- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi
- Chương 7
Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi
Chương 7
Lâm Tranh theo bản năng nghĩ muốn đưa tay xoa gương mặt hắn
, xoa mi nhãn
của
hắn
, muốn giúp hắn giảm bớt vẻ bi thương trên mặt.
Mà cậu
cũng thật sự làm như vậy.
Nhưng mà vừa chạm vào
hai gò má của
đối phương, Lâm Tranh giống như bị bỏng mà rút tay về
, lý trí của cậu nói với cậu rằng phải nhanh chóng thoát khỏi tình trạng ngượng ngùng trước mắt chứ không nên nổi xuân tâm mà thừa cơ
ăn
đậu hũ người ta.
Dù sao hắn hiện tại cả người trần như nhộng
, lại bị Thiệu Tuấn Dương
ôm lấy
như vậy, hắn tốt xấu cũng là một
thanh niên
huyết khí phương cương, còn tiếp tục như vậy
nhất định sẽ bị trêu chọc đến mức ‘có phản ứng’ cho xem
!
Đến khi mà Lâm Tranh không thể chịu thêm một xíu kí©h thí©ɧ nào nữa……
Lâm Tranh
quyết tâm đầy mình
,
một phen đẩy ra Thiệu Tuấn Dương, tiếp theo lấy tốc dộ như sét đánh mà
đem chính mình vùi vào ổ chăn, cũng cố gắng hướng bên giường nhích lại gần, lấy hết khả năng của mình
cùng đối phương kéo dài
khoảng cách.
Cậu
là cực kỳ quyến luyến độ ấm của người kia nha
, nhưng hiện tại không thể.
Hành động mạnh như vậy
quả nhiên đánh thức Thiệu Tuấn Dương, hắn cau mày
cố gắng mở mắt ra, trong lúc ngái ngủ còn chả biết trời trăng gì hết.
Phản ứng đầu tiên, cũng chỉ là: bây giờ vẫn còn sớm mà!
Lại lần nữa nhắm mắt lại, Thiệu Tuấn Dương đang chuẩn bị tiếp tục ngủ,
cánh tay
vừa rồi ôm Lâm Tranh lúc này vừa cử
động, lập tức đυ.ng đến một thứ, cảm giác thật.
...
Thiệu Tuấn Dương nháy mắt liền thanh tỉnh, thoắt cái liền
ngồi dậy, mở mắt thật lớn nhìn lại
, lại chỉ thấy trên giường, bên dưới chăn có một cái ‘đống’ gì
đó trồi lên, trông rất là quỷ dị =.=
Hắn vốn tưởng rằng
đó là Lâm Tranh trong trạng thái gối đầu đang bị đè đến khó thở
, vội vàng đem chăn hất tung ra.
…… Thế là, hắn chấn kinh.
Lâm Tranh cả người không mảnh vải đang thẹn thùng co rúm lại
, tiếp theo lại nghe thấy âm thanh tiếng chạy vội ra khỏi giường
, sợ tới mức cậu
lập tức mở mắt
ngồi dậy, chỉ nhìn thấy
Thiệu Tuấn Dương chạy ra khỏi
phòng, lại rất nhanh lại
quay lại.
Lần này Lâm Tranh phản ứng cực nhanh, nhanh chóng kéo lên chăn bao lấy
nửa người dưới của mình
, mà Thiệu Tuấn Dương một tay che ( máu) mũi vọt tới trước giường,“Ngươi, ngươi lại biến trở về thành người rồi
? Lúc nào vậy
?”
Lâm Tranh lắc đầu,“Ta không biết…… Ta đột nhiên tỉnh lại liền……”
Đương nhiên, cậu sẽ không thể nói là vì bị hắn
ôm chặt quá mà tỉnh lại, thật ngượng nha >_<
“Này…… A, quần áo!” Thiệu Tuấn Dương vài bước chạy đến sô pha trong phòng ngủ, nơi
đó có một vài bộ quần
áo Lâm Tranh
để
đó phòng trừ trường hợp như lần này: cả người xích loã a~
Lúc
Lâm Tranh thay quần áo
Thiệu Tuấn Dương cũng vào phòng tắm, cậu
đương nhiên không biết đối phương kỳ thật phải đi lau máu mũi, chỉ ngoan ngoãn đem quần áo thay xong
liền ngồi xuống
bên giường.
Thiệu Tuấn Dương rửa mũi thật sạch, làm xong công tác tư tưởng cho bản thân rồi
mới đầy mặt đứng đắn đi ra, cầm lấy di động nhìn:5 h 53.
Được rồi, dù sao thì bình thường cũng là 6 giờ rời giường...
Lâm Tranh nhìn hắn, đột nhiên mở miệng: “Lão sư, muốn hay không ngươi ngủ tiếp một hồi, cứ mặc
ta cũng được
.” Dừng một chút, còn nói một câu: “Dù sao hôm nay thứ sáu, lão sư chỉ có hai tiết
buổi chiều a.”
── vừa nói xong lại
ước
gì một chưởng
đánh chính mình ngất xỉu luôn!!!!
Nếu lão sư hỏi hắn vì cái gì rõ lịch cuả hắn như vậy, không lẽ mình nói là do mình
điều tra
để
đi theo ‘ ngắm zai’ sao chứ????????????????????????
Đúng lúc đó
Lâm Tranh đột nhiên phát hiện lịch công tác
của hắn, thật là may quá nha,
ngay lập tức cậu vươn tay về phía đầu giường
,“Lão sư ngươi xem!
