Edit: Thiên Tình
Cái chết của Thiệu Các Thiên khiến tỉnh Sâm rung động, tuy Thiệu Đình Ngọc đã dùng vũ lực trấn áp, kịp thời ổn định cục diện, nhưng hắn thượng vị vẫn đυ.ng chạm đến lợi ích của rất nhiều người, một số người đối với hắn có bất mãn, chỉ có điều hiện tại Thiệu Các Thiên qua đời, bọn họ chỉ có thể tạm thời ngủ đông, kiên nhẫn chờ Thiệu Nhất Phong quay về chủ trì đại cục.
Bọn họ không chờ quá lâu, rất nhanh, tiền tuyến đại thắng, Thiệu Nhất Phong dẫn quân đội triệt để bức lui phe đối địch, tắm máu trở về.
Nhưng một khi Thiệu Đình Ngọc lựa chọn bế thành không ra, chờ đợi mọi người chính là cục diện tỉnh Sâm bị chia năm xẻ bảy, kèm theo đó là một cuộc nội chiến ngập tràn đạn dược. Dưới sự cân nhắc của rất nhiều tham mưu cố vấn, Thiệu Đình Ngọc vẫn bài trừ hết mọi ý kiến, cho Thiệu Nhất Phong vào thành.
Một đầu khác, kỳ thực Thiệu Nhất Phong ở nửa đường cũng đã nghe tin báo tử của phụ thân.
Khi biết phụ thân tử vong không do ai khác, mà là chết dưới súng của Văn Anh, hắn chấn động tinh thần, suýt nữa bị kẻ ám sát phe địch bắn trúng. Sau đó hắn dẫn một đội nhân mã chạy về trước.
Trên đường ra roi thúc ngựa, nhưng khi chân chính về tới phủ đại soái, hắn lại hoảng hốt bước chậm.
Trong phòng khách đang tiếp khách, hắn nghe thấy tiếng nói của Văn Anh, làn điệu nhẹ nhàng, trước sau như một ung dung thong thả, thỉnh thoảng có nhanh đôi chút, có vẻ hoạt bát, làm người ta tự nhiên mỉm cười.
Hắn không đi vào đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ, mà chỉ gập chân dựa lưng vào tường, từ trong túi áo lấy ra hộp diêm. Lúc quẹt diêm, hắn mới phát hiện tay mình không tự chủ được mà run rẩy, quẹt đến lần thứ ba mới dấy lên ánh lửa.
Hắn kẹp lấy điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi thật sâu, phun ra làn khói trắng.
Mọi thứ thoáng như ngày hôm qua.
*
Người ở trong phòng nói chuyện với Văn Anh chính là Mị Hề.
Hai người tán gẫu vô cùng ôn hòa, khi tất cả đã lắng xuống. Có rất nhiều người cho dù thua vẫn luôn có phong độ, Mị Hề chính là loại người này. Động tác cầm tách cà phê của cô ta vẫn tràn đầy mị lực, khẽ nhấp một cái, mới nói với Văn Anh: "Tôi vẫn là xem nhẹ cô, không nghĩ tới cô sẽ đoán được chân tướng."
"Tôi cũng không nghĩ tới cô sẽ đến nói thật với tôi."
Văn Anh nói.
"Không nói thật cũng vô dụng, không phải sao? Hắn đã chết, chúng ta đều biết ở đây không có ai có thể thay thế hắn." Cô ta cười khẽ, "Kỳ thực những lời trước đây tôi nói với cô, không hoàn toàn là giả, tôi dùng chiêu này đánh bại rất nhiều người, có người tin là tôi nói thật, có người vẫn cảnh giác đề phòng, nhưng thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về tôi. Thắng lâu như vậy, tôi quả thật có hơi mệt mỏi."
Văn Anh khẽ lắc đầu. Tầm mắt của cô thoáng liếc nhìn Mị Hề, biết cô ta cũng không bình tĩnh như biểu hiện. Tất chân của cô ta không biết bị rách lúc nào, vạch ra một cái lỗ dễ thấy, cô ta lại hồn nhiên không biết.
Cô ta hiển nhiên đang mất mát, thường thắng tướng quân cao ngạo càng khó mà chấp nhận mình đã thất bại.
Cô ta đột nhiên thở dài, "Kỳ thực rất lâu trước kia, giấc mộng của tôi là làm một thợ chụp ảnh về phong cảnh tự nhiên, du lịch vòng quanh thế giới..."
Văn Anh kinh ngạc liếc nhìn Mị Hề, "Khá tốt." Động cơ ban đầu của cô ta thật ngoài dự liệu.
