“Sao thế? Có phải tên Hạo Dân đó khi dễ cậu không?”
“Tiểu Ái…”
Mộng Tịch Ái đau lòng khóc nức nở:
“Các cậu đừng hỏi mình nữa, mình muốn về nhà.”
Phụ nữ mang thai tâm trạng thoải mái là quan trọng nhất, Quan Lệ Nguyệt vội trấn an bạn thân.
“Có bọn mình ở đây, bọn mình sẽ đưa cậu về nhà.”
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của bạn thân, lại sớm nghe ngóng chuyện Trương Thị trưởng bận rộn công tác thường xuyên qua đêm bên ngoài. Diệp Mỹ Uyên không khỏi cười lạnh, hình như từ khi vợ mang thai, công việc của ngài Thị trưởng càng ngày càng “bận rộn” hơn thì phải?
Nhưng chuyện đến đâu xử lý đến đó, trước mắt cần để Tiểu Ái bình tĩnh lại đã.
Sau một lúc dỗ dành, có lẽ vì quá mệt mỏi Mộng Tịch Ái đã nhanh chóng ngủ thϊếp đi. Trước bộ dạng đến ngủ cũng khóc của cô, Lệ Nguyệt đau lòng, cúi xuống lau nước mắt cho bạn thân.
“Hai đứa mình sẽ ở lại chuẩn bị một chút đồ đạc, Cậu gọi thông báo cho hai bác nha, Tiểu Uyên.”
Diệp Mỹ Uyên nhanh chóng ra ngoài, chỉ còn lại hai người giữa một căn phòng rộng lớn, Quan Lệ Nguyệt liền gấp gáp kéo Chung Gia Hân sang một bên, nhỏ giọng chất vấn:
“Tiểu Hân, chuyện này có liên quan gì đến cậu không?”
Che dấu những ghen tỵ nơi đáy mắt, cô ta oan ức phân trần:
“Tiểu Nguyệt, cậu là đang nghi ngờ mình sao?”
Ủy khuất quay mặt đi, đôi vai gầy run rẩy như sắp khóc. Chung Gia Hân nói tiếp:
“Mình thừa nhận, bản thân rất yêu Hạo Dân, nhưng không có nghĩa mình sẽ mù quáng không phân biệt phải trái. Nếu Hạo Dân làm tổn thương Tiểu Ái, mình sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ấy.”
Thấy cô ta thề thốt quả quyết như vậy, chút hoài nghi trong lòng Quan Lệ Nguyệt cũng chẳng còn.
Đàn ông là giống loài tham lam, chắc gì tên tra nam kia chỉ qua lại với một mình Tiểu Hân? Chuyện quan trọng trước mắt là để Tiểu Ái sớm được mẹ tròn con vuông, sau đó Quan Lệ Nguyệt cô sẽ hảo hảo “quan tâm” đến nhà họ Trương sau.
“Là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta mau chóng thu xếp để Tiểu Ái về Mộng gia.”
“Được.”
Nhiệt tình là thế, nhưng khi thấy Lệ Nguyệt vừa quay người rời đi cũng là lúc tấm mặt nạ nhân nghĩa tốt bụng của cô ta rơi xuống. Cả người Chung Gia Hân run lên, ánh mắt sắc như đao, chăm chăm nhìn người thai phụ đang say giấc.
Mới chỉ có chút chuyện đã khổ sở như vậy rồi sao? Yên tâm, sau này mày sẽ còn dùng nước mắt lau mặt dài dài.
Ha, số mày cũng thật tốt! Bất kể lúc nào bên cạnh cũng có người sẵn sàng giang tay che chở. Tuy nhiên vận may của mày cũng sắp chấm dứt rồi!
***
Lấy cớ nhớ nhà và để thuận tiện sinh nỡ, Diệp Mỹ Uyên nhất quyết đem bạn thân về nhà mẹ đẻ. Trương Hạo Dân mặc dù khó chịu nhưng sau khi được tình nhân mật báo, hắn ta cũng phần nào yên lòng mà thoải mái đồng ý.
Còn về phía Mộng Tịch Ái dù đã trở về nhà mẹ. Cô cũng chẳng thể yên giấc mà ngủ ngon. Bầu bì đến tháng thứ năm, bụng ngày càng to ra, đồng thời cơ thể cũng càng thêm nặng nề mệt mỏi. Ngay chính thời điểm nhạy cảm này, chồng lại lạnh nhạt thiếu quan tâm, đối với một thai phụ thì chính là tra tấn đau đớn nhất.
“Tiểu thư, canh dưỡng thai cũng đã nấu xong, cô uống đi cho nóng.”
Dưỡng thai? Thời gian này, có đôi lúc Mộng Tịch Ái còn quên mất là mình sắp có con. Chỉ là hiện tại miệng lưỡi đắng chát, cô chẳng có tâm trạng để ăn.
Nhìn con gái cứ im lặng ủ rũ như vậy, Lục Tâm Thanh lại càng thêm xót xa. Ra hiệu cho giúp việc lui xuống, bà bước đến bên cạnh con gái.
