Chương 71

Chỉ là khoảng thời gian này, cậu nợ Hoắc Lăng ân tình thật sự hơi nhiều.

Hơn nữa Hoắc Lăng đối xử với cậu - con chim sẻ béo rất tốt.

Bạch Thu Thu không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, cậu cũng muốn làm gì đó giúp Hoắc Lăng.

Đúng lúc Bạch Thu Thu từng bước từng bước dịch chuyển về phía Hoắc Lăng, Tả Hòa Trạch liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của cậu.

Cậu ta đưa tay kéo cánh tay Bạch Thu Thu: “Cậu muốn đi đâu!”

Thi Hạc Hiên thấy Bạch Thu Thu cầm thuốc ức chế, lập tức cho rằng cậu muốn giở trò: “Đã đến nước này rồi, cậu có thể đừng gây thêm phiền phức nữa được không”

“Tôi mới không có ý định gây thêm phiền phức!” Bạch Thu Thu phản bác: “Vừa rồi anh còn bảo tôi thử xem có vào được không mà?”

“Bạch Thu Thu!” Tả Hòa Trạch nghiêm nghị quát.

Bạch Thu Thu giật nảy mình, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tả Hòa Trạch đầy kinh ngạc: “Sao, sao vậy?”

“Trạng thái của Alpha trong kỳ mẫn cảm không đơn giản như cậu nghĩ đâu!” Tả Hòa Trạch trông vô cùng tức giận: “Cậu còn muốn cướp Omega trước mặt Hoắc Lăng!

Cậu có biết cậu sẽ, cậu sẽ... bị cậu ta đánh chết không!”

“Không đến mức khoa trương vậy chứ...” Bạch Thu Thu lẩm bẩm.

Thi Hạc Hiên cảm thấy sự dừng lại của Tả Hòa Trạch có chút kỳ lạ, liền cẩn thận đánh giá Bạch Thu Thu, lại liên tưởng đến cảnh tượng nhìn thấy vào buổi sáng——

Anh ta giữ chặt cánh tay Tả Hòa Trạch: “Tôi thấy cậu ta chưa chắc đã bị Hoắc ca đánh chết...”

Mắt Bạch Thu Thu sáng lên một chút.

“Tôi thấy Bạch Thu Thu sẽ bị x đến mức không xuống giường được.”

Hỗ Tử Dao đứng bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu theo.

“Cút!” Đám lông tơ trên đầu Bạch Thu Thu dựng đứng cả lên.

Sau đó, cậu hít sâu một hơi: “Tình hình cấp bách, cứ quyết định vậy đi, tôi đi thử xem, cho dù tôi... Dù sao tôi cũng chạy thoát được!”

Nhìn thấy Tả Hòa Trạch vẫn chau mày, Bạch Thu Thu lấy thuốc ức chế vỗ vỗ vào mặt cậu ta: “Này, trước kia bao nhiêu chuyện cậu đều tin tưởng anh, bây giờ chút chuyện này mà cậu sợ cái gì?”

Bạch Thu Thu cười xấu xa, nâng cằm Tả Hòa Trạch lên: “Sao hả? Sợ anh vào rồi không ra được nữa à?”

Tả Hòa Trạch hất tay Bạch Thu Thu ra, cậu ta đã hiểu, Bạch Thu Thu đã quyết tâm muốn đi: “Anh cái gì mà anh, nhóc con mười chín tuổi!”

“Đừng lo.” Thi Hạc Hiên vỗ vai Tả Hòa Trạch: “Tôi đi cùng cậu ấy, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng coi như thêm một lớp bảo đảm.”

Tả Hòa Trạch thấy không ngăn cản được, chỉ đành bất lực thở dài: “Vậy, hai người cẩn thận.”

-

Trong không gian chật hẹp của căn nhà gỗ, tràn ngập mùi hương của trúc tuyết và hoa bỉ ngạn.

Nhưng hai loại pheromone này không hòa quyện vào nhau một cách tự nhiên, pheromone mùi trúc tuyết ép chặt pheromone mùi hoa bỉ ngạn vào một góc phòng.

Hoắc Lăng ngồi trên mép giường, hai chân bắt chéo, tư thế thong dong, ánh mắt sâu thẳm, không lộ ra một tia sáng nào.

Còn Khương Dụ Phẩm thì chật vật hơn nhiều, cả người mềm nhũn nằm trên mặt đất, chất lỏng tiết ra từ cơ thể để lại một vệt ướŧ áŧ trên sàn.

Hắn ta ngẩng đầu, muốn nhìn Hoắc Lăng, nhưng mồ hôi dính nhớp làm mờ tầm nhìn, khiến hắn ta không nhìn rõ mặt người đàn ông kia.

Hắn ta muốn đưa tay nắm lấy ống quần của Hoắc Lăng, nhưng ngón tay dừng lại cách ống quần ba tấc, không thể tiến thêm một phân nào nữa.

Khương Dụ Phẩm cười khàn: “Hoắc Lăng, nhìn xem, anh đã có phản ứng rồi.”

Nghe vậy, Hoắc Lăng mới liếc nhìn hắn ta một cái.

Ánh mắt này không giống như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi, mà giống như Hoắc Lăng cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, ánh mắt cảnh cáo đối phương.

Nhưng Khương Dụ Phẩm không nhận ra điều này, ngón tay của hắn ta vẫn tiếp tục tiến lên, trong thời kỳ kết hợp nhiệt, Omega khao khát tất cả mọi thứ của Alpha.