Chương 45: Mộng

Mã Vũ nằm úp sấp trên sàn nhà, máu me loang lổ từ bàn tay. Quần áo trên thân thể hoàn toàn rách nát, cả tấm thân tròn trục ngấn mỡ không khác nào một con lợn nái. Miệng thì không ngừng kêu la, mắng chửi.

- "Một lũ vô dụng. Tại sao có thể để thằng khốn đó vào được đây?"

Nhóm vệ sĩ ngơ ngác không hiểu chuyện gì? Từ lúc 3 cô gái run rẩy đi xuống kể sự tình. Họ đã lập tức lên đây.

Một người trong số đó nhanh trí nhìn ra cánh cửa sổ hé mở.

- "Đại ca! Từ chỗ này".

- "Đây là lầu 3. Không có thang cũng không có dây. Vậy xuống bằng cách nào?"

Mã Vũ nãy giờ vẫn nằm rêи ɾỉ vì quá đau đớn và mất máu.

- "Phải tìm bằng được thằng đó cho tao. Tao muốn tự tay gϊếŧ chết nó. Thằng khốn".

Toàn thân đen tuyền lẫn trong bóng đêm, Tiêu Chiến với cặp mắt xanh di chuyển trong mảng không gian yên tĩnh. Giống như một con sói dữ đang đi săn mồi. Ngàn vạn hận thù giờ này đã bị Mã Vũ khơi gợi.

Một đêm của năm đó, Tiêu Chiến đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong giấc mơ này, có một người đàn ông dáng đứng khập khiễng, toàn thân đẫm máu, cảm giác có một chút ngốc nghếch. Nhưng ánh mắt cực kỳ thành thật nhìn về phía mình.

- "Con à! Không phải như vậy. Ta không làm chuyện đó. Ta thật sự không làm ra chuyện đó. Xin con tin ta được không?"

Người đàn ông vừa nói vừa khóc, nước mắt chảy qua vết thương trên mặt càng đau rát. Hình ảnh cứ thế mờ dần trong màn sương. Nhưng trước khi hoàn toàn biến mất. Người này nói cho Tiêu Chiến một mã số.

- "Nơi này ta để lại một thứ. Con hãy đến lấy nó".

----------

Năm đó, khi Ba Tiêu mang Tiêu Chiến đến bệnh viện, đã làm nhiều cách để tìm người thân cho cậu bé. Một thời gian dài tưởng chừng như không có kết quả cho tới một ngày có một người phụ nữ đã đến tìm ông.

- "Xin ông bà! Xin ông bà hãy giúp đỡ chúng tôi" - Người phụ nữ quỳ gối trước mặt Tiêu An và Hoàng Linh nói (ba mẹ Tiêu).

- "Chị mau đứng dậy. Có gì từ từ nói chuyện".

- "Tôi là mẹ của đứa trẻ này. Xin ông hãy xóa bỏ toàn bộ thông tin tìm người thân. Xin hãy giấu nó đi. Nếu thằng bé đi theo tôi. Có thể sẽ chết mất".

Tiêu An và Hoàng Linh quay sang nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ khó hiểu.

- "Chị có thể nói rõ được không?"

- "Chuyện dài lắm. Tôi không thể nói rõ bây giờ. Tôi cần phải đi ngay trước khi chính tôi mang bọn chúng đến đây. Chỉ xin ông bà hãy cứu giúp thằng bé. Tôi ngàn vạn lần không quên ân nghĩa này".

Người phụ nữ khóc nấc, mãi mới nói lại thành tiếng. Sau đó nhanh chóng rời đi.

----------

6 tháng sau, ba ngày sau đêm giấc mơ đó xuất hiện.

Lúc này, ký ức đã lãng quên, Tiêu Chiến không biết người đàn ông trong giấc mơ này là ai. Chỉ cảm nhận được ánh mắt vô cùng đau thương khi người ấy nhìn về phía mình.

Vào một buổi tối khi Tiêu Chiến đã học bài xong, tắt đèn đi ngủ nhưng lại thấy khát nước, mở cửa bước ra khỏi phòng mình thì đã nghe tiếng có người đang nói chuyện cùng ba mẹ ở phòng khách.

Định đóng cửa để không làm phiền ba mẹ, lại nghe tiếng người bên dưới khóc thút thít và nhắc đến mình. Tiêu Chiến lẳng lặng mở cửa, ngồi ngoài hành lang.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện người phụ nữ này kể lại. Tiêu Chiến lững thững bước những bước chân vô hồn đi xuống cầu thang.

Nhìn bức ảnh đặt trên bàn, xúc cảm đau thương trong lòng càng tăng lên gấp bội. Người đàn ông trong bức ảnh chính là người trong giấc mơ đêm đó Tiêu Chiến đã mơ thấy. Chỉ khác điều, người trong bức ảnh đẹp đẽ, sáng sủa, nụ cười tỏa sáng như nắng mai. Chứ không bi phẫn, đau thương như người đêm đó.

