Ánh sáng và bóng tối rõ ràng.
Bên cạnh gối anh, một con chim sẻ béo ngủ lăn quay, cái bụng nhỏ phập phồng, trông có vẻ ngủ rất say.
Hoắc Lăng duỗi một ngón tay chọc chọc vào bụng con chim sẻ béo, di chuyển nó vào tổ chim, sau đó vuốt lại tóc mái rũ xuống, để lộ vầng trán trơn bóng, anh từ từ ngáp một cái.
Tối qua con chim sẻ béo kêu đến nửa đêm, hại anh cũng không ngủ ngon.
"Cộc—cộc—"
Cánh cửa gỗ rung lắc dữ dội, Hoắc Lăng xỏ dép lê ra mở cửa.
Bên ngoài, Bạch Thu Thu giơ nắm đấm đấm vào cửa, nhưng không ngờ cửa đột nhiên mở ra, cú đấm này liền hướng thẳng vào mặt Hoắc Lăng.
Hoắc Lăng phản ứng cũng nhanh, Bạch Thu Thu còn chưa kịp nhìn rõ anh ra tay thế nào, đã thấy cổ tay mình bị nắm chặt.
Hoắc Lăng cúi đầu nhìn Bạch Thu Thu mặc áo hoodie cổ lọ màu xanh nhạt, quần thể thao hiphop màu đen, cơn bực tức vì bị đánh thức cũng vơi đi một chút.
Cậu nhóc này sáng sớm tìm anh làm gì?
Bạch Thu Thu ban đầu còn sững sờ một lúc, sau đó nhớ tới chuyện tối qua tên này nói xấu mình, lập tức lấy ra khí thế của một đại ca thành phố A, giơ nắm đấm lên đánh tiếp.
Hoắc Lăng thấy Bạch Thu Thu lại đánh tới, giơ tay lên nắm lấy cổ tay cậu.
Bạch Thu Thu: "..."
Cậu muốn mắng người, nhưng tối qua cậu gào vào tai Hoắc Lăng cả đêm, sáng nay vừa dậy cổ họng đã khô rát đau, nói cũng không ra hơi.
(¬д¬) Cậu mặc kệ, đều là lỗi của Hoắc Lăng!
Hoắc Lăng lợi dụng chiều cao của mình, nắm lấy hai cổ tay Bạch Thu Thu kéo lên cao, đồng thời, ánh mắt chạm vào đôi mắt mèo đang phun lửa của Bạch Thu Thu, anh cười tủm tỉm nói: "Sáng sớm đã lao vào lòng anh à?"
Thân thể bị ép nghiêng về phía trước và buộc phải kiễng chân, cả người gần như dựa vào Hoắc Lăng, Bạch Thu Thu: "..."
Chết tiệt! Ai lao vào lòng anh!
Bạch Thu Thu há miệng cắn vào cằm Hoắc Lăng.
Cho anh nói xấu tôi!
Cho anh bắt nạt người khác!
Hoắc Lăng buông một tay ra, định ôm eo Bạch Thu Thu, làm một cái "kabedon".
Nhưng anh không để ý cạp quần của Bạch Thu Thu hơi thấp, bị anh kéo lên như vậy, áo hoodie bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn.
Lần này, tay Hoắc Lăng trực tiếp chạm vào một mảng da thịt ấm áp mịn màng.
Hoắc Lăng sững sờ.
Ngay khoảnh khắc bị chạm vào, Bạch Thu Thu như bị bật công tắc, cả người mềm nhũn, trán tựa vào vai Hoắc Lăng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoắc Lăng, anh là tên biếи ŧɦái! Mau buông tay ra!"
Giọng Bạch Thu Thu lúc này khàn khàn, ánh mắt long lanh, đuôi mắt ửng đỏ.
Hoắc Lăng có cảm giác như mình vừa mới yêu thương Bạch Thu Thu cả đêm, anh vô thức siết chặt cánh tay, để hai người gần nhau hơn một chút.
Lông trên người Bạch Thu Thu dựng đứng cả lên.
Nhưng trên người Hoắc Lăng có mùi hương trúc tuyết thoang thoảng xoa dịu sự bất an của cậu, khiến cậu nảy sinh ý nghĩ muốn được Hoắc Lăng ôm trọn đời, tay còn vô thức đặt lên eo anh.
Bầu không khí đang mập mờ thì một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh.
"Ê ê ê, trẻ con không được xem đâu."
Thi Hạc Hiên huýt sáo, giơ tay che mắt Tả Hòa Trạch.
Bạch Thu Thu bừng tỉnh, lập tức nổi đóa, đẩy mạnh Hoắc Lăng ra, chạy xuống cầu thang kéo Tả Hòa Trạch chạy mất, mặt đỏ bừng đến tận cổ.
Hoắc Lăng xoa xoa ngón tay, đồng thời hướng ánh mắt khó chịu về phía Thi Hạc Hiên.
"Cậu đừng nhìn tôi như vậy." Thi Hạc Hiên nháy mắt với anh: “Ở đây toàn là camera, cậu cũng không muốn ngày mai lên hot search cùng Bạch Thu Thu chứ?"
Nói xong, Thi Hạc Hiên còn bịt mũi, lùi lại hai bước: "Còn nữa, tôi nói cậu có thể thu lại cái mùi động dục trên người cậu được không? Tôi là Alpha đấy, muốn đánh nhau à?"