Chương 6

Nhưng nếu con đực làm tổn thương con cái, đó chắc chắn là tội rất nặng. Đặc biệt, là nô ɭệ mà lại không kịp thời ngăn chặn khi có kẻ khác làm hại chủ nhân, theo luật đế quốc cũng là hành vi không thể tha thứ.

Ánh mắt cô nhìn xuống những thú nhân đực không mất kiểm soát nhưng bị liên lụy. Lục U U khẽ ngẩng cằm lên, học theo giọng điệu của nguyên chủ: “Ta đã chơi ba tên nô ɭệ này chán đâu, nên là ta không muốn trừng phạt họ.”

Lục U U ngừng lại một chút rồi chỉ vào hai thú nhân đực còn lại: “Còn hai tên này, ta cũng chưa hết hứng thú. Nhắc nhở nhẹ là đủ, không cần phải đày ra hành tinh hoang làm gì đâu.”

Cô nghĩ lời nói và hành động của mình khá quá quắt, theo một cách nào đó thậm chí có thể coi là sỉ nhục, nhưng khi cô nói xong, mấy tên nô ɭệ đực đang cận kề tuyệt vọng lại bình tĩnh lại, còn tỏ ra vô cùng cảm động. Ngay cả cảnh sát Helle và đám cảnh thú đứng phía sau hắn cũng không khỏi ngỡ ngàng và kinh ngạc: “Điện hạ, người thật là nhân từ!”

“Đối với những tên thú nhân đã mất kiểm soát này mà người vẫn có thể chọn cách khoan dung!”

Helle nói bằng giọng chân thành, nhưng cũng có phần mỉa mai. Lục U U thoáng bối rối, không rõ hắn là đang khen hay là đang chế giễu mình.

Helle không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Lục U U, tiếp tục nói: “Nhưng thưa Điện hạ, bất kể lý do là gì, việc không bảo vệ được thú vương cái là lỗi của họ, hơn nữa họ vừa tấn công cảnh thú. Nên thần bắt buộc phải đưa họ về điều tra.”

Lục U U không còn gì để nói, chỉ có thể gật đầu: “Có gì thì liên hệ với ta.”

Mấy tên nô ɭệ thú nhân đực nghe thấy Lục U U thậm chí còn định vì họ mà tiếp tục dính líu đến đám cảnh thú, lập tức càng cảm động hơn, từng con một đều không còn kháng cự nữa mà ngoan ngoãn leo lên xe áp giải.

Lục U U: “...” Tiêu chuẩn của những tên thú nhân này đối với thú nhân cái đã hạ thấp đến mức này rồi sao?

Cô chỉ biết lặng người, nhìn theo xe áp giải rời đi, sau đó mới vội vã quay vào biệt thự, kéo rèm lại, ngăn cách ánh mắt nóng rực của những thú nhân đực bên ngoài đang lần lượt kéo đến xem.

799 điều khiển robot giúp việc pha cho cô một tách trà hoa quả, mùi hương dâu tây thoang thoảng khiến Lục U U cảm thấy thư giãn hơn một chút.

Kể từ khi xuyên không đến đây, cô luôn bị bao vây bởi vô số kiểu thú nhân, gần như lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng tột độ. Bây giờ, cuối cùng cô cũng có được không gian riêng tư cho bản thân mình rồi.

Lục U U tháo chiếc mặt nạ được đeo chặt cứng xuống, rồi xé miếng dán ở xương đòn ra.

"Chủ nhân à, người có cuộc gọi mới~"

Quang não phát ra âm thanh thông báo, cuộc gọi đến từ một dãy số lạ.

Ngón tay cô khựng lại, Lục U U không lập tức trả lời.

Nguyên chủ vốn là một người không có bạn bè. Sau khi tốt nghiệp vào tháng Sáu năm nay, cô ấy sống một mình trong căn biệt thự số 017 do Hiệp hội Sinh sản Thú cái cung cấp miễn phí. Thậm chí khi cô ấy bỏ chạy đến hành tinh hoang cũng không nói với ai.

Lúc này, ai lại tìm cô ấy chứ?

Nghi vấn của Lục U U nhanh chóng được giải đáp. Đối phương thấy cô không nghe máy, bắt đầu hoảng, liên tiếp gửi cho cô hơn chục tin nhắn —

[Lục U U, ngươi là đồ cɧó ©áϊ, ta là Khương Đường đây!]

[Ngươi có biết xấu hổ không hả? Cướp nô ɭệ đực của người khác làm ngươi vui lắm sao?]

[Thả vệ sĩ của ta ra ngay!]

[Rufus chỉ là một thú nhân đực tội nghiệp đã bước vào giai đoạn suy thoái, ngươi ngược đãi hắn, đánh đập hắn, bắt hắn làm nô ɭệ cho ngươi vẫn chưa đủ sao mà ngươi còn nhốt hắn nữa hả! Ngươi có phải là thú nhân cái không vậy hả? Gọi ngươi là chó thì cũng là xúc phạm loài chó rồi!]

[Năm nô ɭệ đực chưa đủ cho ngươi chơi sao, ngươi nhất định phải cướp vệ sĩ của ta là sao? Ta chưa từng thấy con thú nhân cái nào đê tiện như ngươi cả. Có gì thì nhắm vào ta đây này, sao lại hành hạ thú nhân đực vô tội chứ. Ta cảnh cáo ngươi, mau thả hắn ra, nếu không thì ta sẽ *beep*]