Quan Lệ Nguyệt vẫn luôn tự cảm thấy bản thân trong công việc tuy có đôi chút nghiêm khắc nhưng chung quy vẫn là một cấp trên vừa chu đáo vừa tâm lý. Chuyến bay từ Đảo Ngọc về Đế Thành vừa hạ cánh, cô đã lôi kéo cả đoàn đội ekip cùng tụ tập ăn uống.
Là người theo chủ nghĩa làm hết mình, chơi hết sức. Sau chuỗi ngày bị công việc áp bức, tối nay cô nhất định phải tìm một người bạn tình cực phẩm để an ủi bản thân mới được.
Vừa hay nhà hàng này lại đối diện với hộp đêm Thợ Săn, quá thuận tiện cho kế hoạch vừa ăn ngon vừa "vận động giảm cân"!
Chưa kịp thực hiện cái kế hoạch hoàn hảo kia, thì một vòng tay rắn chắc bất ngờ kéo cô đến đoạn hành lang tối mờ đầy vắng vẻ. Cơ thể theo bản năng muốn giãy giụa nhưng rất nhanh chóng Quan Lệ Nguyệt đã nhận ra một mùi hương quen thuộc.
Đối phương dường như không muốn làm cô đau, mà nhẹ nhàng cúi xuống nói nhỏ vào tai cô.
"Tổng biên tập Quan."
Dưới ánh đèn mờ là một gương mặt nam tính vô cùng điển trai, tuy nhiên hàng lông mi dài cùng phần hốc mắt sâu lại khiến gương mặt anh trông có chút u buồn.
Men rượu trong người cùng mùi hương nam tính vấn vương nơi đầu mũi, như liều thuốc kí©h thí©ɧ khiến con người ta muốn phạm tội. Quan Lệ Nguyệt chủ động giơ tay câu lấy cổ đối phương.
"Thế nào trợ lý Âu Dương? Tòa soạn sẽ không trả thêm tiền "tăng ca" đâu."
Âu Dương Huân nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt đen có chút đượm buồn.
"Lúc nãy tôi nghe nói chị muốn đi quán bar đối diện săn thú?"
Quan Lệ Nguyệt chẳng chút giấu giếm gật gật đầu:
"Ừm."
Trước thái độ không thể thẳng thắn hơn này, anh cũng chỉ biết khẽ cười một tiếng:
"Có phải cũng giống như chúng ta lúc trước không? Khi đó tôi cũng chỉ là con mồi của chị mà thôi?"
Bàn tay trắng nõn giơ lên khẽ vuốt ve phần yết hầu nam tính, cô nhoẻn miệng cười quyến rũ.
"Phải hay không cả hai ta đều biết rõ. Cậu phục vụ, tôi trả tiền. Chúng ta là thuận mu…"
Cũng mặc kệ nơi này là hành lang người đến người đi, không đợi Quan Lệ Nguyệt nói hết lời người đàn ông đã cúi xuống ngấu nghiến đôi môi đỏ của cô.
Cái méo gì đây! Trước giờ đều là Quan Lệ Nguyệt cô cưỡng hôn người khác, sao lại bị một tên oắt con giành làm trước? Thật là mất phong độ!
Âu Dương Huân càn rỡ cắn một cái lên đôi môi mềm, sau đó là một nụ hôn sâu đột ngột, đầu lưỡi hai người quấn vào nhau, thỉnh thoảng tiếng thở dốc truyền tới khiến người qua đường cũng phải đỏ mặt tía tai.
Sau khi kết thúc nụ hôn kịch liệt với anh, Quan Lệ Nguyệt giảo hoạt dùng ánh mắt chỉ hướng cầu thang bên phải tà tứ nói:
"Trợ lý Âu Dương, có muốn đổi địa điểm hay không?"
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã bế cô lên tay, đẩy cánh cửa sắt không đóng kín ra, đi vào khu hành lang cầu thang tối đen.
Dưới ánh sáng le lói từ ánh đèn mờ hắt đến, hai người trao nhau một nụ hôn nồng cháy. Lấy tay phủ lên một đoạn cộm lên ở giữa hai chân anh, Quan Lệ Nguyệt hài lòng mỉm cười. Dưới sự vỗ về chơi đùa của cô, thứ đồ kia vốn đã có kích cỡ kinh người nay lại biến hoá với tốc độ cực nhanh.
Nghe thấy hô hấp của đối phương bỗng dưng biến đổi, Quan Lệ Nguyệt liền đá lông nheo đầy đắc ý.
"Thế nào, nơi này không tệ chứ?"
Ngay lúc không khí đang ái muội này thì điện thoại của Âu Dương Huân lại vang lên. Hẳn là do không thấy hai người đâu nên mọi người trong đoàn mới gọi điện tìm.
"Alo."
[A Huân, cậu có đang ở cùng Nguyệt Tổng không?]
Ha, A Huân sao? Thân thiết quá nhỉ?
"Mọi người đi chơi tiếp đi, Tổng biên tập Quan có vẻ say, tôi sẽ đưa chị ấy về."
