh Huyền hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn là có ý thức, hắn biết chính mình đây là được người cứu.

Sau đó Diệp Chân Chân phái Mục Hoàn đi ra ngoài tìm người cầu cứu, mà Mục Hoàn đi đến nửa đường lại lạc đường, thật lâu cũng chưa trở lại, vì thế Diệp Chân Chân đành phải chính mình đi ra ngoài tìm người, nàng mới vừa đi không bao lâu, vừa lúc Diệp Xu Xu đi vào viện.

Địch gia đến hướng Diệp Xu Xu cầu thân thì, Diệp Chân Chân biết chân tướng khóc lớn một hồi, Mục Hoàn bên cạnh nàng tức giận bất bình, hướng nương của Diệp Chân Chân Liễu thị cáo trạng, sau khi Liễu thị nghe nói mới biết được nguyên lai lúc trước cứu Địch Thanh Huyền chính là nữ nhi thân sinh của bà, Diệp Xu Xu bất quá là tu hú chiếm tổ, bá chiếm công lao của nữ nhi bà, Liễu thị tức giận bất bình, lập tức viết thư đem sự tình thêm mắm thêm muối một phen nói cho Địch Thanh Huyền biết.

Lúc Địch Thanh Huyền xem xong thư của Liễu thị thì giận tím mặt, vì thế quyết định hối hôn. Ngay từ đầu hắn còn nhìn mặt mũi chung của hai nhà, quyết định lén giao lưu với Diệp Xu Xu, viết thư cho Diệp Xu Xu, nói nàng đáp ứng hủy bỏ hôn sự của hai người, không nghĩ tới Diệp Xu Xu lại không chịu, còn than thở khóc lóc viết một phong huyết thư uy hϊếp nói nếu như Địch Thanh Huyền kiên trì từ hôn, vậy nàng liền cạo đầu đi tu.

Địch Thanh Huyền thu được hồi âm của Diệp Xu Xu, trong lòng phi thường buồn bực, hắn biết nếu như hắn kiên trì từ hôn làm cho Diệp Xu Xu cạo đầu đi tu, vậy đối với thanh danh của hắn sẽ đại đại tổn hại, cho nên chuyện này kéo một thời gian, thẳng đến Triệu thị, nương của Địch Thanh Huyền biết được tình huống của bọn họ, Triệu thị kiên quyết duy trì nhi tử từ hôn, vì thế hôm nay trận diễn này liền mở màn.

Thời trẻ Triệu thị gả cho lão Võ An Hầu, sinh hạ một nhi một nữ, khi đó lão Võ An Hầu phạm phải đại sai, bị gọt bỏ tước vị giáng chức thành tiểu quan đến Thông Châu vùng đương đại hạt mè đậu xanh, nguyên tưởng rằng đời này chỉ có thể trải qua như vậy, không ngờ vận khí của hắn thay đổi, ở trong thành Thông Châu thế nhưng vô tình gặp được con vợ cả của Hoàng Thượng đã thất lạc nhiều năm, nhi tử duy nhất của Hoàng Hậu. Hắn hộ tống hoàng tử trở lại kinh thành, Hoàng Đế Hoàng Hậu nhìn thấy nhi tử mất đi nhiều năm đều vui mừng đến phát khóc, lão Võ An Hầu tìm về hoàng tử lập được công lớn, bởi vậy có thể khôi phục tước vị, quan phục nguyên chức.

Không qua mấy năm, hoàng tử thất lạc lúc trước được hoàng đế lập làm Thái Tử, Địch gia càng là như diều gặp gió, Địch Thanh Huyền cũng trở thành phụ tá đắc lực của Thái Tử gia, trong lúc nhất thời chạm tay là bỏng, lão Võ An qua đời, Địch Thanh Huyền kế thừa tước vị Hầu thì, ở kinh đô cũng liền trở thành kim quy tế trong mắt đông đảo các gia đình quan lại nhân gia có khuê nữ.

