Tiêu An Lan ra khỏi Du phủ, ngồi trên ghế sau, trong miệng nổi lên khúc nhạc nhẹ.
Tài xế lão Vương trộm nhìn hắn, trong lòng ngạc nhiên, ngày hôm qua từ Du phủ ra tới, sắc mặt còn lạnh dường như khiến người ta sợ toát mồ hôi, hôm nay lại thay đổi, mặt đại thiếu gia, so với bầu trời tháng sáu chuyển biến còn nhanh hơn.
Hắn trong lòng nghĩ thầm, ngoài miệng lại là một câu cũng không dám nói, cung kính xin chỉ thị: “Thiếu gia, chúng ta đi nơi nào?”
“Đi Vạn Xương.” Tiêu An Lan từng nhịp từng nhịp gõ lên bàn tay có điệu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lại là một Tiêu đại thiếu phong lưu tiêu sái.
Tiêu gia lấy nghề dệt bông lập nghiệp, hiện giờ trên danh nghĩa có hai gian xưởng dệt, một gian là công ty trồng thuốc lá, một gian là khách sạn lớn, còn có vài gian cửa hàng khác, trong Liễu Thành có hơn một ngàn người ra vào Tiêu gia dùng cơm.
Trong đó gian hàng tên là tiệm cơm Vạn Xương mang phong cách khách sạn kiểu phương Tây, nằm trên con đường phồn hoa bình yên nhất Liễu Thành, chiếm chừng non nửa con phố, tiệm cơm có chín tầng, mấy năm tới vẫn luôn là kiến trúc cao nhất Liễu Thành.
Rất nhiều người cho rằng đây là bước đi mà Tiêu lão gia can đảm lập nên, trên thực tế tiệm cơm này, từ lúc bắt đầu lên ý tưởng đến chuẩn bị tài chính, từ lúc lựa chọn địa điểm đến lúc chân chính buôn bán, tất cả đều là do Tiêu An Lan một tay thúc đẩy, thậm chí quản lý hiện giờ tiệm cơm mời tới, đều là bạn hắn cùng trường học ở nước ngoài.
Hắn du học mấy năm, trong lúc học có trở về hai lần, vì chính là chuẩn bị tiệm cơm này.
Ô tô xuyên qua con đường cái phồn hoa, chạy vào cổng hàng rào bằng sắt của tiệm cơm, ngừng ở trên quảng trường nhỏ.
Ở cửa sớm đã có mấy nhân viên tạp vụ ra chào đón, giúp Tiêu An Lan mở cửa.
Hơi nóng thổi tới, Tiêu An Lan một mạch đi vào, một đường cởi xuống mũ dạ cà vạt vứt ra sau, “Chu Thịnh có ở đây không?”
Nhân viên tạp vụ thuần thục mà tiếp nhận được đồ vật mà hắn ném ra, nói: “Chu tiên sinh ở phòng 901 chờ ngài.”
Chu Thịnh so với Tiêu An Lan lớn hơn hai tuổi, hai người thiếu niên mới gặp chi có thể tính là quen biết, sau lại xuất ngoại du học gặp gỡ nhau, ở nơi đất khách quê người không thân không thích, hai kẻ đồng hương mới chân chính trở thành bạn tri kỉ.
Hắn năm nay mới về nước, Chu Thịnh so với hắn trở về sớm một năm, vẫn luôn giúp hắn xử lý gian tiệm cơm này.
Vạn Xương vì là kiến trúc Châu Âu, phục vụ cả đồ Âu, tổng thể tường ngoài đỏ trắng đan xen, cửa phòng màu trắng, hai bên cột đá khắc phù điêu (1) tinh xảo đẹp mắt, đỉnh chóp là một tòa gác chuông.
(1) Phù điêu: Chạm nổi
Đại sảnh lầu một, mặt đất toàn một màu trắng ngà lát đá cẩm thạch, phía trên đỉnh là một đèn treo cổ được chạm khắc bằng đồng, trang nhã mà lại tráng lệ.
Một phần tầng hai có bố trị một tiệm cơm Tây, phòng khiêu vũ xa hoa, tiệm cắt tóc, tiệm quần áo, nơi thu phát điện báo, thậm chí là chỗ cho thuê ô tô.
Lầu 3 trở lên là phòng cho khách, có phòng đơn, phòng xép, phòng xa hoa sang trọng, tầng cao nhất còn có một phòng khiêu vũ lộ thiên.
Có thể nói, chỉ cần anh có đủ tiền, vậy bất luận nhu cầu gì anh cần, ở chỗ này đều có thể đủ để thỏa mãn.
Tiêu An Lan đi nhanh xuyên qua đại sảnh, thông qua thang máy trực tiếp đi vào tầng thứ chín.
Nơi này có độc một gian phòng thuộc về hắn, bên trong là gian phòng kiểu Anh rộng lớn, phòng khách, nhà ăn, thư phòng, phòng ngủ đầy đủ mọi thứ.