Vừa dứt lời thì bàn tay không thành thật nào đó đã luồn vào trong váy cô, vuốt ve cặp đào tươi căng tròn.
[Vậy sao? Thế hai người đi đường cẩn thận.]
"Tạm biệt."
Âu Dương Huân vừa tắt máy, Quan Lệ Nguyệt đã chủ động nhào vào lòng anh, ngón tay trắng nõn vuốt ve khuôn ngực rắn chắc.
"Có vẻ như trợ lý Âu Dương không chỉ "tăng ca" với một mình tôi."
"Chị khó chịu sao?"
Anh nhẹ lẩm bẩm bên tai cô, thanh âm người đàn ông trầm thấp lại mang chút khàn khàn, quả thật rất dễ khiến con người ta phải điêu đứng.
"Tôi có quyền gì mà khó chịu chứ?"
Giọng điệu tựa như hờn dỗi ấy khiến người đàn ông không khỏi bật cười, đồng thời ngón tay thon dài nào đó đã từ mép qυầи ɭóŧ dò xét đi vào, đẩy ra hai phiếm hoa mềm mại, lần mò đi đến nơi địa phương ướŧ áŧ.
"Ưʍ..."
Cơ thể người phụ nữ hơi run rẩy, cảm giác tê dại từ nơi nào đó dần dần khuếch tán ra, cô chủ động khép hai chân lại kẹp lấy cổ tay anh, đón ý theo hùa theo những luận động của ngón tay ấy.
Cảm nhận được vật cứng thô tráng giữa hai chân người nào đó, Quan Lệ Nguyệt càng chủ động đẩy thân mình về phía trước, không ngừng dùng bụng nhỏ cọ xát du͙© vọиɠ đang nhô lên của anh.
"Cắm vào đi…"
Đối với lời "thỉnh cầu" đầy mị hoặc này thì e rằng chẳng có tên đàn ông nào lại nỡ lòng từ chối, Âu Dương Huân cũng thế. Vội vàng đẩy mép qυầи ɭóŧ sang một bên, thứ đồ vật nam tính kia liền mạnh mẽ đâm vào khe suối nhỏ chật hẹp.
Cúi đầu hôn lên vành tai xinh xắn của người trong lòng, Âu Dương Huân cẩn thận áp nửa người trên lên lưng cô. Một tay duỗi đến phía trước vuốt ve hai đỉnh nụ hồng nô cao, tay còn lại thì tinh quái lần xuống tìm ra viên trân trân e ấp đang co rút giữa hai chân cô, mà xoa nắn trêu chọc.
"Ưʍ... ha a…"
Trên hành lang tối đen lại loáng thoáng nghe được một số loại âm thanh khiến người ta phải âm thầm thở dốc đỏ mặt. Tiếng nước chóp chép cùng âm thanh cơ thể va chạm ngày càng thêm rõ ràng.
Âu Dương Huân thở dốc, liều mạng áp xuống xúc động muốn phun trào mãnh liệt, cho đến khi Quan Lệ Nguyệt không kìm được hét lên, anh mới đưa vật nam tính kia đâm vào thật sâu, phun hết mọi mầm mống của bản thân vào trong cái động nhỏ mềm mại của cô.
***
Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, cơ thể dần dần khôi phục lại, lúc này Quan Lệ Nguyệt mới đau khổ nhận ra, do phóng túng quá mức mà hai chân có chút tê cứng, miễn cưỡng có thể bám tường để đứng vững. Thật là sắc đẹp hại thân mà!
Nhìn bộ dáng có chút chật vật của cô, Âu Dương Huân bật cười. Anh ngồi xuống, dùng khăn tay, vừa cẩn thận vừa ôn nhu lau đi phần hạ thể lầy lội của người phụ nữ.
"Thế nào, chị còn muốn đi săn thú tiếp không?"
Quan Lệ Nguyệt vẫn điếc không sợ súng mà quàng chân lên vai anh vẻ bỡn cợt.
"Dù là món khoái khẩu nhưng nếu ăn nhiều cũng sẽ mau ngán. Trợ lý Âu Dương thấy có đúng không?"
Thề có trời đất chứng giám lúc này đây Âu Dương Huân anh chỉ muốn xoay người cô lại, tiếp tục làm chết người phụ nữ phóng túng này. Tuy nhiên một chuỗi âm thanh vang đến làm cả hai người có chút giật mình.
"Sao cô lại đứng đây? Không phải đang phục vụ phòng VIP sao?"
Hóa ra là nhân viên phục vụ của nhà hàng, mất mặt quá, lặng lẽ chuồng êm thôi. Dùng ánh mắt ra hiệu với người, Quan Lệ Nguyệt toan quay người bước đi thì…
"Hai người đó chẳng phải là Thị trưởng Trương với nữ minh tinh Chung Gia Hân sao?"
"Suỵt, bé bé cái miệng thôi. Cô không sợ mất việc nhưng tôi thì có."
"Ấy chết, là tôi lỡ lời."
Trương Thị trưởng? Chung Gia Hân? Cô không nghe lầm đấy chứ?!