Chương 8

Sau vài ngày biến mất

, Lâm Tranh cuối cùng được

tới trường học. Nhà của

Thiệu Tuấn Dương ở ngay trong thành phố, ại còn gần trường đại học

,

không giống Lâm Tranh là học sinh từ nơi khác

đến, hàng năm

đều phải bay qua bay lại giữa hai nơi.

Thẳng đến lúc này cậu

mới biết được Thiệu Tuấn Dương cư nhiên có xe, ngồi trên xe hơi của người mình yêu đi học

, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời luôn ấy

!

Sau khi đến trường

, Thiệu Tuấn Dương lại dặn cậu

nhiều lắm lắm rồi

mới

lên lớp, Lâm Tranh nhìn thời khoá biểu, lập tức nhanh chóng hướng phía phòng mình

mà chạy.

Chiều thứ sáu

, tiết

đầu tiên chính là tiết tự học, nhân lúc này còn chưa có mấy người, cậu chay về phòng, hảo hảo xem bộ dạng duy trì hình người của mình.

Lâm Tranh một đường thật cẩn thận, thẳng đến trông thấy cánh cửa phòng

đóng chặt, cậu theo thói quen sờ vào túi quần lấy chìa khoá, chết quên, lấy

đâu ra chìa mà vào bây giờ

đây????

Lâm Tranh đau lòng trong thầm lặng, ngây người hồi lâu mới nhớ ra là a di dưới lầu có chìa khoá dự bị

. Cơ mà trước hết cứ thử

đẩy nhẹ cánh cửa ra xem, cũng chả hi vọng gì

đâu, chỉ là lười

chạy xuống lầu thôi mà

.

╮(╯_╰)╭

Nhưng

giây

tiếp theo, cửa

thế nhưng cứ như vậy bị mở ra.

“Ách……” Lâm Tranh thầm nghĩ phỏng chừng là ai đó ra ngoài

quên khoá cửa rồi, nhưng vẫn là rón rén nhẹ nhàng

bước vào.

“Ai a ── Lâm, Lâm Tranh?!”

“Đại Kiều?!”

Lâm Tranh ngây ngốc tại chỗ, nhìn cái người

đang tại chơi máy tính nhân. Đối phương tên là Kiều Đạt

, phòng ngủ bốn người, hắn vừa vặn lớn tuổi nhất, thế là tất cả

đều thống nhất gọi hắn một tiếng

Đại Kiều.

“Tiểu tử ngươi rốt cuộc gặp

chuyện gì vậy a! Không lên lớp cũng không trở về, sau đấy

lão Trương mới nói ngươi thỉnh nghỉ bệnh dài ngày

, nhưng ngươi ngươi ngươi hiện tại làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở

đây?” Kiều Đạt

hùng hổ xông lại đây, một tay nắm

Lâm Tranh kéo vào, sau

đó lấy bàn tay to

đùng của mình mà ‘vỗ nhẹ’ cậu một cái.

Lâm Tranh bị chụp thiếu chút nữa hộc máu, ngây ngô cười pha trò khiến đối phương bình tĩnh, lại đánh trống lảng

nói:“Cái kia, ta……

Ta ốm vài ngày rồi

, hôm nay mới

không dễ dàng trở về một chuyến đấy.”

Nghe lời này, Kiều Đạt

cũng không tiếp tục hỏi han gì nữa

, nhưng

lại nghĩ tới giáo viên nói qua cậu là

nghỉ bệnh, không khỏi tái mặt

rùng mình, cẩn thận hỏi thăm:“Lâm Tranh, ngươi…… Ngươi không sao chứ?”

Hắn ngoài miệng biểu

đạt không rõ

ý, nhưng trong lòng lại thực

quan tâm.

Lâm Tranh ngược lại là hiểu được

ý tứ của

hắn, lắc đầu nói

:“Ai, nhất thời không thể nói rõ được

, lúc này ta cũng không thể ở lâu, liền trở lại lấy di động cùng với

giấy tớ mấy thứ thôi

.”

Kiều Đạt nhìn vẻ mặt cậu

ảm đạm, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể an ủi vài câu:“Không có việc gì, chính là quá đột nhiên, ngươi…… Ngươi bảo trọng a,

đồ

đạc của ngươi, chúng ta sẽ trông coi giùm thật tốt! ”

“Cám ơn.” Lâm Tranh nói lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng, lại dùng

ngữ khí thoải mái nói:“Cũng không cần rất lo lắng, không phải là

rất nghiêm trọng đâu

, khả năng rất nhanh có thể trở lại.”

Kiều Đạt thật cao hứng, thế này mới thoáng an tâm, Lâm Tranh thấy thế, cũng đi đến giường của mình bắt đầu sửa sang lại vật dụng này nọ.

Vài người

bạn cùng phòng ngày thường tuỳ tiện, bây giờ lại thu dọn đồ đạc cậu đâu vào đấy, bỏ vào ngăn tủ để chống bụi. Lâm Tranh tìm di động của mình

, không ngoài sở liệu: hết pin sập nguồn rồi

. Cậu cắm sạc rồi

lại lục tung tìm ra một

đống giấy tờ của mình.

Kỳ thật chính cậu

cũng không biết tìm những thứ này để

làm cái gì, quả thực rất là giống

đang dọn

đồ về chung sống với Thiệu Tuấn Dương vậy

đó.(≧◡≦)

Nếu có thể bày tỏ

thì tốt rồi…… các ý nghĩ trong đầu

Lâm Tranh nhảy nhót như điên

, cơ mà những

điều như này, vẫn không nên nói ra khỏi miệng vẫn tốt hơn.