Không cần cô ta nói tiếp, Văn Anh cũng có thể đại khái đoán được quá trình trong đó, Mị Hề không chỉ có thể du lịch vòng quanh thế giới, còn có cơ hội du lịch nhiều thế giới hơn nữa, nhưng dần dà, trong lúc tranh đoạt với người khác, lại mất đi phương hướng, bắt đầu đắm mình hưởng thụ cảm giác khi săn bắn người khác.
"Đúng vậy, lúc đó cũng khá tốt... Quên đi..."
Cô ta cười cười lắc đầu, theo thói quen muốn hút thuốc, mở hộp thuốc lá, lại ngẩn ra. Bên trong chiếc hộp sắt nho nhỏ hoa văn tinh xảo không phải là thuốc lá, mà là những viên kẹo màu sắc rực rỡ chỉ có trẻ con mới ăn, viên kẹo lăn lóc trong hộp, phát ra tiếng vang nhẹ.
Văn Anh nở nụ cười, "Cai thuốc?"
"Không phải. Chắc là hắn bỏ vào... Bản thân hắn thích hút thuốc, còn hút rất nhiều, gần đây thân thể không tốt, lúc nào cũng ho sặc sụa, hắn nói mấy lần bảo tôi đừng hút, tôi cũng không thích nghe. Ai từng hút thuốc đều biết, sao dễ cai như vậy được."
Từ lúc vào cửa tới giờ, cô ta chưa từng ngay mặt đề cập tới Thiệu Các Thiên, hiển nhiên càng không lộ vẻ khổ sở trước cái chết của hắn.
Cho đến giờ phút này, ánh mắt của Mị Hề mới toát ra chút hoài niệm, một kẻ không thích đồ ngọt lại bỏ kẹo vào miệng, cười lắc đầu, "Thật đúng là dụ con nít."
Hai người lại ngồi chốc lát, vốn không phải bằng hữu chân chính, bây giờ ngay cả đối thủ cũng không phải, rất nhanh liền không còn gì để nói, Mị Hề đứng dậy cáo từ.
Văn Anh nhìn theo cô ta đi tới cạnh cửa vặn lấy tay cầm, sau đó cô ta đứng bất động rất lâu, hình ảnh giống như dừng lại, cô khó hiểu gọi, "Mị Hề?", lại thấy người trước mắt bỗng dưng trượt xuống đất. Văn Anh giật mình buột miệng hô khẽ --
Mị Hề ngã xuống thảm. Cô ta lấy tay ôm ngực, biểu cảm cực kỳ thống khổ, máu tươi chảy xuống khóe miệng.
Ngay lúc Văn Anh chạy tới dìu cô ta, Thiệu Nhất Phong vừa vặn nghe được tiếng kinh sợ của Văn Anh mà mở cửa đi vào.
Hai người một cao một thấp, cô ngồi xổm trên mặt đất, hắn đứng ở nơi đó, liếc mắt nhìn nhau.
Văn Anh cúi đầu chuyển tầm mắt, nói: "Nhanh đi cứu người!"
Thiệu Nhất Phong gọi La Thành đang đứng ở chỗ ngoặt đi vào, bảo hắn đưa người đi bệnh viện, còn mình thì cản lại Văn Anh.
"Đừng đi." Hắn thấp giọng, "Tôi từng nghe phụ thân nói, người phụ nữ này lén lút qua lại với Phương Đồng Khải. Phụ thân yêu cô ta, lại sợ cô ta sẽ bất trung với ông, cho nên ông ngấm ngầm bố trí một người... Một khi ông gặp chuyện bất trắc, cô ta chắc chắn phải chết."
Văn Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, từ từ ngẩn ngơ.
Mị Hề xưa nay luôn xem tất cả nhân vật là quân cờ, lần này lại bị quân cờ bày ra sát cục, vận mệnh thật khiến người ta cảm thán...
Cô nhớ tới dáng vẻ cầm hộp thuốc lá của Mị Hề, lúc đó khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười hiểu rõ, nói vậy có lẽ cô ta cũng đã đoán được.
Lúc Thiệu Nhất Phong ngăn trở, bắt lấy tay cô, thuốc lá mà hắn đang kẹp ở đầu ngón tay đã đốt ra một đoạn tàn thuốc, hồi lâu không gạt bỏ, bỗng dưng rơi xuống làm phỏng cánh tay cô, cô khẽ "hít" một tiếng, phục hồi tinh thần.