“Tiểu Ái, hãy nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì đi."
Dù đã được nhắc nhở không được miễn cưỡng con gái, nhưng thấy con ngày một héo hon người làm mẹ như bà cũng chẳng thể kiên nhẫn được nữa.
“Con gái à, dù cho có bất cứ chuyện gì, ba mẹ cũng chính là chỗ dựa vững chắc cho con.” .
TruyenHDCâu nói ấy như một mũi tên, xé toạch những ưu tư đau khổ trong lòng Mộng Tịch Ái. Cô bật khóc như một đứa trẻ.
“Mẹ… Hạo Dân anh ấy có người khác rồi…”
"Cái gì?"
Lục Tâm Thanh sững sờ, nhất thời bà cũng chẳng tin vào tai mình. Nhà họ Trương ba đời làm quan danh gia vọng tộc, sao lại có thể…
"Con không lầm đó chứ?"
"Trên áo của anh ấy còn lưu lại vết son và mùi nước hoa nữ… còn có thể giả được sao mẹ?
Thấy con gái bụng mang dạ chửa, đau khổ nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, Lục Tâm Thanh dù tức tối nhưng vẫn lựa lời an ủi con.
"Tiểu Ái à, con không nghĩ đến bản thân cũng phải thương lấy đứa nhỏ ở trong bụng chứ? Nhỡ có chuyện gì thì sao?"
Mộng Tịch Ái bưng mặt khóc nức nở, giọng nói khàn đặc đầy ai oán.
“Mẹ ơi… có phải vì con không mang thai con trai… nên Hạo Dân mới đi tìm người khác phải không? Chồng con vứt bỏ con rồi… mẹ ơi, con phải làm sao đây…”
Con gái bảo bối đau lòng khóc nấc, Lục Tâm Thanh liền vội vàng chấn an.
“Sao có thể chứ? Con gái của mẹ, xinh đẹp giỏi giang như vậy cơ mà. Ngoan, đừng khóc nữa.”
Công chúa nhỏ của bà, tâm can bảo bối của bà nay lại bị người ta chà đạp như vậy, bà sao dễ dàng bỏ qua. Trương Hạo Dân, được lắm, bà chưa cần biết hắn đã lang chạ bên ngoài hay chưa, nhưng hôm nay Tiểu Ái nhà bà đau khổ như vậy, bà sẽ từ từ tính sổ với nhà họ Trương.
Rất nhanh giờ tan tầm đã đến, Mộng Gia Trí có chút uể oải đi vào nhà. Cứ ngỡ sau một ngày dài làm việc vất vả, ông sẽ được vợ ân cần chào đón nhưng nào nghĩ bà lại mặt mày u ám, kéo chồng vào thẳng thư phòng.
“Mẹ nó à, hôm nay em sao thế? Là ai đắc tội với em? Anh cho người đánh gãy chân nó.”
“Hừm, là con rể quý hóa của anh đấy.”
Lục Tâm Thanh lạnh giọng, mà đem hết mọi chuyện nói ra. Khi đã biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, trái với phản ứng tức giận của vợ, Mộng Gia Trí lại điềm tĩnh hơn. Ông trầm mặc nói:
“Em hãy khoan nóng nảy. Chuyện đâu còn có đó, trước mắt phải điều tra kỹ lưỡng xem”
“Điều tra? Còn cần điều tra cái gì nữa?”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện con gái bảo bối bị chồng cắm sừng giữa lúc bụng mang dạ chửa hiện tại, máu nóng trong người bà đã dồn hết lên não.
“Đến giờ A Tương vẫn còn giữ cái áo dính son nồng nặc mùi nước hoa ấy, tang chứng vật chứng rành rành như vậy. Em không để con mình phải chịu thêm bất kỳ ấm ức nào nữa. Anh mau chóng hoàn thành thủ tục ly hôn của hai đứa cho em.”
Hiểu tính vợ, Mộng Gia Trí nhẹ nhàng khuyên can:
“Hôn nhân là chuyện đại sự của đời người, em sao có thể nói ly hôn là ly hôn dễ dàng như vậy?”
Vả lại hôn nhân của hai nhà Mộng - Trương cũng không đơn giản là cưới gả bình thường, nó còn liên quan đến lợi ích thậm chí là tồn vong của cả hai gia tộc. Hơn ai hết ông hiểu, thương trường và chính trường là không thể tách biệt
“Chẳng lẽ anh muốn thấy con gái mình cứ ngày một héo hon như vậy sao? Anh thì sắt đá rồi, nhưng em không làm được.”
Thấy chồng chẳng đứng về phía mình, Lục Tâm Thanh càng nóng máu.
“Em bình tĩnh, nếu thật sự thằng Hạo Dân đó làm chuyện tày trời như thế, nếu chỉ ly hôn đơn giản thì quá có hời cho nhà họ Trương rồi.”
Mộng Gia Trí trầm giọng, cười lạnh:
“Có vay thì phải có trả, có trả thì phải có lời. Con gái anh đau một, chúng nó phải vạn kiếp bất phục.”