Lời anh nói như có hơi oan ức.
Tô Khả Tây dựa sát lại gần và nói: “Cậu phải chờ tớ tới tuổi kết hôn pháp luật quy định đã.”
Lục Vũ buông cô ra rồi giương môi lên, bỗng nhiên vui vẻ nói: “Nữ 18 tuổi là được rồi, 2 năm nữa thôi.”
Anh đã xem qua rồi.
Lúc này, Tô Khả Tây mới nhớ tới chuyện này, nhưng mà lúc đó ý cô muốn nói là sau khi tốt nghiệp đại học cơ, còn sinh viên kết hôn khi đang học là rất hiếm.
Đương nhiên cô có thể là người đầu tiên mở hàng.
Nghĩ lại đúng là hưng phấn.
Nhưng đương nhiên trên mặt của cô không biểu hiện ra, dù sao cô cũng là một nữ sinh rụt rè đấy.
Tô Khả Tây nghĩ đến đây thì bình tĩnh gật đầu, ngữ điệu cũng chẳng lộ vẻ sung sướиɠ gì hết: “Ừ, tớ biết rồi.”
Lục Vũ cực kỳ không hài lòng.
Anh ôm lấy người cô, nắm tay cô ở đằng trước rồi trực tiếp vây cô lại, hai loại độ ấm khác nhau đan xen.
Tô Khả Tây muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.
Cô nhắc nhở: “Đây là trước cửa nhà bà ngoại đấy, ba mẹ tớ đều ở bên trong, nếu cậu mà để bị bắt gặp thì bọn họ còn không đánh chết cậu sao.”
Còn dám ôm cô như vậy nữa chứ.
Tuy rằng đúng là thoải mái.
Ngữ điệu khẳng định của anh làm Tô Khả Tây có hơi nghi ngờ, cô lại nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm kia, sau đó làm bộ lơ đãng hỏi: “Chuyện gì thế? Mẹ tớ nói gì với cậu thế?”
Lục Vũ lại không trả lời.
“Hai đứa làm gì đó?”
Giọng nói của Dương Lộ từ phía sau truyền tới, lập tức làm hai người bừng tỉnh.
Tô Khả Tây tránh khỏi cái ôm của Lục Vũ rồi nhìn về phía anh ấy, đúng tình hợp lý mà trả lời, “Anh không thấy sao, là đang ôm nhau đấy.”
Dương Lộ bị câu trả lời của cô làm nửa ngày không nói nên lời.
Đôi mắt anh ấy lại không mù, đương nhiên biết là đang ôm nhau, mấu chốt là anh ấy không biết người đang ôm cô.
Tô Khả Tây khoác tay của Lục Vũ, trịnh trọng nói: “Long trọng giới thiệu với anh, đây là bạn trai của em, Lục Vũ.”
Cô lại nhìn về phía Lục Vũ, “Đây là anh họ của tớ, Dương Lộ.”
Dương Lộ vẫn chưa hoàn hồn sau sự ngạc nhiên khi nghe cô giới thiệu, “Bạn trai của em?”
Sao anh ấy không biết cô đang yêu nhỉ?
Nhưng cô còn chưa trả lời thì Lục Vũ đã nói, “Vâng.”
Một chữ ngắn gọn, ngữ điệu lại chân thật đáng tin.
Tô Khả Tây cực kỳ thích câu trả lời này.
Dương Lộ dừng một chút, “À à à, anh còn tưởng…..Đúng rồi, vừa nãy cô tìm em đấy, em mau vào đi.”
Anh ấy còn tưởng rằng tên đàn ông đáng khinh nào dám vô lễ với em gái nữa chứ.
Tô Khả Tây dùng khuỷu tay chọt Lục Vũ một cái, “Tớ về trước đây.”
Lục Vũ thấp giọng trả lời.
Dương Lộ trợn mắt há hốc mồm.
Khi nào mà cô em họ này của anh ấy nói chuyện mềm như bông vậy, ngay cả làm nũng cũng chưa từng làm với anh ấy nữa.