Hắn quyết đoán vứt điếu thuốc, giơ cánh tay cô lên, nhẹ nhàng mà chuyên chú thổi cho cô.
Cảnh tượng này phảng phất đã từng xuất hiện.
Tầm mắt của Văn Anh rốt cục rơi vào người hắn, cô quan sát hắn. Cái cằm người đàn ông này mọc chi chít râu, trong đôi mắt che kín tơ máu, dáng dấp tiều tụy, không biết mấy đêm nay có ngủ ngon giấc không, còn đâu là chàng thiếu soái phong lưu phóng khoáng ngày nào. Cô mím môi, hé miệng vài lần vẫn không thể phát ra tiếng, mãi đến khi hắn sắp ngẩng đầu, mới nhẹ giọng nói: "Phụ thân cậu là tôi gϊếŧ."
Hắn cứng đờ, động tác cũng ngừng lại, ngước mắt nhìn cô, "Tôi không tin."
"Nhất Phong, cậu và Tiểu Hổ không giống nhau." Cô nói đến đây, đôi mắt có chút cay nóng, "Cậu đừng nhìn hiện giờ Tiểu Hổ rất lợi hại, kỳ thực nhóc đó còn không hiểu rất nhiều thứ, tỷ như đại cục, tỷ như trách nhiệm. Tôi không biết mình còn có thể dạy dỗ thằng bé được không, Tiểu Hổ chưa chắc sẽ nghe tôi, nhưng những đạo lý này, cậu đều hiểu."
Hắn nắm quyền, nhìn chằm chằm cô.
"Bản thân cậu cũng hiểu mà, không quản cậu tin hay không, người khác cũng sẽ không cho phép cậu và người phụ nữ sát hại phụ thân ở bên nhau."
"... Vậy còn cậu ta? Cậu ta cũng là con của phụ thân."
"Nhưng Tiểu Hổ không quan tâm."
Lời của cô rất chính xác, khiến hắn im lặng.
Cô nói cũng không sai, chuyện mà Thiệu Đình Ngọc không thèm để ý, hắn lại không thể không để ý. Thiệu Đình Ngọc có thể làm tới mức độ này, là dựa vào quyết đoán của cậu ta, từ lúc cậu ta bắt giam phụ thân, cũng đã rối loạn trật tự. Nhưng hắn thì khác, hắn phải kế thừa sự nghiệp của phụ thân, coi trọng chính là danh chính ngôn thuận, dư luận, thanh danh, hiếu đạo, nhân luân, tất cả đều không cho phép hắn tùy hứng.
Hắn chăm chú nhìn cô: "Vậy em và cậu ta sẽ ở bên nhau à?"
"Sao có thể." Văn Anh hơi dừng, nói, "Tiểu Hổ là người thân nhất trên thế giới này của tôi, thế nhưng..."
"Tôi cũng không cần mẫu thân ở bên tôi."
Lúc Thiệu Đình Ngọc nhận được tin tức, lập tức về tới dinh thự.
Giờ khắc này, hắn đúng lúc bước vào phòng, nói một cách đương nhiên, "Tôi chỉ cần bên người mẫu thân ngoại trừ tôi ra, không có ai khác là được rồi."
Giọng điệu bá đạo hiển nhiên của hắn, khiến Thiệu Nhất Phong bỗng dưng bật cười.
Đây không phải là ngấp nghé Văn Anh, thì còn là gì? Nhưng có lẽ chỉ có thái độ như vậy, mới có thể không để ý con mắt người đời, chuyên tâm đối đãi Văn Anh.
"Tôi hiểu rồi." Hắn dắt tay Văn Anh, cũng như mọi lần, đưa tới khóe môi của mình mà khẽ hôn, chỉ lần này đặc biệt dài lâu.
"Hãy... bảo trọng."
Tỉnh trưởng tỉnh Sâm Thiệu Các Thiên tử vong, thế lực bị hai người con trai chia ra làm hai, nhưng hai người bề ngoài là chia rẽ, trong tối lại liên thủ, khi hai thế lực quân phiệt khác khinh địch, bèn tiêu diệt họ. Trận đánh này kéo dài mười năm, nhưng khi cuộc chiến khốc liệt qua đi, mặt trời sẽ lại xuất hiện, một quốc gia mới tinh tràn ngập hy vọng cuối cùng cũng sẽ ra đời.
*
Văn Anh không thể nhìn thấy kết cục, giống như những lần trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô liền trở về không gian. Cô nghĩ nếu không có ngoài ý muốn, đoạn kết của thế giới này chính là cuộc so đấu của hai người kia, nhưng cuối cùng ai thua ai thắng, cô cũng không thể đoán được.