Chu Thịnh đã ở trong phòng khách đợi gần một giờ, thấy hắn khoan thai tới muộn, cười oán giận nói: “Muốn thấy mặt Tiêu thiếu gia, cũng thật không dễ dàng.”
“Ngày hôm qua tôi ở chỗ này chờ đến khô héo nửa ngày, cậu sao không tới?” Tiêu An Lan tùy tay đem áo khoác âu phục ném ở trên giá áo, cả người ăn xài phung phí nằm liệt trên sô pha.
Hắn hôm qua tới tìm Chu Thịnh uống rượu, lại bị báo Chu tiên sinh có việc trước nên tan làm, hắn vì tránh né Tiêu thái thái tra hỏi, chính là ở đến nửa đêm mới trở về —— kết quả vẫn là bị bắt được.
Chu Thịnh nói: “Ta một tháng, có 29 ngày là làm trâu làm ngựa cho Tiêu thiếu gia, dư lại một ngày, cuối cùng phải để cho ta theo đuổi một chút riêng tư bản thân đi.”
Tiêu An Lan cười nhạo, “Cậu ở tiệm cơm theo đuổi còn thiếu? Tin hay không tôi xuống lầu đi một vòng, gặp được mười cô gái, trong đó chín người là từ trên giường cậu xuống, còn có một người đang chuẩn bị bò lên trên.”
Chu Thịnh không lấy làm hổ thẹn chút nào, “Những cô nương đó là một đám người quan tâm đến Tiêu thiếu gia, đáng tiếc Tiêu thiếu gia không biết thương hương tiếc ngọc, ta không muốn gặp mỹ nhân thương tâm, cuối muốn xả thân đi an ủi một chút.”
Tiêu An Lan lắc đầu, nhớ rõ năm đó hắn mới vừa mới biết Chu Thịnh, người này trong rất lịch sự nhã nhặn, bất quá là người ham mê đọc sách, cho dù thân ở nước ngoài dễ bị lay động như vậy, lại một lòng vẫn chỉ nhớ đến vị hôn thê thanh mai trúc mã ở quê nhà.
Đáng tiếc, hắn du học mấy năm trở về, vị hôn thê sớm đã thành thê tử người khác, đã sinh ra hai người con.
Từ sau việc đó, nhân cách Chu Thịnh liền thành như hiện giờ.
Rốt cuộc là chí giao hảo hữu, tuy biết hắn nhất định nghe không vào, Tiêu An Lan vẫn là khuyên một câu, “Cậu yêu chơi như thế nào đều được, chỉ là đừng đem sức khỏe của chính mình ra coi thường, bằng không tương lai hối hận không kịp.”
Trào phúng hay tức giận mắng, Chu Thịnh đều có thể cợt nhả mà ứng phó qua đi, lại nhất định nghe không được người khác thật tình khuyên giải an ủi, hắn trầm mặc trong chốc lát, mới vuốt cái mũi cười mỉa, “Cậu yên tâm, tôi có chừng mực. Không nói tôi, tiểu Lý nói cậu ngày hôm qua lúc tới vẻ mặt không vui, còn làm tôi hôm nay cẩn thận dè chừng một ít, chính là tôi thấy thế nào, Tiêu thiếu gia hôm nay rõ ràng là xuân phong đắc ý a?”
Tiêu An Lan hừ một tiếng, cũng không hề khuyên nhiều, đem chân đặt tại trên bàn trà bâng quơ, “Cậu mau giúp tôi nghĩ xem, những tiểu thư khuê đó ngày thường đều thích làm cái gì? Nếu là thỉnh nàng tới chơi, chơi cái gì thì tốt?”
Chu Thịnh ngạc nhiên nói: "Cậu cảm thấy mấy người đó tôi quen tiểu thư khuê các?”
Tiêu An Lan nói: “Vị hôn thê trước của cậu còn không phải sao, quen biết nhau đến bảy tám năm, kinh nghiệm hẳn là rất phong phú đi.”
Chu Thịnh ngơ ngẩn một cái, nhịn không được cười khổ, “Sao lại nói tới tôi. Cùng cậu nói chuyện đứng đắn đi, cậu hiện tại nên suy xét, không phải mời nàng chơi cái gì, mà là mời nàng như thế nào, ngươi có phải cảm thấy ngươi tới cửa mời một chút, nàng liền vui vẻ cùng ngươi ra cửa như đi cùng cô gái khác hay không? Nghĩ đến đã thấy thật khó.”
Tiêu An Lan đong đưa chân, thành thành thật thật nhận lấy ý tốt, thân thể nghiêng ra phía trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, mười ngón giao nhau, một tư thế nghiêm túc thỉnh giáo, “Thật sự có khó như vậy?”
Chu Thịnh gật gật đầu, “Nếu ngươi nói nàng ấy, là đứng đứng đắn đắn tiểu thư khuê các kiểu cũ, liền khó như vậy, thậm chí còn khó hơn.”
Tiêu An Lan hồi tưởng đến Du Uyển Như ngôn hành cử chỉ, gật đầu nói: “Đứng đắn, thực đứng đắn.”
