Chương 13

Cún con nhỏ tuổi, chẳng lẽ không thơm sao?

Hơn nữa, cảm giác cướp người với Hoắc Lăng thật kí©h thí©ɧ!

Nghĩ đến đây, Bạch Thu Thu có chút phấn khích.

Lúc này, hai má Tả Hòa Trạch ửng hồng, chân mềm nhũn đến mức không đứng vững. Nhìn thấy vẻ mặt dao động của Bạch Thu Thu, ánh sáng trong mắt cậu ta dần dần tắt lịm.

Tả Hòa Trạch cười khổ, cúi đầu.

Cũng đúng, Bạch Thu Thu nổi tiếng là công tử bột ăn chơi trác táng trong giới, làm sao có thể bỏ qua cậu ta chứ?

Bạch Thu Thu bị pheromone xung quanh làm cho đau đầu, lại bị vẻ mặt da^ʍ tà của Tịch Hồng Tài làm cho buồn nôn: "Tôi không muốn làm bẩn chỗ của anh trai tôi, cút nhanh lên!"

"Vâng, vâng… Cậu Bạch nhỏ quý phái, đương nhiên là chướng mắt loại hàng này." Tịch Hồng Tài vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Tả Hòa Trạch một cách mờ ám, vừa nói vừa định lôi cậu ta đi.

Bạch Thu Thu giơ chân đạp lên tường, chặn đường Tịch Hồng Tài. Cậu xoa xoa thái dương, mùi hoa nhài lẫn với chút mùi thuốc lá khiến tuyến thể sau gáy cậu đau nhói: "Này, ai cho phép mày mang người đi?"

Mày mang người đi rồi Hoắc Lăng làm sao bây giờ?

Anh hùng cứu mỹ nhân làm sao bây giờ?

Cốt truyện còn phát triển kiểu gì?!

Tên ngốc Hoắc Lăng đâu rồi? Vợ mày có cần nữa không?!

Thôi, cốt truyện đã bị chó gặm rồi thì cậu tự xử lý vậy! Hừ!

Bạch Thu Thu bị pheromone quấy nhiễu đến đau đầu, lúc này bực bội muốn chết, trực tiếp xắn tay áo lên, chỉ vào mũi Tịch Hồng Tài mắng: "Tao, bảo mày cút!"

Cướp đàn ông thì cướp đàn ông, ai mà chẳng phải Alpha!

Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Lăng: Con chim này không được, nhưng mà con chim to khác thì em có muốn không? (Ám chỉ điên cuồng.jpg)

Bạch Thu Thu: Cút!!!

----

Tả Hòa Trạch và Tịch Hồng Tài đồng thời ngẩn người.

Nhưng sắc mặt Tịch Hồng Tài không tốt lắm, hắn ta âm dương quái khí nói: "Ồ, cậu Bạch nhỏ định ăn một mình à?"

"Ăn cái rắm! Cút hay không?!" Bạch Thu Thu đưa tay nắm lấy cổ tay Tả Hòa Trạch, hung dữ đe dọa.

"Xem ra hôm nay cậu Bạch nhỏ đến anh hùng cứu mỹ nhân rồi." Tịch Hồng Tài cười lạnh, bóp cằm Tả Hòa Trạch, nâng mặt cậu ta lên: “Con đĩ thối tha, sau lưng tao câu dẫn không ít người nhỉ!"

"Nói chuyện cho sạch sẽ vào!" Bạch Thu Thu túm lấy cổ áo Tịch Hồng Tài, nhưng Tịch Hồng Tài là một Alpha, tuy gầy yếu nhưng vẫn cao hơn Bạch Thu Thu, khiến khí thế của cậu bị lép vế.

"Cậu Bạch nhỏ, cái gì cậu chưa chơi qua, còn để ý đến mấy thứ này?" Tịch Hồng Tài cười khẩy, buông Tả Hòa Trạch ra, lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng: “Tôi quên mất, cậu nhỏ chưa phân hóa, e là không biết cái hay của Omega đang trong kỳ kết hợp nhiệt đâu nhỉ?"

Tịch Hồng Tài liếʍ môi, cười khẽ: "Omega đang trong kỳ kết hợp nhiệt ấy mà… Cậu bảo nó làm gì nó sẽ làm nấy, cậu không làm gì, nó còn cầu xin cậu làm đấy."

"Cậu nhỏ nói xem, mấy Omega này có tiện không?" Cùng với tiếng rêи ɾỉ mờ ám của Tả Hòa Trạch, Tịch Hồng Tài đưa tay vuốt ve người cậu ta.

Bạch Thu Thu không trả lời.

Cậu trực tiếp đấm thẳng vào mặt Tịch Hồng Tài.

Tịch Hồng Tài lùi lại hai bước, dựa vào tường, phun ra một ngụm máu, lẫn trong đó còn có một chiếc răng cửa.

"Omega thì làm sao? Kết hợp nhiệt thì làm sao?" Bạch Thu Thu kéo Tả Hòa Trạch lại, che chắn phía sau: “Tên đáng chết nhất chẳng phải là loại Alpha cặn bã như mày sao?"

"Bạch Thu Thu—" Tả Hòa Trạch nghẹn ngào nói nhỏ: “Cảm, cảm ơn…"

Cậu ta cứ tưởng sẽ không có ai đến giúp mình, cứ tưởng… Không ngờ, không ngờ…

"Tsk, cậu nhỏ, tính khí cũng không nhỏ đấy!" Tịch Hồng Tài lau đi vết máu trên khóe miệng: “Cậu cao thượng hơn tôi chỗ nào?"