Quả nhiên có bạn trai thì quên luôn anh trai.
Chờ Tô Khả Tây đi vào trong thì Dương Lộ mới mở miệng, “Cậu là nam sinh lần trước Trình Bắc Dương nói ở quảng trường với Tây Tây sao?”
Lục Vũ nhìn anh ấy: “Vâng.”
Dương Lộ quả nhiên đoán đúng rồi, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy qúa trùng hợp rồi, không ngờ cậu là người nhà của bà Khâu.
Tuy rằng người lớn không nói qua với anh ấy, nhưng có đôi khi anh ấy cũng sẽ nghe thấy, vì thế nên cũng biết một số việc của nhà họ Khâu.
Anh ấy cẩn thận nói: “Cậu thích Tây Tây sao?”
Nam sinh trước mặt rất đẹp trai, chắc không làm mấy việc ăn chơi qua đường đâu nhỉ, nhưng anh ấy vẫn muốn hỏi một câu.
Lục Vũ giương mắt nhìn thẳng mặt anh ấy.
Sau lúc lâu, anh mới mở miệng và nhẹ giọng nói: “Sau này cô ấy sẽ gả cho em.”
Dương Lộ: “????”
***
Tô Khả Tây vào trong phòng bếp.
Cô thấy Dương Kỳ đang rửa rau thì hỏi: “Mẹ vừa tìm con sao ạ?”
“Đúng vậy, con chạy đi đâu thế, gọi mấy tiếng cũng không nghe thấy, con đi qua nhà bà Khâu bên cạnh xin ít hành đi, trong nhà hành bị tuyết làm hỏng cả rồi.”
Tô Khả Tây vui vẻ nói: “Được ạ.”
Dương Kỳ thuận miệng nói, “Con có thể đừng vui vẻ đến rõ ràng như vậy được không?”
Tô Khả Tây cười hì hì, cô không trả lời mà lập tức chạy ra khỏi phòng bếp, vừa lúc đυ.ng phải Dương Lộ quay về.
Cô đi qua nhà bà Khâu rất nhiều lần nên đã quen cửa quen nẻo.
Hơn nữa kiến trúc của 2 nhà tương đồng, chỉ có cách trang trí bên trong hơi khác thôi, vì thế cô đi thẳng vào bên trong phòng bếp.
Cô mới vừa đến cửa sau thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Con mới đi đâu thế?” Khâu Hoa hỏi.
Giọng nói của Lục Vũ không có tí gợn sóng nào, “Con đứng ở cửa.”
Khâu Hoa cũng không nghi ngờ, bà nghỉ ngơi trong chốc lát lại mở miệng, “Con nhanh qua đây giúp mẹ gϊếŧ con gà này đi.”
Tô Khả Tây có hơi tò mò bộ dáng gϊếŧ gà của Lục Vũ là như thế nào.
Cô đi nhẹ nhàng không để nghe thấy tiếng, cửa này cũng không đóng lại mà chỉ cần đẩy ra thôi là có thể nhìn đến góc phòng.
Một tay của Lục Vũ xách con gà lên.
Gà còn sống, nó vẫn đang giãy giụa.
Lục Vũ giữ hai cánh của nó lại nên nó chỉ có thể vùng vẫy bằng 2 chân, vẫn kêu oang oác không ngừng.
Lông gà lộn xộn xen kẽ trong ngón tay trắng nõn thon dài của anh cùng với đầu móng tay sáng bóng tạo nên sự tương phản sắc nét.
Lục Vũ nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, sau đó đối diện với tầm mắt của Tô Khả Tây.
Tô Khả Tây nghiêng đầu rồi chớp mắt mà nhìn anh.
Anh mím môi nhưng vẫn không nhúc nhích.
Khâu Hoa đứng ở một bên gϊếŧ gà, máu lập tức hoà tan trong nước.
Sau đó bà lấy con gà trong tay Lục Vũ, xoay đầu nhìn thấy Tô Khả Tây đứng ở cửa rồi cười hỏi: “Cháu tới tìm Lục Vũ chơi sao?”