Khi tín ngưỡng lực bị rút ra, cảm xúc đọng lại trong đầu cô theo đó mà nhẹ đi, trở nên thoải mái vui vẻ.
"21, đã lâu không gặp nha!"" Cô phất tay với người quen cũ.
"Tín ngưỡng lực đánh giá là đẳng cấp A, cùng với cộng thêm điều kiện thời gian, lần này sử dụng thời gian khá lâu, giảm thành A-." Z942121 lạnh lùng nói.
Văn Anh: "..."
Lật bàn! (╯‵□′)╯︵┴─┴
"Tôi còn định hỏi anh đây này, cô Mị Hề kia là sao, cô ta không bị vây khốn ở một thế giới à, tại sao khi đã biến thành thần sử sa đọa, còn có thể đi tới thế giới khác?"
Vậy chẳng phải không khác gì bọn họ? Chẳng qua bọn họ là thần sử có tổ chức có kỷ luật, còn cô ta biến thành du sử thất nghiệp mà thôi.
"Chỉ cần thành công công lược thần sử khác, thu được tín ngưỡng lực của đối phương, là có thể lấy được "Giấy thông hành", đi tới những thế giới khác."
"... Ôi chao???"
Văn Anh bỗng nhớ tới thái độ ban đầu của đối phương, quả thật tốt với cô đến kỳ lạ.
"Vậy tôi không nhìn thấy Phương Đồng Khải trên bản vẽ nguồn sáng, là vì cô ta sử dụng đạo cụ?"
Z942121 gật đầu xác nhận: "Quả thật như vậy. Hiện tại, cô có thể đi rút phần thưởng của cô."
Văn Anh đã trải qua hai lần nhận thưởng, không còn cảm thấy ngạc nhiên hiếu kỳ nữa, cũng biết kì kèo lâu chưa chắc đã lấy được thứ tốt, thế là tùy ý túm ra một cái.
Lần này, cô rút được một cây gậy phép mà các bé gái hay chơi.
"Nó đến từ một thế giới có nền khoa học công nghệ phát triển, người ở nơi đó mô phỏng theo gậy ma thuật của phù thủy cổ đại, thiết kế thành món đồ chơi bổ ích cho trẻ em." Z942121 giải đáp cho cô.
"... Thật thú vị nha." Văn Anh vỗ tay.
Z942121 tự động che chắn lời chế giễu tràn ngập oán niệm của cô, tiếp tục nói: "Nó có thể dẫn người vào thế giới 2D như tiểu thuyết, manga, phim truyền hình, điện ảnh... trở thành một nhân vật ở trong đó, cũng có thể mang kỹ năng của thế giới 2D trở về 3D. Nó có thời gian hiệu lực, nhưng không giới hạn số lần."
Ồ?
Kỹ năng này trái lại rất hợp với những thế giới nguy hiểm, nếu như bên người mang theo một quyển tiểu thuyết hay manga, chí ít có thể bảo đảm sinh mệnh an toàn.
"Đúng rồi, phần thưởng lần trước tôi gửi ở chỗ anh đâu?" Cô nhớ tới cái "kén" kia.
Z942121 lấy nó ra, nói: "Chưa thu được toàn bộ sức mạnh, vẫn dừng lại ở ấu niên kỳ, nhưng màng bảo vệ đã lột ra."
Văn Anh định thần nhìn lại, bên chân đột nhiên có thêm một loài động vật mà ở thế giới của cô được gọi là quốc bảo, như cái bánh trôi nhân đậu đen bị người ta cắn một miếng, lười biếng ngồi phịch ở đó.
Pén-đờ?!
Thật, thật đáng yêu!
Nhưng mà... "Nó có thể làm gì?"
Z942121 suy tư chốc lát, thành thật nói: "Tạm thời không có tác dụng khác, chỉ có thể xem như thú cưng, cần đưa vào thế giới kế tiếp không?"
Tầm mắt của Văn Anh quét qua phía dưới, thấy con vật bé nhỏ giống gấu trúc kia, đang ăn ngón tay trông rất vui vẻ.
Xác định chỉ tạm thời không có tác dụng?
Cô kiên quyết lắc đầu, "Mang nhóc vô dụng này làm gì?!" Không chừng cô còn có thể bị bắt vì tội ăn trộm quốc bảo nữa!
"Xác nhận không mang theo?"
"Không mang theo!"
Vừa dứt lời, cảm giác choáng váng quen thuộc ùa tới, cô tiến vào thế giới kế tiếp.
