Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mỗi Cây Mỗi Hoa

Chương 4: Quyến rũ mị hoặc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người đời vẫn nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, vậy nên chẳng ai có thể thoải mái được khi luôn có một ánh mắt chăm chăm dán vào mình. Uống cạn ly cocktail trên tay, Âu Dương Huân quay người lại, trực tiếp đối diện với chủ nhân của đôi mắt đang theo dõi anh kia.

“Vị tiểu thư này… cô đang làm gì vậy?”

“Tôi sao?”

Đôi mắt phượng long lanh khẽ chớp, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Đối với một người phụ nữ bình thường mà nói, việc bị “crush” bắt tận mắt thế kia thì chí ít cũng phải ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng Quan Lệ Nguyệt lại chẳng hề như vậy. Cô quang minh chính đại bước đến trước mặt người đàn ông xa lạ kia, nghiêm túc chống cằm khẳng định:

“Tôi đang nhìn anh đó, anh chàng đẹp trai.”

Lệ Nguyệt tà tứ liếʍ môi, đôi mắt chẳng chút che giấu mà chăm chăm nhìn anh.

Trước câu trả lời thẳng thắn của người đẹp, Âu Dương Huân cũng chỉ có thể im lặng mỉm cười. Nhưng đồng thời, anh chàng cũng đang âm thầm đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

"Không phải cô đang muốn quyến rũ tôi đấy chứ?"

"Chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao?"

Chẳng chút ngại ngùng Lệ Nguyệt nhìn anh mỉm cười, hàng mi dài hơi rung động, dưới ánh đèn mờ tối, gương mặt thanh thuần cười rộ lên của cô giống hệt như thiên sứ. Sự thật Quan Lệ Nguyệt quá mức hiểu đàn ông, cô luôn biết cách tận dụng vốn tự có của bản thân, làm đàn ông chết mê chết mệt.

Âu Dương Huân cười cười quan sát người phụ nữ đối diện, lòng hiếu kỳ nổi lên, anh đẩy điện thoại đến trước mặt cô, ra hiệu:

"Vừa hay lúc này tôi đang thiếu một kim chủ bao nuôi, tiểu thư chắc sẽ không từ chối chứ?"

"Không, không, không."

Ngón tay trắng nõn ngông cuồng đẩy khuôn cằm nam tính của người đàn ông lên cao.

"Tôi chỉ cần một người ký tên vào ô phối ngẫu cùng tôi, không cần trai bao. Tạm biệt."

Dứt lời cô thật sự bước đi không chút vương vấn, động tác vừa tiêu sái vừa dứt khoát rõ ràng.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng đầy gợi cảm ấy, bỗng chốc nhảy xuống ghế, tự nhiên mà ôm vai cô thì thầm:

"Đi đâu đây?"

Quan Lệ Nguyệt bĩu môi, nhìn người đàn ông trước mặt.

“Nếu tôi nói, bây giờ tôi không có hứng thú?”

Âu Dương Huân câu môi cười, khẳng định:

" Tôi có hứng thú là được."

***

Quãng đường từ hộp đêm đến khách sạn gần nhất, hai người dính chặt nhau như sam. Vừa mới đẩy cửa vào, Âu Dương Huân đã gấp cắи ʍút̼ lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Nhưng Quan Lệ Nguyệt cũng chẳng phải là tiểu bạch thỏ ngây thơ. Đôi chân thon dài kẹp lấy phần eo thon hữu lực. Môi lưỡi điêu luyện thuần thục khıêυ khí©h.

Âu Dương Huân đương nhiên cũng chẳng chịu thua, chiếc váy hai dây màu đỏ tươi vì bị anh tùy ý lôi kéo đã từ trên bả vai mảnh khảnh rơi xuống, lộ ra phần nội y quyến rũ bên trong.

