Chương 72

Cho dù hiện tại hắn ta vẫn bị Hoắc Lăng cự tuyệt ở ngoài cửa, không được đến gần một bước.

Nhưng, Hoắc Lăng còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?

Không có Alpha nào có thể chống lại sự cám dỗ này.

Khương Dụ Phẩm cười đắc ý, kéo cổ áo, lộ ra màu hồng mê người kéo dài từ má đến cổ: “Không ai có thể chống lại bản năng, cũng như không ai có thể chống lại pheromone, kể cả anh!”

Cơ thể Hoắc Lăng căng cứng.

Anh cảm thấy con ruồi này vo ve bên tai mình thật phiền phức, khiến anh có chút không kiềm chế được sự tàn bạo trong nội tâm.

Một giọt mồ hôi lớn chảy dọc theo đường nét gương mặt sắc bén của Hoắc Lăng, tụ lại ở cằm, men theo đường cong cơ bắp căng cứng chảy xuống.

Tay Hoắc Lăng đặt trên mép giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

“Hãy khuất phục trước du͙© vọиɠ của anh đi.” Lời thì thầm của Khương Dụ Phẩm như tiếng hát của nàng tiên cá, hắn ta hướng Hoắc Lăng lộ ra tuyến thể sau gáy của mình: “Đánh dấu tôi.”

Ồn ào quá...

Yết hầu Hoắc Lăng lên xuống.

Rất nhanh, bức tường vô hình bị phá vỡ, tay Khương Dụ Phẩm chạm vào ống quần của Hoắc Lăng, nhân cơ hội nắm chặt một mảnh vải nhỏ.

Hoắc Lăng đưa tay, bóp cằm Khương Dụ Phẩm, nâng lên.

Lúc này, ánh mắt Hoắc Lăng như dã thú chọn người mà ăn, sâu không lường được lại mang theo vẻ hoang dã khiến người ta vừa say mê vừa sợ hãi.

Khương Dụ Phẩm nở nụ cười chắc thắng, phát hiện tay Hoắc Lăng đang từ từ di chuyển xuống, liền lộ ra vẻ ngoan ngoãn, dáng vẻ mặc người xâu xé.

Giây tiếp theo, hắn ta trợn tròn mắt.

Thi Hạc Hiên đứng dưới gốc cây cách căn nhà gỗ của Hoắc Lăng không xa, một tay chống thân cây, trên trán lấm đầy mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, vẫn là Bạch Thu Thu một mình đi đến trước cửa nhà gỗ, cậu áp sát cả người vào cửa gỗ, phát hiện bên trong không có âm thanh gì kỳ lạ.

Còn pheromone mùi trúc tuyết khiến Thi Hạc Hiên phải tránh xa ba thước, không chỉ không ảnh hưởng gì đến Bạch Thu Thu, mà còn khiến cậu cảm thấy hơi đói.

Bạch Thu Thu thậm chí bắt đầu nghi ngờ pheromone mà cậu ngửi thấy không phải mùi trúc tuyết, mà là mùi thịt nướng.

Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường. Bạch Thu Thu thử đẩy đẩy cánh cửa gỗ, phát hiện nó đã bị khóa từ bên trong.

Thế là cậu lùi lại hai bước, quan sát cánh cửa, sau đó tung một cú đá vào đó.

-

Đôi mắt đen láy của Hoắc Lăng nhìn chằm chằm vào Khương Dụ Phẩm đang nằm bất tỉnh trên sàn, không hề có chút dao động nào, chỉ khẽ "chậc" một tiếng, cảm thấy có chút nhàm chán.

Cùng với kỳ mẫn cảm ập đến, mặt tối trong tâm trí Hoắc Lăng đang dần bị phóng đại, cảm xúc chán chường cũng không ngừng lên men.

Những chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu, anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.

Ngay cả mẹ anh cũng có thể lợi dụng rồi vứt bỏ anh như một đôi giày rách, vậy anh còn có thể trông chờ vào ai để cứu rỗi mình đây?

Nửa trên khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, chỉ để lộ đôi môi mỏng hơi nhếch lên.

Hoắc Lăng từng chút một đẩy mình vào bóng tối.

Cảnh tượng này, giống như Lucifer trong thần thoại từ bỏ vinh quang, đang dần dần rơi vào bóng tối.

Hương hoa cà độc dược ngọt ngào quấn lấy anh, nhưng Hoắc Lăng thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Khương Dụ Phẩm đang bất tỉnh.

Sau đó, như một ảo giác, Hoắc Lăng nghe thấy một tiếng "chíp chíp" quen thuộc.

Trong cơn mơ màng, anh nhìn thấy một chú chim sẻ béo tròn, lông xù, đang cố hết sức vỗ đôi cánh nhỏ, cuối cùng lao thẳng vào lòng anh.

Anh theo bản năng muốn đỡ lấy chú chim sẻ béo, nhưng lại phát hiện nó tan thành những đốm sáng li ti trong tay mình.