Chương 44

Rất nhanh, cảnh sát nhìn thấy giấy bạc, ống tiêm và một ít bột màu trắng vương vãi trên bàn và sàn nhà.

Ai cũng có thể cảm nhận được sự trụy lạc và hỗn loạn tại hiện trường, mùi pheromone hòa lẫn vào nhau dường như muốn tràn ra khỏi màn hình.

Bạch Diễm xuất hiện trong ống kính, mắt đỏ hoe, đeo khẩu trang có thể lọc pheromone một chút, đang lục lọi thứ gì đó giữa đám mosaic trắng xóa.

Tất cả mọi người đều hiểu, anh đang tìm Bạch Thu Thu!

Ngay sau đó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, truyền vào trái tim và não bộ của tất cả mọi người.

Các Thu Quần sắp phát điên rồi! Phải biết rằng, năm đó Bạch Thu Thu mới 17 tuổi!!!

Trác Cư vậy mà lại đẩy một đứa trẻ 17 tuổi vào hang ổ ma túy như vậy!

Chẳng lẽ cậu ta không biết Bạch Thu Thu sẽ gặp phải chuyện gì sao?!

Thật không khác gì cầm thú!

Trái tim của tất cả mọi người đều thắt lại như Bạch Diễm trong video, họ vừa mong Bạch Diễm nhanh chóng tìm thấy Bạch Thu Thu, vừa mong anh đừng tìm thấy cậu.

"Ở đây còn có người!" Đột nhiên, có người hét lên.

Bạch Diễm chạy tới, phát hiện trong phòng karaoke này còn có một nhà vệ sinh, anh tháo khẩu trang xuống, khàn giọng gọi: "Thu Thu? Thu Thu, em có trong đó không?"

Lúc này, Bạch Diễm trông tiều tụy và tuyệt vọng, giọng nói cũng đầy vẻ thất vọng.

May mắn thay, rất nhanh, bên trong truyền ra giọng nói của Bạch Thu Thu: "Bạch Diễm?"

"Thu Thu! Em mở cửa ra!" Bạch Diễm lấy đầu tựa vào cửa, nước mắt ứa ra: “Anh đến đón em về nhà rồi."

"Anh... anh gọi điện thoại cho em!" Giọng Bạch Thu Thu rất yếu ớt, cậu không dám mở cửa, chỉ hét lớn ra ngoài.

Bạch Diễm lấy điện thoại ra, tay run lẩy bẩy, điện thoại rơi xuống đất hai lần, mãi mới bấm được số gọi đi.

Điện thoại được kết nối, Bạch Diễm nhấc máy, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói: "Thu Thu, là anh, mở cửa ra được không?"

Cửa nhà vệ sinh mở ra từ bên trong, dù là phóng viên có mặt hay khán giả trong phòng livestream, tất cả đều nín thở.

May mắn thay, quần áo của Bạch Thu Thu vẫn còn nguyên vẹn, trên mặt chỉ có vài vết bầm tím.

Cậu cầm một chai rượu vỡ, máu nhỏ tong tong xuống, vấy cả lên đồng phục của cậu.

Chỉ thấy ánh mắt Bạch Thu Thu vô hồn, hai má đỏ ửng một cách bất thường, dưới chân cậu là một người đang nằm, không rõ sống chết.

Bạch Thu Thu nhìn Bạch Diễm một lúc lâu, như đang xác nhận xem anh có đáng tin hay không, Bạch Diễm muốn lại gần nhưng bị người ta ngăn lại.

"Đừng lại gần, bây giờ cậu ấy không tỉnh táo, anh sẽ bị cậu ấy tấn công đấy!"

Bạch Diễm đứng cách Bạch Thu Thu ba bước chân, đau lòng đến mức không chịu nổi.

Sau một hồi, Bạch Thu Thu ném chai rượu trong tay xuống, loạng choạng lao về phía Bạch Diễm, uất ức gọi: "Anh... anh..."

Video kết thúc tại đây, Bạch Diễm không nói gì, chỉ nhắm chặt mắt.

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng này, anh lại hận không thể xé xác kẻ đứng sau màn!

Hồi nhỏ, Bạch Thu Thu rất bám anh trai, nhưng anh lại nghe lời đồn nhảm, luôn xa cách và lạnh nhạt với đứa em trai sẽ cướp đi tất cả của mình trong tương lai. Cho đến một ngày, anh bỏ mặc Thu Thu 10 tuổi ở trường một mình, khiến Thu Thu bị bắt cóc...

Thu Thu muốn gia nhập giới giải trí, được thôi! Có anh ở bên cạnh, có thể giúp Thu Thu có con đường sự nghiệp thuận lợi hơn, nhưng anh vẫn không bảo vệ tốt cho Thu Thu, để rồi xảy ra chuyện như vậy!

Anh chưa bao giờ là một người anh trai tốt...

Anh tưởng rằng mình có thể chôn vùi quá khứ này cho đến khi chết, để Thu Thu không bao giờ phải đối mặt với những chuyện đáng xấu hổ này nữa!

Nhưng không ngờ, việc anh cố tình che giấu lại bị kẻ có lòng biến thành âm mưu, còn lôi những thứ này ra, hòng đẩy Thu Thu vào chỗ chết!