Chu Thịnh ra vẻ ngạc nhiên mà nhìn hắn, “Nữ nhân đứng đắn như vậy, sao lại cùng Tiêu đại thiếu cậu quan hệ?”
“Ta làm sao? Lão tử không thể đứng đắn so với ngươi?” Tiêu An Lan vươn chân dài đạp một chân của hắn, “Đừng nhiều lời, mau giúp ta nghĩ xem làm sao bây giờ, ta ngày hôm qua nói mấy lời không nên nói, đem nàng chọc khóc, hôm nay tới cửa xin lỗi, nàng thu lễ, hẳn là tha thứ ta. Bước tiếp theo ta tính toán mang nàng ra ngoài chơi, ngươi nói có cái lý do gì nàng mới có thể đồng ý?”
Hắn càng nói, Chu Thịnh càng tò mò, nhịn không được bát quái nói: “Tiêu thiếu gia, ngươi không đem thân phận cô nương, cùng ngươi là quan hệ gì nói cho ta, ta sợ ta phát huy không tốt, hoặc là phát lực quá mạnh, vậy không có khéo.”
Tiêu An Lan lại đá một chân hắn, “Muốn biết nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng dong dong dài dài. Là Du gia tiểu thư thành đông, ông nội của ta định ra từ lúc còn sơ sinh.”
Chu Thịnh đầu mi giật giật, “Chính là Du tiểu thư đã chọc điên Tôn lão nhị?”
Tiêu An Lan không vui nói: “Tôn lão nhị vốn dĩ chính là chó điên, cùng nàng có quan hệ gì?”
Chu Thịnh nhấc tay tỏ vẻ chính mình nói sai, nghĩ nghĩ, lại nói: “Tiêu lão thái định ra hôn sự từ nhỏ, lão gia tử lại không còn nữa, Tiêu thiếu gia thế mà sẽ ngoan ngoãn nghe lời, này lại không giống cậu a.”
Tiêu An Lan lời lẽ chính đáng, “Làm người muốn coi trọng thành tín, đừng đem tôi và cậu nói làm một.”
Chu Thịnh buông tay, tỏ vẻ da mặt hắn không dày, nói vậy thật bức hắn.
Tiêu An Lan nói: “Đừng giả ngu, mau cho tôi lấy cái chủ ý.”
Chu Thịnh thành thật: “Tiêu thiếu gia, tôi kinh nghiệm nếu là hữu dụng, hiện tại con trai cũng đã có thể mua nước tương.”
Tiêu An Lan cân nhắc, cũng là, Chu Thịnh nếu là có đầu óc kia, vị hôn thê của hắn còn có thể chạy theo người khác?
Bất quá ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng (2), thêm một người giúp hắn nghĩ, tóm lại nhiều thêm một phần lực.
(2) Nguyên văn là 三个臭皮匠,顶个诸葛亮: Thuật ngữ văn hóa. Có thể hiểu là ba anh thợ giày còn vượt qua Gia Cát Lượng. Nói cách khác là "Bì tượng" (Thợ giày) - 皮匠 / píjiang / đồng âm với "Bì tương" (Phó tướng) - 裨将 / píjiàng / thời cổ đại. Nghĩa gốc là trí tuệ ba phó tướng cổ đại còn hơn một Gia Cát Lượng
“Như vậy, tôi cho cậu thời gian một ngày, ngày mai cậu phải đánh báo cáo cho tôi, tôi từ trong chọn ra, tổng thể từ cái thấp có thể chọn ra cái cao hơn (**).”
(**)Đoạn này mình không hiểu nên dịch cũng khó hiểu, thông cảm ạ!
Hắn vừa nói vừa xách áo khoác lên lại phải đi.
Chu Thịnh ở phía sau truy vấn, “Cậu muốn tôi xuất hết lực giúp cậu theo đuổi, theo đuổi được có phải chia tôi một nửa hay không a!”
Tiêu An Lan cũng không quay đầu lại, chỉ hướng hắn vẫy vẫy nắm tay.
Hắn xuống lầu đi qua tiệm cơm Tây, ngửi được mùi hương của mấy món điểm tâm ngọt, dưới chân dừng lại một chút, xoay đi vào, trở ra thì trong tay đã có mấy túi giấy dai.
Lão Vương thấy đồ vật trong tay hắn, cười hỏi: “Thiếu gia lại mua cho ngũ tiểu thư?”
Tiêu An Lan lại đem túi giấy đưa cho hắn, chính mình cũng không lên xe, “Đưa Du tiểu thư đi.”
Lão vương sửng sốt, hỏi: “Thiếu gia ngài đâu?”
Tiêu An Lan xua xua tay, “Ta ngồi xe kéo trở về, điểm tâm bên trong còn nóng, ngươi mau đi.”
Lão vương không dám hỏi lại, vội khởi động xe đi ra ngoài, liền sợ làm lỡ đại sự thiếu gia nhà hắn.