Lời này chọc đúng tim đen của Dương Thế Đông, hắn ta lập tức ngậm miệng, nằm trên mặt đất mặt đầy tức tối, “Ngươi nói xem tại sao mấy cô gái bây giờ sao đều đi thích tên mặt trắng Chu Thịnh như thế? Cái mồm đầy ba hoa thì có gì tốt? Ta đứng đắn như thế này sao các cô ấy lại không để vào mắt chứ?”
Tiêu An Lan cười nhạo: “Ngươi ấy ah quá đứng đắn rồi, con gái nhà người ta sợ cái sự đúng đắn của ngươi đạp gãy cả giường ấy chứ. Được rồi, tiếp tục làm bạn với ngựa của ngươi đi, ta đi tìm vợ ta đây.”
Ba người đều là nữ giới, dắt tay một già một trẻ nên đi cũng không nhanh lắm, Tiêu An Lan chạy một đoạn là liền đuổi kịp.
Anh nhìn Du Uyển Như, giơ tay gãi gãi đầu, giờ mới ý thức được hình như vừa rồi anh đã để vợ mình biết được một mặt không nên biết thì hơn của bản thân.
Anh tới bế Tiêu An Kỳ lên rồi cùng Du Uyển Như sóng vai đi về phía trước, tìm cớ nói chuyện: “Lúc nãy…… em đều nghe thấy hết rồi phải không? Kỳ thật ta cùng cậu ấy chỉ nói đùa với nhau thôi, chúng ta từ nhỏ đến lớn đều quen trêu nhau như thế.”
Du Uyển Như gật gật đầu, ngập ngừng nói: “Bạn của Tiêu thiếu gia …… rất thú vị.”
Tiêu An Lan lập tức cảnh giác nói, “Cậu ta có chỗ nào thú vị chứ? Chỉ là một tên thô bỉ, một chút thú vị cũng không có!”
Du Uyển Như còn chưa đáp lời, Tiêu An Kỳ đã liền nói: “Đại ca người mới không thú vị ấy, nói là tới đây cưỡi ngựa, mà đại ca cứ đứng đó mà nói nói nói nói nói nói, nói mãi không ngừng thôi. Muội ngủ gật đến nơi rồi!”
Tiêu An Lan búng búng cái trán của cô bé, “Muốn ngủ thì ngủ đi, đâu ra mà nhiều lời vô nghĩa thế chứ?”
Tiêu An Kỳ dùng cái tay nhỏ bé che vội cái trán lại, yếu ớt kêu lên: “Đại tẩu mau cứu muội, đại ca ca lại đánh muội rồi!”
Du Uyển Như thấy trán Tiêu An Kỳ hiện mảng đỏ nho nhỏ, liền quay ra nhìn Tiêu An Lan với ánh mắt không tán đồng.
“Ây……” Tiêu An Lan lại là nghẹn lời, “Ta chỉ búng nhẹ thôi mà.”
Tiêu An Kỳ lập tức nói: “Nhẹ gì chứ, là rất mạnh ấy! Giống bắn đạn dưa hấu vậy, muội còn nghe được cả tiếng búng nữa là!”
Tiêu An Lan ngầm cắn răng, hận không thể đem bắn sưng cái mông của con bé con này lên.
Du Uyển Như vươn tay ra nói: “Tiêu thiếu gia, nếu không để ta bế cô bé cho?”
Tiêu An Lan vội vàng xua xua tay, tiểu quỷ cả người toàn thịt, cỡ gần hai mươi hai mươi lăm cân chứ chẳng ít, không cẩn thận để vợ anh bế có khi muốn ra cả tay ra ấy chứ.