🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Du Uyển Như đành nói thật: “Ta không trèo lên được.”
Tiêu An Lan vô thức nhìn tới chiều cao của cô.
Dáng người Du Uyển Như không là tính cao, cũng không xem là thấp, khoảng tầm trung. Mà hôm nay cô mặc một bộ váy áo, không phù hợp để vận động, trong tình huống này nếu không có chiếc ghế nhỏ, hoặc là không có người hỗ trợ, quả thật là không thể trèo lên nổi.
Anh sờ sờ mũi, tuy rất muốn nói với người ta rằng để ta bế em lên. Nhưng không cần nghĩ cũng biết, khẳng định sẽ doạ người ta không ít, vì thế anh liền đi tới bên Đại Hắc, đem yên ngựa trên mình Đại Hắc tháo ra đặt xuống đất, “Bước lên cái này đi, vậy là thật dễ dàng trèo lên rồi.”
Anh ta đã làm đến bước này, Du Uyển Như không thể lại tiếp tục từ chối nữa, huống hồ thực sự cô cũng muốn thử một lần.
Tiêu An Lan làm mẫu trước, sơ lược động tác lên ngựa, “Em đứng như thế này trên yên ngựa, tay trái cầm chắc dây cương với cầu trước của yên ngựa, cầu trước chính là chỗ này. Chân trái trước tiên đặt vào chỗ bàn đạp, tay phải nắm lấy cầu yên sau, chân trái dùng lực nhún lên là liền trèo lên được.”
* Ảnh chi tiết trên yên ngựa: 前桥:yên cầu trước
后桥:yên cầu sau
马镫:bàn đạp
Anh sợ Du Uyển Như không thấy được rõ, liền làm đi làm lại chậm rãi tận hai lần, mới xuống ngựa: “Thế nào, em thử lên đi?”
Du Uyển Như nhẹ nhàng gật đầu, cũng học theo cách anh dạy, trước đứng lên yên ngựa, nắm lấy dây cương, chân trái để vào chỗ bàn đạp ngựa, tay phải nắm lấy cầu ngựa sau, sau đó chân trái dùng lực nhún lên, trèo…… trèo…… vẫn không trèo nên nổi……
Lực chân của cô có chút yếu, thử trèo lên hai lần đều không trèo lên được, mặt đỏ bừng cả lên, vô cùng quẫn bách.
Tiêu An Lan nghẹn cười, đi tới phía sau cô, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng, dùng hai tay nắm lấy vùng eo thắt lưng của cô rồi lập tức đẩy cô lên lưng ngựa.
Du Uyển Như kinh hô* lên một tiếng, cả người dính sát vào vào lưng ngựa.
*Kinh hô: kinh ngạc kêu lên
Tiêu An Lan trấn an Tiểu Bạch Vân, tránh cho nó hoảng loạn, quay lại nói với Uyển Như: “Đừng sợ, thả lỏng cơ thể, đừng quá khẩn trương. Đùi với đầu gối đừng kẹp quá chặt để thả lỏng tự nhiên áp sát với mình của Tiểu Bạch Vân, thẳng lưng lên, vùng eo thắt lưng cũng giữ thẳng, không cần cúi đầu, luôn nhìn thẳng về phía trước…… Đúng rồi, chính là như vậy, em làm rất tốt.”
Du Uyển Như làm đúng theo lời anh nói, chậm rãi thả lỏng cơ thể, dần dần có thể tự nhiên bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa.
Lúc này, cô mới cảm giác được vừa rồi khi bị người ta nắm lấy eo đẩy lên, giờ cả eo khá đau và mỏi, giống như hai bàn tay ấy đã in hằn luôn trên eo cô rồi.
Cô nhún nhún eo cảm giác có chút không được tự nhiên, liền trộm liếc nhìn Tiêu An Lan.
Nhưng Tiêu An Lan có vẻ không để ý, chỉ nắm dây cương kéo Tiểu Bạch Vân chậm rãi quay trở lại trại ngựa.
Du Uyển Như thấy thế, cũng không suy nghĩ về chuyện đó nữa, toàn tâm tập trung vào những điều mới lạ.
Tiêu An Lan một tay nắm dây cương, một tay nắm chặt để phía sau lưng, trong lòng tràn ngập xúc cảm trên tay lúc nãy.
Eo vợ anh thật nhỏ nha.