Ngắm nhìn làn da trắng trẻo ấy, ngọn lửa dục trong mắt người đàn ông lại càng trở nên nóng bỏng, khoé miệng cũng giơ lên một độ cong càng sâu, bàn tay càn rỡ vuốt ve hai nụ hồng kiêu hãnh căng tròn của cô.

"Nơi này, so với tưởng tượng của tôi, còn đẹp hơn."

"Nơi này của anh so với tưởng tượng của tôi, còn lớn hơn."

Dùng sức vỗ nhẹ lên vị trí giữa hai chân của người đàn ông một cái, Lệ Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, môi đỏ hơi câu lên:

"Đã cứng như vậy rồi sao?"

Một tay bế bổng lấy cô, một tay lột đi lớp phòng thủ cuối cùng, phát hiện ra lớp qυầи ɭóŧ chữ T màu đen, anh cười khẽ một tiếng, ngón tay thô to xấu xa trêu đùa hai cánh hoa mềm mại sớm đã ướŧ áŧ:

"Thật là lẳиɠ ɭơ!"

"Xem anh đã cứng như vầy rồi, còn không phải vì thích tôi lẳиɠ ɭơ như thế này sao?”

Bằng một cú xoay người, cục diện đã trở thành nữ trên nam dưới. Cô trèo lên người anh, những ngón tay trắng nõn gấp gáp mở bung hàng khuy áo, vuốt ve làn da màu đồng rắn rỏi.

"Thật săn chắc!"

Bắt lấy đôi tay mềm mại nghịch ngợm kia, Âu Dương Huân không chút kiêng nè mà gặm cắn hai nụ hoa kiêu ngạo của cô. Cảm nhận được nơi nào đó đã sớm nhầy nhụa, đầu ngón tay lưu manh liền tìm đến hạt châu hồng mẫn cảm của người phụ nữ, ra sức trêu đùa. Một lúc sau một đợt mật ngọt trào ra, giúp ngón tay anh tiến vào càng thêm thuận lợi, ra ra vào vào cũng càng chẳng kiêng nể gì.

"Ưm…"

Lệ Nguyệt cong người sung sướиɠ mà ôm lấy cổ anh hưởng thụ sự an ủi nồng nhiệt này. Có thể gặp được một người bạn giường vừa ưu tú, lại còn ôn nhu như vậy thì thật là chuyện không dễ dàng gì.

Đợi đến khi bàn tay đã ướt một mảng lớn, Âu Dương Huân mới thẳng mang theo thứ hung khí to lớn khí to lớn kia tới trước hai cánh hoa e ấp mạnh mẽ đâm vào.

"Ahh…"

Quan Lệ Nguyệt cong người sung sướиɠ rêи ɾỉ, hai tay ôm chặt lấy eo anh, càng khiến thứ hung khí khủng bố kia dễ dàng tiến sâu hơn chiếm lấy cơ thể cô.

Hai cánh hoa e ấp bị Âu Dương Huân chẳng chút thương tiếc mà khi dễ đến tràn đầy, vách thịt mềm mại cũng không ngừng mấp máy mà ngậm chặt lấy du͙© vọиɠ của anh.

"Thoải mái sao?"

Nhìn người phụ nữ đang nhấp nhô trên người mình, anh mỉm cười vô cùng đắc ý làm hai mắt cong cong như vầng trăng non.

"Thoải mái… ưmm… sâu một chút…"

Đôi tay trắng nõn ôm chặt lấy cổ của Âu Dương Huân, một chân kia cũng thự đông nâng lên, gắt gao quấn quanh vòng eo rắn chắc có lực, đem toàn bộ thân mình đều treo ở trên người anh. Một bên Lệ Nguyệt vẫn không ngừng vặn eo hùa theo những cử động ấy, một bên khống chế môi lưỡi đảo khách thành chủ, càng thêm cuồng dã mà xâm chiếm khoang miệng ngọt ngào.
« Chương TrướcChương Tiếp »