Thu thập hoàn tất, Lâm Tranh xem di động cũng đủ pin dùng tạm rồi

, rút ổ cắm

xuống chuẩn bị đi, sau

đó cùng Kiều

Đạt nói chuyện vài câu

để khiến

đối phương an tâm

rồi mới rời

đi.

Lâm Tranh theo lời

Thiệu Tuấn Dương lên lớp học ở tầng mười, đột nhiên phát hiện đối diện vọt tới một

đám người. Nguyên lai là vừa mới là

thời

điểm hết tiết học

, rất nhiều học sinh oà ra

, có tiết thì đến các phòng khác học tiếp, không còn tiết thì ra nhà

ăn hay về phòng ngủ của mình.

Mới hết tiết một

, Lâm Tranh muốn lên tầng mười, nhưng giờ lại không có ai,

đành lấy di

động ra nghịch cho qua thời gian, lại

định

đi xuống, biết

đâu lại gặp

được Thiệu TuDương nha.

Nhưng mà,

vừa

đi vài bước, cước bộ Lâm Tranh liền dần dần chậm lại.

Đối diện một đám đông đang lại gần

, Lâm Tranh trong lòng cảm giác khủng hoảng vô cùng

.Tim đập không ngừng, hai chân cũng bắt đầu có chút như nhũn ra, thậm chí ngay cả trong đầu đều từng đợt từng

đợt run rẩy.

Lâm Tranh mạnh rút lui vài bước, một tay ôm ngực không ngừng thở dốc.

Thật đáng sợ…… Dường như

thở không nổi nữa

……

*

*

*

Kết thúc tiết thứ hai

, Thiệu Tuấn Dương vội vàng xuống lầu, lại

không thấy

thân ảnh

Lâm Tranh. Hắn lại nhìn xung quanh vài cái, nhưng thẳng đến khi đám học sinh

tan học

sắp về hết, vẫn là không có nhìn thấy

Lâm Tranh.

Sẽ không là đã xảy ra chuyện gì

, như là

biến thành gối đầu chẳng

hạn

……

Thiệu Tuấn Dương có chút lo lắng, thậm chí tưởng tượng các loại tình huống bất ngờ, một bên tính toán phải làm thế nào giải quyết vấn đề

. Nhưng là vừa muốn

đi ra các vùng phụ cận tìm người,

ại

đột nhiên nhìn thấy thân

ảnh quen thuộc...

Khu giảng

đường này có một cái

hồ không lớn, nhưng

ại thập phần mát mẻ, các

đôi tình nhân thương xuyên cùng nhau lui tới, vì vậy, nó còn một tên gọi khác là: Hồ Uyên Ương.

Nhưng giờ này khắc này, Thiệu Tuấn Dương lại thấy Lâm Tranh đang ngồi ở cái ghế

đá kia

, cúi đầu không biết suy nghĩ

cái gì.

Thiệu Tuấn Dương vài bước chạy tới, đi đến

trước mặt

Lâm Tranh, cúi người vỗ vỗ bờ

vai của hắn,“Lâm Tranh, vì sao lại ngồi đây thế

?”

Không ngờ

hai vai

Lâm Tranh nhất thời

co quắp, tiếp theo ngẩng đầu thật

mạnh

,

bộ dáng lại dọa Thiệu Tuấn Dương nhảy dựng.

Chỉ thấy đối phương sắc mặt tái nhợt, đôi mắt

ửng đỏ

, ánh mắt bi thương

, thoạt nhìn tiều tụy vô cùng.

“Lâm Tranh, xảy ra chuyện gì?”

Thiệu Tuấn Dương không rõ làm sao mới có

một buổi chiều, Lâm Tranh lại biến thành như vậy, trong mắt

hắn

đối phương vẫn là lạc quan sáng sủa, ngay cả lúc trước, khi phát sinh ra sự kiện không thể tưởng tượng nổi kia

, cũng không thấy qua cậu biểu lộ vẻ mặt này.

Lâm Tranh ngây ngốc nhìn hắn, một hồi lâu

mới chậm rãi vươn tay, đúng là chặn ngang ôm lấy Thiệu Tuấn Dương.

Thiệu Tuấn Dương hạ thấp thân mình, Lâm Tranh thực trôi chảy tựa vào

trước ngực

hắn, động tác tực sự rất nhẹ nhàng

, cả hai người im lặng ngồi bên nhau.

Thiệu Tuấn Dương bị

ảnh hưởng bởi khí tức bi thương của Lâm Tranh mà không

đẩycậu ra, cũng không màng

đến có bị người nhìn thấy hay không.

May mắn lúc này là buổi chiều khóa toàn bộ chấm dứt,

nhóm

học sinhđều đi căn tin hoặc là nơi khác, xung quanh hồ Uyên Ương không có người

,

một màn

Lâm Tranh ôm lấy Thiệu Tuấn Dương

liền cũng không có bị ai thấy.

Bất quá Lâm Tranh cũng chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn

, rất nhanh lại thả ra,

thấp đầu nhỏ giọng nói:“Lão sư…… Chúng ta trở về đi.”

Thiệu Tuấn Dương trong lòng tràn đầy lo lắng cùng khó hiểu, nhưng mà

lúc này

chắc cõ lẽ

cũng hỏi không ra nguyên nhân

, đành phải trước mang hắn cùng về nhà.