Chương 5

"..." Đâm tim QAQ

Bạch Thu Thu - người có gánh nặng hình tượng nặng mười tấn sao có thể thừa nhận: "Không có! Mình chỉ ra ngoài đi dạo thôi!"

Hạ Tiểu Vân và Đoạn Thiến Thiến - những người đã chứng kiến cậu đi lòng vòng ở đây bốn vòng không vạch trần cậu, chỉ cười càng to hơn.

Dù sao bảo bối tsundere cũng siêu đáng yêu!

Bạch Thu Thu ký tên rồng bay phượng múa cho fan, ấn ấn mũ lưỡi trai, cảnh giác nhìn xung quanh.

Hạ Tiểu Vân và Đoạn Thiến Thiến cười ngặt nghẽo: "Bảo bối, cậu định đi đâu đấy?"

Bạch Thu Thu đang lạc đường như vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nói: "Mình á? Mình định đến tòa soạn tạp chí M.R.I xem thử."

Nghe vậy, Hạ Tiểu Vân - một fan cứng nhíu mày: "Bảo bối, cậu có việc gấp à?"

Ừm, việc khuyên Hoắc Lăng đừng ký hợp đồng này khá gấp. Bạch Thu Thu gật đầu.

"Vậy thì phiền phức rồi." Hạ Tiểu Vân càng nhíu mày hơn.

"Sao thế?" Đoạn Thiến Thiến hỏi.

Hạ Tiểu Vân nhìn ánh mắt dò hỏi của Bạch Thu Thu, khuyên nhủ: "Bảo bối, vừa rồi mình đi ngang qua đó, thấy có "hoa sói độc"!"

"Hoa sói độc là gì?" Bạch Thu Thu tò mò hỏi.

Hạ Tiểu Vân bĩu môi, có vẻ rất không thích những người đó: "Cậu cũng biết đấy, ảnh đế Hoắc là người trong mộng của rất nhiều Omega, trong đó có một bộ phận Omega là fan only của anh ấy, họ không thích có người thân thiết với ảnh đế Hoắc, giống như chó điên vậy, cắn loạn xạ.

Bảo bối cậu vừa mới mắng anh ấy, nếu bị hoa sói độc nhận ra, chắc là không dễ thoát thân đâu."

Bạch Thu Thu nhớ ra rồi, trong nguyên tác hình như cũng có đoạn này - những hoa sói độc này nghe nói Nguyên Hương có quan hệ thân thiết với Hoắc Lăng, vậy mà dám hắt axit sunfuric vào mặt Nguyên Hương, kết quả bị Hoắc Lăng xử lý hết.

Thấy Bạch Thu Thu có vẻ hơi mất tập trung, Hạ Tiểu Vân lo lắng muốn chết: "Bảo bối, nghe lời mẹ, đừng qua đó!"

Được rồi, bây giờ đến cả thân phận mẹ fan cũng lộ ra rồi.

Bạch Thu Thu đang định gật đầu đồng ý thì đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô.

"Cẩn thận!"

"Bảo bối cẩn thận!"

"Bạch Thu Thu, chết đi!"

Bạch Thu Thu theo bản năng đẩy hai fan bên cạnh ra, sau đó bản thân bị một lực mạnh đập ngã, tiếp theo trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng không biết nữa.

---

"Đang đang đang—"

Tiếng chuông đồng hồ reo liên tục bảy tiếng, đánh thức Bạch Thu Thu.

"Ưm, cho mình ngủ thêm chút nữa..." Bạch Thu Thu mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Hoắc Lăng đạp ánh đèn muôn nhà đi về phía mình.

Khoảnh khắc đó, cả thành phố đèn hoa đều lu mờ.

Cổ áo sơ mi trắng của Hoắc Lăng hơi mở, trên vai khoác áo gió, mái tóc rối bời lộ ra vẻ bất kham.

Khóe mắt anh hơi cụp xuống, đuôi mắt điểm một nốt ruồi lệ, lông mày rậm hơi nhếch lên mang theo vài phần tà khí, đồng tử phản chiếu ánh đèn, như có dòng sông sao chảy qua.

Bạch Thu Thu nhìn anh, có một khoảnh khắc ngẩn ngơ.

Đến nỗi cậu căn bản không nhận ra góc nhìn của mình có chút kỳ lạ, theo bản năng gọi một tiếng: "Hoắc Lăng!"

Hoắc Lăng đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn xung quanh.

"Tiên sinh, sao vậy?" Thấy Hoắc Lăng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt khác lạ, trợ lý Hồ Thanh mặc vest đen, đeo kính gọng vàng lập tức tiến lên hỏi.

"Hình như tôi nghe thấy có người gọi mình." Hoắc Lăng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt trầm tư.

"Hửm?" Hồ Thanh nhìn xung quanh, không thấy bóng người nào: “Tiên sinh, mấy fan đó đều chặn ở cửa chính, chắc là chưa phát hiện chúng ta ở đây đâu."

"Có lẽ là gần đây bận quá rồi." Hoắc Lăng xoa xoa mi tâm.

Thấy Hoắc Lăng không để ý đến mình, còn tự mình nói chuyện với trợ lý, Bạch Thu Thu tức giận đến run người.