Chương 61

"Mười phút thôi á!"

"Năm phút."

"Mười phút đi mà QAQ"

"... Được rồi."

Bạch Thu Thu co ro dưới bóng cây, tay vẫn cầm rơm, có vẻ như đang định đan một cái tổ chim cỡ lớn cho mình.

Cậu liếʍ liếʍ đôi môi khô nứt nẻ, nhìn ruộng lúa vàng ruộm dưới ánh nắng, đột nhiên có một dòng nước ấm từ ngực dâng lên cổ họng.

Một giai điệu nhẹ nhàng, du dương được Bạch Thu Thu ngân nga ——

Âm thanh còn chưa dứt, đàn chim đen kịt từ khắp nơi trong rừng bay đến, tập hợp lại, cuối cùng lao thẳng xuống nơi Bạch Thu Thu đang ở.

Bạch Thu Thu:

Tác giả có lời muốn nói: Haiz, chim sẻ béo nhà chúng ta thật đáng yêu, sợ bị trộm mất

----

Bạch Thu Thu bị biến cố bất ngờ này làm cho kinh ngạc, nhất thời quên cả chạy trốn, vẫn đứng ngây ra đó nhìn đàn chim từ trên trời rơi xuống.

"Bạch Thu Thu!"

Giọng nói của Hoắc Lăng đánh thức Bạch Thu Thu đang còn đang sững sờ, cậu vội vàng ôm đầu, ngồi xổm xuống, nhắm chặt mắt.

Một giây, hai giây...

Nửa phút sau, Bạch Thu Thu lặng lẽ ngẩng đầu lên, hé mắt nhìn ra ngoài ——

"Chíp!"

"Kiu!"

"Chách!"

"Óa!"

Các loại chim không biết tên thấy Bạch Thu Thu ngẩng đầu lên, liền vỗ cánh phấn khích, kêu to hơn.

Bạch Thu Thu sợ hãi lập tức rụt cổ lại.

Hoắc Lăng đứng ngoài đàn chim, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Bởi vì trong tai anh, nơi này căn bản không phải là trăm chim hót vang, mà là hiện trường buổi gặp mặt fan hâm mộ quy mô lớn ——

"Đại vương! Đại vương! Đại vương! Đại vương!"

"A a a đại vương thật đáng yêu!"

"A a a giọng hát của đại vương thật hay!"

"A a a tôi muốn đẻ trứng cho đại vương!"

Hoắc Lăng đầy đầu vạch đen, trong lòng có chút nghi hoặc ——

Kỳ lạ, đại vương trong miệng những con chim này là ai vậy?

Chẳng lẽ là Bạch Thu Thu?

Từ bao giờ Bạch Thu Thu trở thành đại vương của đàn chim này rồi?

Bạch Thu Thu mở to mắt.

(Còn tiếp)

Tiếng chim hót trong trẻo ban đầu dần dần trở nên mơ hồ, sau một hồi tiếng rè rè chói tai, Bạch Thu Thu phát hiện ra có rất nhiều người đang nói chuyện xung quanh mình.

Cậu thận trọng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đàn chim đen kịt đang mở to đôi mắt đậu đen lấp lánh nhìn cậu.

Chúng dùng những chiếc cánh nhỏ đẩy nhau, ra vẻ muốn tiến lên nhưng lại không dám.

"Đại vương!"

Chúng đồng thanh kêu lên.

Bạch Thu Thu cảm thấy hơi choáng váng ——

Đại vương đang gọi mình sao?

Chờ đã, không đúng! Tại sao mình có thể hiểu được tiếng chim hót!

Thôi được rồi, bản thân mình đã biến thành chim rồi, có thể hiểu được tiếng chim cũng chẳng có gì lạ.

Vì chúng gọi mình là đại vương, có phải là... sẽ không đánh mình nữa phải không?

Bạch Thu Thu nhanh chóng chấp nhận kỹ năng mới này, sau đó, cậu thận trọng đứng dậy, quan sát xung quanh.

Một con chim nhỏ mũm mĩm màu nâu giống như phiên bản thu nhỏ của chim sẻ vỗ cánh bay lên, đậu trên vai Bạch Thu Thu.

Nó nghiêng đầu, cẩn thận quan sát Bạch Thu Thu.

Nếu lúc này biểu cảm của Bạch Thu Thu có gì không ổn, nó sẽ lập tức phản ứng lại.

Bạch Thu Thu cẩn thận đưa ngón tay ra, chọc vào con chim nhỏ đậu trên vai.

Mắt con chim nhỏ sáng lên, vui vẻ nhảy lên, còn dùng đầu cọ cọ vào ngón tay của Bạch Thu Thu.

"Chiu!" A a a đại vương sờ mình rồi! Sờ mình rồi!!!

Ngay khi Bạch Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mọi chuyện cứ thế trôi qua.

Một đàn chim bay vù lên, chúng tranh giành những chỗ đậu ít ỏi trên người Bạch Thu Thu, thậm chí còn không tiếc đánh nhau để tranh giành.

"Cút ngay! Ngươi chắn đường ta rồi!"

"Ái chà! Là ai đang giật lông của ta!"

"Đại vương là của ta! Ta muốn hít hà đại vương!"

Trong nháy mắt, tầm nhìn của Bạch Thu Thu bị lông chim bay đầy trời che khuất.