Triệu thị nhìn thấy nhi tử bỏng tay như vậy, đương nhiên muốn chọn cho nhi tử thông gia có gia thế tốt nhất, nhưng Địch Thanh Huyền lại cố tình chọn nữ nhi của Văn Viễn Bá Diệp Thịnh Hồng.

Ở trong mắt Triệu thị, Diệp Thịnh Hồng bất quá là tước vị Bá, mà nhà bọn họ lại là tước vị Hầu, về mặt dòng dõi là kém một bậc, còn nữa phụ tử Diệp gia tài năng thường thường, con cháu trong nhà cũng không thể chống đỡ được môn hộ, lúc trước Địch Thanh Huyền muốn kết thân cùng Diệp gia, Triệu thị đã kiên quyết phản đối, bởi vì bà cảm thấy Diệp gia không xứng với nhà bọn họ, hiện tại Địch Thanh Huyền muốn từ hôn, đương nhiên Triệu thị sẽ giơ hai tay tán thành, cũng toàn lực ứng phó muốn làm cho việc hôn nhân này thất bại.

Diệp Xu Xu mang theo hai nha hoàn đi đến Chính Đức Đường, dọc theo đường đi mấy hạ nhân trong phủ thấy nàng đều tránh đi, chờ đến nàng đã đi qua, lại tụ lại bên nhau khe khẽ nói nhỏ.

- “Nghe nói Triệu phu nhân Võ An Hầu tới đây, nói là muốn từ hôn đấy! Lần này đại tiểu thư thật thảm rồi, nếu như bị Võ An Hầu lui thân, về sau Diệp gia chúng ta sẽ trở thành trò cười ở kinh thành?”

- “Hư, ngươi nhỏ giọng một chút, những lời này của ngươi nếu như bị đại tiểu thư nghe được, ngươi còn không bị lột da à?”

- “Sợ cái gì? Ai bảo ngày thường đại tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh như vậy? Nếu như hôm nay nàng bị từ hôn, sau này phỏng chừng cũng chỉ có thể trốn ở trong phòng không mặt mũi ra ngoài!”

- “Nói cũng đúng, nếu như hôm nay đại tiểu thư bị từ hôn, sau này chỉ sợ cũng sẽ tìm không được người giống như vậy……”

*** *** *** *** ***

Trong Chính Đức đường.

Tổ mẫu Diệp Xu Xu - Tề lão phu nhân trên mặt hình như có phẫn nộ, Liễu thị mẹ đẻ Diệp Chân Chân ngồi ở một bên ánh mắt mơ hồ không chừng, Triệu thị nương của Địch Thanh Huyền đang bưng chung trà uống trà, không khí trong phòng ngưng trọng.

Liễu thị thấy Triệu thị chỉ uống trà không nói lời nào, vội cười mở miệng nói:

- “Triệu phu nhân, đây là trà Long Tĩnh mới đưa về từ U Châu, phu nhân cảm thấy hương vị như thế nào?”

Triệu thị liếc mắt nhìn Liễu thị một cái, lại thấy bà tô son điểm phấn, trên đầu châu thoa linh lang, mặc một thân màu đỏ tươi, trên mặt còn nở nụ cười quyến rũ lấy lòng…

Triệu thị nghĩ thầm Liễu thị trước mắt này nào có một chút phong phạm chính thất nhà cao cửa rộng? Quả nhiên là xuất thân tiểu thϊếp, lên không được mặt bàn, trong lòng Triệu thị khinh thường, bất quá trên mặt lại bất động thanh sắc, bà nghĩ thầm Văn Viễn Bá này thế nhưng sẽ đỡ bực nữ tử này thành chính thất, nghĩ đến Diệp gia gia phong bất chính, không ra cái thể thống gì. Nghĩ như vậy, bà càng kiên định ý niệm từ hôn.