*
Trong một trường đại học ở tỉnh A, cây cối râm mát được trồng hai bên đường lớn, bầy học sinh chạy nhảy vui đùa trên đường, bồng bột mà phấn chấn.
Văn Anh cũng dạo bước trên con đường nhỏ đầy cây này, trong ngực ôm vài cuốn sách, cô hít thở không khí trong lành, hưởng thụ sự an bình đã lâu không gặp.
Cô chỉnh lý lại tư liệu. Thần sử sa đọa của thế giới này là Phương Nhiễm, một học sinh giỏi trong lớp, cô ta thích mang mắt kính gọng đen thô kệch, nhìn có vẻ diện mạo không xuất chúng, bộ dạng nhát gan hèn yếu. Nhưng rất nhanh, thần sử sẽ khai triển kế hoạch nghịch tập, trở thành nhân vật làm mưa làm gió toàn trường.
Mà chủ nhân của thân thể này, chính là mục tiêu bị đả kích đầu tiên.
Nguyên chủ thuộc cấp bậc hoa khôi, xinh đẹp tươi mát, xuất thân không tốt, nhưng có một cô bạn thân thiên kim lắm tiền tên là Hạ Nghi. Mà cô bạn thân này tuy rằng đỏng đảnh, nhưng vô cùng đơn thuần. Có một lần bị bạn bè trong lớp cô lập, Hạ Nghi được nguyên chủ an ủi khích lệ, lập tức thành bạn tốt của nguyên chủ. Nhưng cô nàng không biết rằng, sở dĩ mình bị cô lập, là vì nguyên chủ ngấm ngầm giở trò.
Từ đó về sau, nguyên chủ hăm hở làm kẻ hai mặt, một mặt thì lời ngon tiếng ngọt, một mặt đả kích bôi nhọ hình tượng của Hạ Nghi.
Mãi đến một lần nọ, nguyên chủ bị Phương Nhiễm vạch trần âm mưu.
Kế tiếp, hình tượng của nguyên chủ xuống dốc không phanh, Phương Nhiễm nhân cơ hội trở thành bạn tốt của Hạ Nghi, dựa vào đối phương mà gia nhập tầng lớp trên, quen biết điểm sáng sáng nhất của thế giới này —— Khương Thiên Diệp.
Văn Anh vừa đi vào giảng đường, liền có một cô bé khoác lấy cánh tay cô, lặng lẽ nói: "Này, cậu biết không, Hạ Nghi bị người ta chụp được cảnh đang tình chàng ý thϊếp với đàn ông ở quán bar đấy, trang điểm dày cộm, mặc đồ mà như không mặc vậy, chậc chậc...""
"A, tôi cũng thấy nữa nè, có người đăng lên diễn đàn, quao, tin sốc luôn! Không phải nghe nói cậu ta mê tít ban thảo(*) lớp bên sao, ta nói... Hạ, Hạ Nghi?"
(*) Nam sinh được mọi người công nhận đẹp trai nhất lớp.
Cô bé kia nói đến một nửa, bỗng ngậm miệng.
Hạ Nghi đứng ngay cửa, gương mặt dưới lớp trang điểm đã tức đến nổ phổi, trợn trừng nhìn mấy nữ sinh kia.
Văn Anh vừa bước tới bên cạnh Hạ Nghi, đã thấy Phương Nhiễm chợt đứng lên, quét một vòng đám nữ sinh, trào phúng nói: "Bây giờ kỹ thuật photoshop phát triển như vậy, tấm ảnh này có thật hay không còn chưa biết, đã vội vàng kết luận, mấy người là cảnh sát hay quan tòa?"
Các nữ sinh mồm năm miệng mười phản bác.
Những nam sinh đứng phía sau chú ý tới động tĩnh bên này, bèn nhanh chóng nhìn qua.
"Tôi thấy, không bằng tra ip thử đi, xem thử kẻ tung tin có lời gì để nói."
Ngay tại ánh mắt của mọi người, Phương Nhiễm đưa mắt lướt qua, nhìn chằm chằm người đang an ủi Hạ Nghi, cũng chính là Văn Anh.
_____
Quân phiệt đã xong, nhưng có vài điều muốn tám quá.
Tâm tư của Tiểu Hổ thật khác người, ý cậu ta là vẫn giữ nguyên tình mẹ con, chỉ cần không ai giành Văn Anh với mình là ok? Không lẽ cậu ta bị mắc chứng mother complex??? (; ̄ー ̄川
Tội thiếu soái, một cái kết SE cho anh.(πーπ)