Chương 3: Ngu ngốc
Mộc Uyển Vy tuổi hãy còn nhỏ, nhưng đột nhiên trở nên sắc sảo mặn mà, thật sự có vài chuyện chưa từng suy nghĩ sâu xa.
Thược Dược luôn canh cánh trong lòng chuyện chung thân đại sự của Mộc Uyển Vy. Nữ nhi thời Bắc Nguyên, mười ba tuổi đã bàn đến chuyện thành thân, mười bốn tuổi thì xuất giá, sau lễ cài trâm là muốn xuất giá liền.
Mộc Uyển Vy năm nay mới có mười tuổi, nhưng thời gian ba năm thấm thoát chả mấy mà trôi qua.
Bây giờ Liễu thị đã qua đời, rồi sẽ chẳng có ai lo chuyện chung thân đại sự cho Mộc Uyển Vy. Cho dù sau này An Bình Hầu phủ có vì danh dự của mình mà để Mộc Uyển Vy bàn chuyện kén rể nhưng cũng không biết tân làng sẽ là người thế nào? Nếu đã như vậy chả bằng hãy tranh đấu một phen mà giành lấy suất tiến cung.
Thược Dược nghĩ, tiểu thư nhà cô tướng mạo đẹp, tính tình tốt, cái gì cũng tốt, nếu muốn tìm được một tấm chồng tốt nâng khay ngang mày(*) thì người đó cũng chỉ có Thiên gia đế vương, người đó mới xứng đôi vừa lứa với nàng.
(*): vợ chồng tôn trọng lẫn nhau
“Tranh? Có cái gì mà để tranh?” - Mộc Uyển Vy ngồi trên ghế trường kỉ, đỡ ngực vì trận ho dữ dỗi, sau khi bình tĩnh lại, trên khuôn mặt non nớt lộ ra một nụ cười khểnh như rũ sạch nhưng chuyện không liên quan. - “Làm phi tần của Thiên gia tốt như vậy sao? Chỉ sợ nở mày nở mặt là kẻ khác, còn bao nhiêu uất ức khổ sở đều đổ lên mình. Ngươi còn nhớ những lời Trần tiên cô đã nói? Những năm gần đây, Trần tiên cô đối với ta thế nào trong lòng ngươi rõ nhất, những lời dặn dò của bà ấy là giả sao? Hơn nữa, bọn họ đối với ta có gì là đại ân đại đức mà khiến ta phải liên lụy một đời.”
Những lời vừa rồi của Mộc Uyển Vy mang đầy sự oán hận. Nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn cô nương đang nàng trên giường lại đặc biệt dịu dàng. Dường như cảm nhận được ánh mắt thương yêu, trìu mến của Mộc Uyển Vy, cô nương nằm trên ghế trường kỉ chậm rãi mở mắt, giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên, nhìn Uyển Vy cười ngọt ngào: “Mẫu thân đang nhìn gì vậy? Nhưng sao phải đứng dậy?”
Mộc Uyển Vy lắc lắc đầu, Thược Dược đưa tới cho Mộc Uyển Vy một chén nước ấm: “Trời vẫn còn sớm, muội lại ngủ tiếp đi.”
Mộc Uyển Hân uống xong ngẩng đầu ôn nhu cười, hai mắt lờ mờ dưới ánh sáng ban ngày:
“Mẫu thân, người nói là sẽ cùng Hân Nhi đi thả diều, Hân Nhi nhớ rất rõ. Đợi bao giờ trời sáng người nhất định phải đưa con đi.”
Mộc Uyển Vy mỉm cười gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Uyển Hân trả lời:
“Được, đợi trời sáng rồi, tỷ tỷ sẽ đưa muội đi thả diều.”
Cảm thấy chắc chắn, Mộc Uyển Hân vòng tay qua eo ôm chặt lấy Uyển Vy, rồi lại nhắm mắt ngủ một cách ngon lành.
Khẽ vuốt mái tóc đen dài của Uyển Hân, Uyển Vy yếu ớt thở dài:
“Hơn nữa, nếu ta vào cung, ai sẽ là người chăm sóc Hân Nhi...”
Mộc Uyển Hân vốn là một cô gái cực kì thông minh lanh lẹ, nhưng lúc năm tuổi lại bị điên nặng trở nên đần độn, ngu ngốc. Ngày trước vẫn tốt, chỉ có tâm tính thì như đứa trẻ, nhưng từ lúc lên linh đường của Liễu thị, khóc rống lên một trận sau càng trở nên ngu si, rồi cho rằng tỷ tỷ là thân mẫu của mình.
Chủ tớ hai bên đều trở nên trầm mặc, gian phòng bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng ồn ào.
Uyển Vy bị ôm đến khi thể nhúc nhích được, ngẩng đầu lên liếc nhìn Thược Dược một cái. Thược Dược biết ý xoay người đi tới phía cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Ngoài viện, dáng người nhỏ bé của Anh Đào với vẻ mặt giận dữ, giơ tay chỉ thẳng vào ba nha hoàn thô lỗ đuổi mắng:
“Các ngươi là nha hoàn của phòng nào? Rốt cuộc sao không biết phép tắc ở đây? Cái sân này là ban ngày là chỗ ở của đám bồ câu, bây giờ là chỗ của Ngũ cô nương, làm cái gì cũng phải biết nặng nhẹ chứ, đang quấy rầy giấc ngủ của cô nương đấy.”
Không chờ ban nha hoàn kia trả lời, xa xa trên hành lang gấp khúc có bóng dáng của Thanh Chi đang lắc mông từ từ đi tới. Nàng ta liếc mắt nhìn Anh Đào, cười nhạo một tiếng rồi nói:
“Ngươi nói là của Ngũ cô nương, nhưng cái thứ đó vừa vào đến phủ đã khắc chết cháu ruột đích tôn của Hầu phủ, sau đó lại khắc muội muội mình trở nên ngu ngốc, khắc chết mẫu thân, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở đạo quán, cùng đám đạo sĩ lớn lên, đó không phải Ngũ cô nương vừa rảo bước vào Hầu phủ sao?”