Chương 10

Hoàng Ngạn cho rằng Hoắc Lăng đang nói đùa, mặt mày co giật, thở dài u sầu: "Ngày tháng này thật khó sống mà, mày nói xem tiểu tổ tông kia không có việc gì chạy ra ngoài làm gì!"

Sau đó hắn cảm thấy đau nhói ở tay, cúi đầu nhìn xuống, một cục bông trắng đang vỗ cánh, nhảy lên mổ mu bàn tay hắn.

Bạch Thu Thu: "Chíu!"

Tự mình quản lý fan không tốt, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt! Khiến cho có nhiều fan cuồng như vậy, xảy ra chuyện lại còn dám đổ lỗi cho Chíu Chíu!

"Thôi đi, chuyện này không trách cậu ấy được." Hoắc Lăng vuốt ve bộ lông của Bạch Thu Thu: “Bộ phận PR tăng ca đêm nay, đừng để người khác thừa nước đυ.c thả câu là được."

Hoắc Lăng bế cục bông nhỏ lên: "Chíu Chíu à, bây giờ anh giao cho mày một nhiệm vụ - lát nữa giúp anh dỗ dành một em bé vui vẻ nhé?"

Bạch Thu Thu nghiêng đầu.

"Chíu một tiếng coi như mày đồng ý nhé."

"Chíu!" Anh mới là em bé! Tôi đã mười chín tuổi rồi!

"Chíu chíu!" Hừ, nhưng nể tình anh vừa cứu Chíu, lát nữa Chíu sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh!

Nếu... cậu còn có thể trở về cơ thể đó.

Tác giả có lời muốn nói: Không về được nữa

Toàn kịch kết thúc

----

Một giờ sáng, Bạch Thu Thu nằm trong bệnh viện tư nhân mở mắt ra.

Cậu nhìn trần nhà trắng toát không có gì đặc biệt của phòng bệnh cao cấp, không biết mình có đang nằm mơ không.

Rõ ràng giây trước cậu còn đang tranh giành đồ ăn với Hoắc Lăng trong xe, giây sau cậu đột nhiên buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.

Ngay khi cậu dốc hết sức chống lại cơn buồn ngủ, trong đầu vang lên tiếng "boong" của đồng hồ quả lắc, sau đó lại là cảnh tượng quen thuộc trước mắt tối sầm, cậu trở về cơ thể của mình.

Nhìn người anh trai với vẻ mặt nghiêm trọng bên giường, vừa hoảng sợ vừa đói bụng, Bạch Thu Thu suýt nữa thì òa khóc.

Không khóc, thật sự chỉ thiếu chút nữa thôi.

Cậu và Bạch Diễm rất ít khi gặp mặt, một mặt là cả hai đều bận rộn, mặt khác là hai người thường gặp nhau cũng không nói được hai câu.

Bạch Diễm là một tảng băng lớn không nói được ba câu!

Nhưng mà, Bạch Thu Thu lần đầu tiên cảm thấy, khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Diễm lại thân thiết đến vậy!

Không giống với vẻ ngoài mềm mại dễ thương của Bạch Thu Thu, Bạch Diễm vừa nhìn đã biết là Alpha đỉnh cấp, ngoại hình đều là tiêu chuẩn của tổng tài - lông mày rậm mắt sáng, ngũ quan sắc nét, ba trăm sáu mươi tư ngày trong năm đều lạnh lùng.

Nếu không phải vị tổng tài lạnh lùng này cười lên có hai lúm đồng tiền, cộng thêm mẹ ruột của họ cũng có ngoại hình nhỏ nhắn dễ thương như cậu, Bạch Thu Thu còn nghi ngờ mình có phải con ruột của nhà họ Bạch hay không.

"Thu Thu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi." Bạch Diễm trông có vẻ rất mệt mỏi, trên người vẫn mặc bộ âu phục dính rượu, có lẽ đang bàn chuyện làm ăn ở tiệc rượu, vừa nghe tin Bạch Thu Thu gặp chuyện liền chạy đến, quần áo bẩn cũng chưa kịp thay: “Nếu không phải bác sĩ cứ nói em không sao, anh trai suýt nữa bị em dọa chết!"

Bạch Thu Thu nhìn Bạch Diễm tiều tụy, cảm thấy có gì đó nghẹn lại ở cổ họng, nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.

Thật ra trong sách, mối quan hệ giữa nguyên chủ và Bạch Diễm không tốt lắm, nên nói là, nguyên chủ đơn phương có quan hệ không tốt với Bạch Diễm. Bạch Diễm nói gì cậu ta cũng làm ngược lại, ví dụ như bỏ nhà ra đi khi còn trẻ, lăn lộn trong giới giải trí, muốn yêu đương với Alpha và gạ gẫm Hoắc Lăng.

Còn Bạch Diễm thấy không thể nói lý với nguyên chủ, cũng chỉ biết âm thầm thu dọn tàn cuộc cho cậu ta. Cho đến khi nguyên chủ chết, anh vẫn luôn cố gắng bao dung người em trai nổi loạn này.