Lịch của ngươi đều ghi ở đây này
!”
Lâm Tranh chỉ cảm thấy vừa rồi thật là hú hồn mà
, cố gắng
điều chỉnh sắc mặt sao cho bình thường nhất.
Bên này Thiệu Tuấn Dương lại không có quá nhiều
phản ứng, hình như
không rõ cậu
vì sao phải
kích động
như thế,“Không sao đâu
, ta dậy sớm quen rồi
.”
Lâm Tranh trong lòng yên lặng dựng ngón tay giữa, vì cái gì bản thân khẩn trương như vậy nha, có tật giật mình mà!ˋ(+﹏+)′
Lần đầu tiên cùng Thiệu Tuấn Dương cùng nhau ăn bữa sáng, Lâm Tranh vui đến
muốn khóc, thói quen ăn như chết đói tạm thời cất sang một bên
, lúc này chính là phải ăn uống chậm rãi nhẹ nhàng nga
, một bên còn phải vụиɠ ŧяộʍ nhìn người
đối diện đang
uống sữa nữa
.
Làm sao có thể đẹp zai nhứ thế chứ
???!!!!(づ  ̄ ³ ̄)づ~♥( hun gió =))))
Lâm Tranh lơ mơ đem cốc sữa của mình nâng lên, chẳng biết phải do ngắm zai đến ngẩn người không mà đưa thẳng cái cốc vào mũi
, kết quả là bị sặc đến ho như điên. Thiệu Tuấn Dương hoảng sợ, khẩn trương lấy khăn tay lau lau cho cậu.
Tuy rằng ra làm trò cười cho thiên hạ, nhưng người kia giúp cậu lau mặt
thật sự là lại soái lại ôn nhu, Lâm Tranh bất chấp cảm thấy xấu hổ, ngược lại ở trong lòng yên lặng tự mình lau máu mũi!
Sau khi xử lý xong
, Thiệu Tuấn Dương đi vào
phòng bếp rửa bát, Lâm Tranh đột nhiên chạy đến hắn phía sau hỏi:“Lão sư, buổi chiều ta có thể hay không với ngươi cùng đi học nha?”
Thiệu Tuấn Dương ngừng tay lại
, quay đầu nhìn hắn,“Đi học sao? Nhưng là ngươi……”
“Không biết vì sao, ta tự dưng nghĩ là tạm thời ta sẽ không có biến hình đâu
.” Lâm Tranh sờ sờ đầu,“ Ta có cảm giác vậy đó...
?”
Kỳ thật cậu cũng không biết
cụ thể thế nào, nhưng mà cậu cảm giác được
, thật giống như
bây giờ cậu có đầy đủ khí lực làm cho cậu có thể
bảo trì trụ hình người.
Thiệu Tuấn Dương nguyên bản vẫn là không yên lòng, nhưng đối phương nói như vậy, thực ra
việc này cũng không phải hắn có thể quyết định
, thêm nữa
vừa nghĩ đến mấy ngày này Lâm Tranh vẫn cứ nằm dí
ở nhà, xác thực cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí.
Nghĩ nghĩ, Thiệu Tuấn Dương mới nói:“Như vậy đi, hai tiết của ta đều là tiết
cuối
, lúc ở trường ngươi phải thật là cẩn thận
, tan học đến tầng mười
chờ ta.”
Lâm Tranh mãnh liệt
gật đầu, vừa muốn xoay người đi ra ngoài, Thiệu Tuấn Dương lại gọi hắn
lại
.
“Lâm Tranh,
ngươi đợi lát nữa
liền theo ta đi ra ngoài…… Còn bây giờ, không có việc gì ngươi đi trước xem TV đi.”
Lâm Tranh không rõ cho nên nghiêng đầu, vẫn là ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Không lâu sau, Thiệu Tuấn Dương quả nhiên một mình ra ngoài
, Lâm Tranh liền chạy đến bên cạnh giá sách cầm ra một quyển sách
Đức – Trung mà
đọc.
Đợi đến Thiệu Tuấn Dương trở về, đã qua hơn hai giờ. Hắn đề bao lớn bao nhỏ
trên giường
phòng ngủ, đi ra uống một ngụm nước rồi
nói:“Ngươi đi thử quần áo, không biết hợp không nữa
.”
( Mua quần
áo cho vợ:v)*(^v^)/*
Lâm Tranh lăn vào phòng, thấy hai bộ
quần áo, mới biết Thiệu Tuấn Dương đúng là
đi ra ngoài mua quần
áo cho mình nha!
“Quần áo của ta ngươi mặc cũng không vừa
, đúng lúc
buổi chiều ngươi muốn đi ra ngoài, nên ta tranh thủ đi
mua
cho ngươi chút. Vừa rồi xuất môn quá sớm, này phần lớn cửa hàng
cũng chưa mở cửa.” Thiệu Tuấn Dương tựa vào cửa mà
giải thích.
“Tạ…… Cám ơn lão sư.” Lâm Tranh lúng ta lúng túng nói, trong lòng đã sớm cảm động muốn chết,
thật rất
muốn đi ôm lấy đối phương, thầm than nếu là hình dạng
gối đầu thì tốt rồi, nhào vào lòng người ta thật ngọt ngào nha!!!!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mỗi Đêm Đều Bị Đè Đến Thở Không Nổi
- Chương 7