Bạch Thu Thu mệt muốn chết, đáp xuống đất định nghỉ ngơi một chút, kết quả còn chưa thở được hai hơi, một cái vợt lưới từ trên trời rơi xuống, chụp lấy cậu.
Bạch Thu Thu co rúm lại trong vợt lưới, có chút hối hận, lúc đó cậu không nên chạy ra ngoài, dù sao Hoắc Lăng cũng là người, an toàn hơn cậu - một con chim nhiều!
Bây giờ cậu sắp lên bàn nướng rồi QAQ
Vừa nghĩ đến việc mình có thể bị cắt cổ, bị đá đập chết, bị vặn gãy cổ, rồi bị vặt trụi lông, cuối cùng lên bàn nướng...
Bạch Thu Thu muốn khóc mà không có nước mắt.
Hu hu hu...
Đều tại Hoắc Lăng!
Ngay lúc hai đứa trẻ đang phân vân là nên nướng con chim sẻ béo thêm ớt hay là nuôi nó thì Thi Hạc Hiên với vẻ mặt buồn bực đã đi đến đây.
Ban đầu anh chỉ định ra ngoài giải sầu, trên đường gặp hai đứa trẻ bản địa cũng không để ý lắm, lúc định đổi hướng đi tiếp thì liếc mắt một cái, nhìn thấy một cục lông xù xù trong tay đứa trẻ.
Con chim này nhìn sao quen quen?
Trông... giống con mà Hoắc ca đang nuôi thế?
Vừa nghĩ đến Hoắc Lăng, Thi Hạc Hiên cười lạnh một tiếng.
Chim Hoắc Lăng nuôi thì liên quan gì đến tôi?!
Đồ ngu ngốc tốt bụng bị xem như gan lừa phổi lừa!
"Thôi, cứ nướng đi, con chim này nuôi không được lâu đâu." Cậu bé quả quyết nói.
Bạch Thu Thu vừa nghe thấy, lập tức vùng vẫy: "Chíp!" A a a a không được ăn! Mày mới nuôi không được lâu! Thả tao ra!
Thi Hạc Hiên vừa nhìn thấy thì không ổn rồi, lỡ như hai đứa trẻ này thật sự nướng con chim của Hoắc Lăng thì sao?
Sao nghe câu này kỳ vậy?
Thi Hạc Hiên không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên hai bước, chặn hai đứa trẻ lại, ôn hòa cười nói: "Các em nhỏ, anh trai rất thích con chim các em bắt được, có thể đổi với anh được không?"
Cậu bé vội vàng giấu cái vợt lưới đựng con chim sẻ béo ra sau lưng, cảnh giác nhìn người trước mặt.
Mẹ nói gần đây có người đến đây quay phim, phải cẩn thận đừng đυ.ng vào người khác.
Người này trông đẹp trai thật, chẳng lẽ là minh tinh mà mẹ nói?
Nhận ra đứa trẻ không quen biết mình, hành động này của anh có phần đường đột, Thi Hạc Hiên chớp chớp đôi mắt đào hoa với chúng, giả vờ tủi thân nói: "Các em nhỏ chưa từng gặp anh trai trên TV sao?"
Cô bé không có chút cảnh giác nào, thẳng thắn nói: "Em biết anh, chị gái nhà bên cạnh rất thích anh! Ngày nào cũng xem anh, anh... trên điện thoại."
"Phim truyền hình." Thi Hạc Hiên nhắc nhở, sau đó anh lục lọi toàn thân, lấy ra hai viên kẹo cuối cùng, đưa qua, chỉ vào con chim sẻ béo: “Anh trai rất thích con chim nhỏ đó, anh đổi kẹo với các em được không?"
"Viên kẹo này siêu ngon đấy!" Thi Hạc Hiên lắc lắc viên kẹo trong tay, nói với giọng điệu khoa trương.
Cô bé có chút động lòng, cô nhìn viên kẹo trong tay Thi Hạc Hiên, lại nhìn con chim sẻ béo đáng thương, cô bé vốn đã có lòng thương hại liền đưa tay kéo kéo góc áo anh trai: "Anh trai, hay là chúng ta đổi cho anh ấy đi..."
Cậu bé không lay chuyển được em gái, trước tiên cầm lấy viên kẹo, sau đó mới do dự đưa con chim sẻ béo ra: "Anh cầm chim đi, vợt phải trả lại cho chúng em!"
"Được, cảm ơn các em nhỏ." Thi Hạc Hiên giơ ngón tay cái với cậu bé, khen ngợi: "Các em nhỏ nói lời giữ lời, sau này nhất định sẽ là những người đàn ông trụ cột!"
Cậu bé đưa hai viên kẹo cho em gái, nhận lấy vợt lưới, ngẩng đầu ưỡn ngực kéo em gái đi.
Thi Hạc Hiên tiễn người đi rồi, đưa ngón trỏ ra câu mỏ con chim nhỏ: "Nhóc con, còn không mau cảm ơn anh trai?"
"Chíp!" Cảm ơn cái rắm! Tao nghe thấy hết lời xấu mày nói về tao rồi đấy!