Lão phu nhân xoa xoa trán, mới vừa rồi Triệu thị đã nói rõ ràng ý với bà, bà nghe nói Địch gia lần này lại đây cư nhiên là tới từ hôn, tâm tình tức khắc kém tới cực điểm.

- “Triệu phu nhân, chuyện từ hôn không phải là việc nhỏ. Hai nhà chúng ta đã nạp cát, khi đính hôn còn mở tiệc chiêu đãi khách khứa trong kinh thành, hiện giờ trong kinh thành ai lại không biết hai nhà chúng ta đã kết quan hệ thông gia? Lúc trước cầu thân chính là các ngươi, nhưng hiện tại Địch gia các ngươi lại khăng khăng muốn từ hôn, chẳng lẽ không sợ miệng lưỡi người trong kinh thành sao?”

Triệu thị cũng không phải ngốc tử, tự nhiên nghe ra trong miệng Tề lão phu nhân phẫn nộ cùng uy hϊếp, trong lòng bà âm thầm khinh thường, quả nhiên không phải người một nhà, không tiến vào một cửa, Diệp Xu Xu không biết liêm sỉ mà lấy cạo đầu đi tu để uy hϊếp nhi tử của bà, hiện giờ không ngờ tề lão phu nhân này lại lấy “miệng lưỡi người trong kinh thành” tới uy hϊếp bà!

Ha ha… buồn cười, Tề lão thái thái này giáo dưỡng ra một cháu gái tốt mạo danh thay thế công lao người khác, làm ra việc không hợp phẩm hạnh bực này, hiện giờ lão thái thái này cư nhiên còn có mặt mũi tới chất vấn chính mình? Quả nhiên là gia phong bất chính. Việc hôn nhân này, hôm nay bà nhất định phải lui.

- “Lời nói không thể nói như vậy, hôn sự chung quy phải nói thiên địa nhân hòa, ta đã thỉnh Thanh Dương đạo sĩ trên Ngũ Đài Sơn tính quẻ, để ông hợp bát tự Thanh Huyền cùng Diệp đại tiểu thư, ông ta nói bát tự hai người không hợp, không nên thành hôn. Tuy nói hai người đã đính hôn, nhưng chuyện mệnh số này rốt cuộc quan hệ đến tương lai mấy chục năm về sau, không thể không cẩn thận mà. Nếu như người ở kinh thành nghe được hai nhà chúng ta là bởi vì nguyên nhân này hủy bỏ hôn ước, nghĩ đến bọn họ cũng có thể lý giải.”

Triệu thị nói xong, Liễu thị liên tục gật đầu, nói:

- “Triệu phu nhân nói rất có lý, bát tự hợp cùng không hợp xác thật rất quan trọng.”

Liễu thị nói xong, Tề lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn bà, Liễu thị trong lòng run lên cúi đầu làm bộ uống trà không nói chuyện nữa.

Tề lão phu nhân tức giận chưa tiêu, mở miệng nói:

- “Lúc trước hai nhà đính hôn trước đã sớm hợp bát tự, tìm ba vị đại sư, đều nói mệnh cách hai người tương hợp, là đại cát đại lợi, từ đâu ra không hợp? Triệu phu nhân, nhà các ngươi muốn từ hôn thế nhưng nghĩ ra lý do này để nói sao? Không khỏi khó có thể khiến cho người tin phục đấy?”

Triệu thị bị Tề lão phu nhân bác bỏ, trong lòng liền càng thêm không vui, bà nghĩ thầm chính mình nói như vậy bất quá là cho Diệp gia một cái thể diện mà thôi, nếu không phải Địch Thanh Huyền dặn dò bà không nên nói ra sự tình chân tướng, để tránh hai nhà hoàn toàn xé rách mặt, nếu như dựa theo tính tình của bà, bà sẽ trực tiếp đem chuyện tốt Diệp Xu Xu làm bày ra, bà thật sự muốn xem đến lúc đó Tề lão phu nhân còn có mặt mũi tới chất vấn bà hay không?