Tô Khả Tây lắc đầu, “Cháu muốn xin ít hành, hành nhà cháu bị tuyết làm hư rồi ạ.”
Vừa lúc bà Khâu từ trong đi ra, sau khi nghe thấy mấy lời này thì tiện tay lấy một nắm ở ven tường: “Cháu muốn lấy hành sao? Lại đây lấy này cháu.”
Tô Khả Tây cầm một ít, “Cảm ơn bà Khâu, cháu về trước đây.”
Lúc đến gần thì cô liếc nhìn Lục Vũ một cái, anh đang cau mày đứng ở kia, không biết suy nghĩ gì mà bộ dáng có hơi bực mình.
……
Sau khi ăn xong cơm trưa thì Tô Khả Tây đi vào nhà rửa chén.
Phòng khách bên kia truyền tới tiếng động, bà ngoại đang nói chuyện phiếm liền đi ra hỏi: “Ai tới đấy?”
Dương Lộ dẫn người vào, sau đó giới thiệu: “Bạn học của cháu ạ, tên là Trình Bắc Dương, bà ngoại có thấy hình chụp rồi đó, lần trước cháu có đưa bà xem đấy.”
Bà ngoại tuy già rồi nhưng ánh mắt vẫn không kém.
Trình Bắc Dương lớn lên cũng anh tuấn, nhìn bộ dáng cũng rất lễ phép, đúng là bộ dáng thiếu niên mà lứa tuổi bà thích nhất.
Bà ngoại cười tủm tỉm nói: “Bắc Dương đúng không, vào đi cháu.”
Tô Khả Tây từ dưới bếp đi ra nhìn thấy Trình Bắc Dương đứng ở kia, anh ta còn nhìn cô cười nữa.
Cô hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Trình Bắc Dương chớp mắt rồi trả lời: “Tới tìm anh cậu.”
Tô Khả Tây nhìn về phía Dương Lộ, anh ấy cũng không có phản ứng gì mà còn gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Tết nhất thế này, người khác đều ở nhà ăn Tết hoặc đi thăm người thân, sao Trình Bắc Dương lại chạy tới nhà bọn họ tìm người chơi, cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Trình Bắc Dương lại không nhìn cô mà nói chuyện phiếm với bà ngoại.
Tô Khả Tây cũng mặc kệ, dù sao không tìm cô là được.
Nhưng không nghĩ tới, ý của bà ngoại chính là nếu đã là khách thì chắc chắn phải tiếp chu đáo, cho nên kêu cô và Dương Lộ tiếp đón.
Tô Khả Tây nào dám không đồng ý.
Trình Bắc Dương còn cố tình cười hì hì nhìn cô, “Lần trước chúng ta gặp rồi, cậu còn nhớ tôi không?”
“Không nhớ rõ.” Tô Khả Tây trợn trắng mắt, sau đó nói: “Tôi nói cho cậu biết, bạn trai tôi ở kế bên đấy.”
Trình Bắc Dương tất nhiên không tin.
Sao có thể ở kế nhà được, nếu là quen biết thì chắc chắn lúc trước Dương Lộ đôi ba câu đã lộ ra rồi, nơi nào còn chờ tới bây giờ.
Cậu ta lộ ra biểu cảm oan ức, “Lần trước tôi có thêm WeChat nhưng mà cậu còn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của tôi đấy.”
Tô Khả Tây căn bản không nhớ rõ chuyện này, cô bèn lấy điện thoại ra nhìn thử.
Bên trong quả thật có lời mời nhưng cô lười bấm nút chấp nhận, dù sao cũng không chả thân thiết gì, hơn nữa ý đồ của đối phương lại không rõ ràng, nếu lỡ kết bạn mất công lại thêm phiền toái.
Trình Bắc Dương thở dài, “Tôi đứng trước mặt mà cậu cũng không cho tôi mặt mũi được sao.”
Tô Khả Tây cất điện thoại đi, thuận miệng lấy cái cớ, “Ngại quá, bạn trai tôi sẽ tức giận.”
“Phải không?”
“Đúng vậy.”
Không khí đột nhiên có hơi xấu hổ, Dương Lộ liền đứng ra hoà giải: “Hai người nói gì thế, Bắc Dương, tối cậu ngủ ở đây sao?”
Trình Bắc Dương lắc đầu, “Buổi tối tớ trở về.”
Mới vừa nói xong thì giọng của bà ngoại từ sau truyền tới, “Tây Tây, Tiểu Lộ, hai đứa dẫn Bắc Dương ra ngoài dạo đi, trong nhà có gì đâu mà chơi.”
Tô Khả Tây lập tức nhìn về phía Dương Lộ, “Anh à, bạn học của anh, em không dám phiền đâu.”
Trình Bắc Dương lại nói, “Cùng đi đi, bằng không chán lắm.”
Tô Khả Tây đang định trả lời thì liền nhìn thấy bóng dáng ở cửa.
Lại rất nhanh biến mất.
Trong đầu cô đánh trống liên tục, cô vội sửa lời nói: “Em lại không thể dẫn 2 người đi đây đó được, nên e không quấy rầy nữa.”
Nói xong thì cô chạy bay đi ra cửa.
Lục Vũ đứng ở kia, đằng sau là tuyết rơi, hệt như bức hoạ xinh đẹp vậy.
Cô hỏi: “Sao cậu bỏ đi vậy?”
Lục Vũ không trả lời, nhưng biểu cảm trên mặt thì lạnh lùng còn khuôn mặt thì đen như đít nồi vậy.
Hầu kết của anh cử động, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, ý vị trong con ngươi đen như mực không rõ ràng.
Tô Khả Tây cẩn thận nhìn trong chốc lát, sau khi nghiền ngẫm thì nghiêng đầu nhìn anh và nói: “Có phải là cậu…..”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Lục Vũ cắt ngang, “Không phải.”
“Tớ còn chưa nói xong mà, sao cậu đã biết tớ muốn nói gì?” Tô Khả Tây trộm cười hì hì, “Cậu có tật giật mình hả?”
Lục Vũ liếc cô, “Trộm cái gì chứ?”
Tô Khả Tây che miệng, “Không làm trộm, vậy đó chính là ghen tị.”
Lục Vũ nói: “Không có.”
Anh và cô gần như đồng thời nói ra làm Tô Khả Tây không nhịn được mà cười ra tiếng.
Còn không chịu nhận nữa.
Tô Khả Tây suy nghĩ rồi lại hỏi: “Nếu cậu không ghen, vậy tớ liền về đây, bà ngoại bảo tớ dẫn Trình Bắc Dương ra ngoài đi dạo…..”
Lục Vũ lại lên tiếng ngắt lời, “Không được.”
Tô Khả Tây “Ồ” một tiếng.
Cô cúi đầu thì thấy ngón tay buông thõng xuống của Lục Vũ cứ nhích tới nhích lui, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng gãi nữa.
Tô Khả Tây không để ý tới câu phủ định vừa rồi mà lập tức nói ý định của mình cho anh, “Đến chiều thì tớ lại dẫn cậu ta đi.”
Trên môi của cô lập tức nóng lên.
Tô Khả Tây lập tức ngơ ngẩn, cô chưa phản ứng kịp mà cứ đứng ngây người tại chỗ không nhúc nhích.
Động tác của Lục Vũ không mạnh không nhẹ, anh cũng chỉ hôn phớt lên một cái mà không có đi sâu vào, cứ vuốt ve trên mặt cô lặp đi lặp lại như .
Giống như là nhấm nháp một cây kẹo ngọt.
Lục Vũ duỗi tay ôm lấy mặt cô, đối diện với đôi mắt của cô.
Tô Khả Tây chỉ cảm thấy như đang nhìn một mảnh sao biển.
Xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có mỗi giọng nói của anh vang ở bên tai mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi, “Tớ không ghen.”
Sau đó, anh lại cường điệu hơn: “Không có.”