- "Mẹ!"

Người phụ nữ nghe giọng Tiêu Chiến gọi, có chút cứng đờ người, không dám quay mặt nhìn lại.

Tiêu Chiến bước đến đứng kế bên người này, mới nâng tay đặt vào bờ vai khẽ run run.

- "Mẹ! Mẹ là mẹ của con đúng không?"

Người phụ nữ đẩy người khỏi sofa, quỳ gối xuống nền nhà, cúi mặt khóc nói.

- "Ta xin lỗi! Ta xin lỗi vì đã nhu nhược không thể bảo vệ con".

Tiêu Chiến khi ấy còn nhỏ, chưa đủ nhận định được những chuyện đã xảy ra xung quanh mình, ký ức lãng quên cũng làm bản thân lúc này vô cùng thiếu định hướng. Nhưng mộng mị hàng đêm dằn vặt, dù không sống bên nhau lâu dài nhưng máu mủ ruột già có như thế nào vẫn đang chảy xuôi trong thân thể. Câu chuyện người kể cũng đã phần nào hiểu ra.

- "Con không trách ba mẹ! Không trách ba mẹ nữa" - Nói rồi tiến đến ôm lấy người phụ nữ đang khóc nấc.

Tiếng khóc đau thương năm ấy vẫn văng vẳng bên tai bao nhiêu năm nay. Đến giờ phút này lại lần nữa bị Mã Vũ gọi cho thức tỉnh.

Hình ảnh người trong giấc mộng đó, Tiêu Chiến làm sao có thể quên. Khi hàng ngày mỗi khi nhìn mình trong gương. Những đường nét, góc cạnh trên khuôn mặt mình đều được thừa hưởng từ người đó.

- "Tên khốn kiếp" - Tiêu Chiến uất hận bật ra một tiếng chửi thề.

Lúc này, Triệu Dương đã đi đến kế bên anh. Đưa tay đỡ lấy khuỷu tay đã run lên vì uất hận.

- "Đi thôi. Nơi này chúng ta không thể ở lâu".

Tiêu Chiến không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu để Triệu Dương dắt vào xe. Bàn tay vẫn siết chặt vật năm đó Ba mình đã để lại.

Bao nhiêu năm nay kìm lòng mình không tìm đến Mã Vũ. Nhưng tên khốn này vẫn luôn ra sức tìm kiếm anh. Nhìn thấy chỉ hận không thể đem hắn băm vằm làm trăm nghìn mảnh.

Sau buổi tối hôm đó, bên Mã Thiên nhận định người đến không phải Tiêu Chiến, liền rút người không còn theo dõi nhà anh nữa.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác lại trở về nhà sống bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Coi như qua trận ẩu đả, nay đã làm lành.

-------------------

Một tháng sau đó, MoonWay thẳng thừng loại bỏ Mã Thiên ở dự án mới.

Dự án lần này là khoản lợi nhuận kích xù tưởng đã trọn vẹn nắm trong tay. Vậy mà đến cuối cùng lại bị MoonWay hẫng tay trên.

Mã Vũ sau khi nghe cấp dưới báo cáo lên. Vô cùng tức giận.

Trước nay, Mã Thiên được coi là Tập đoàn trang sức lớn nhất nội địa Trung Quốc. Nay lại bị MoonWay qua mặt. Quả thực không cam tâm.

Tất nhiên, Vương Nhất Bác không hề ra mặt trong các hoạt động này. Tránh để Mã Vũ nhòm ngó tới mình.

Cứ như vậy, liên tiếp các hợp đồng lớn nhỏ của Mã Thiên đều bị MoonWay danh chính ngôn thuận dành lấy. MoonWay căn bản không thiếu tiền và người có năng lực. Chỉ cần là thứ Vương Nhất Bác muốn dành thì nội địa Trung không có đối thủ cạnh tranh được với MoonWay.

Không phải việc gì cũng giải quyết được bằng tiền. Nhưng rất nhiều tiền thì lại khác.

Qua bao nhiêu năm điều tra. Tiêu Chiến đã nắm trong tay danh sách những người có liên quan và chịu thao túng của Mã Vũ.

Cũng có người vì đồng tiền làm mờ mắt mà bị mua chuộc. Cũng có những người bị Mã Vũ nắm yếu điểm mà đe doạ. Và cũng có những người là nạn nhân giống như gia đình Tiêu Chiến.

Chỉ là bao nhiêu năm nay vẫn luôn thấp cổ bé họng. Muốn sống yên bình thì tốt nhất không lên tiếng.

-------------------

Buổi tối, khi Vương Nhất Bác đang nằm gối đầu trên đùi Tiêu Chiến đọc tạp chí ở trên giường. Thì nghe anh nói.

- "Nhất Bác! Muốn cho em xem cái này!"

Vương Nhất Bác ngửa cổ nhìn anh.

- "Gì thế?"

- "Em dậy đi. Dậy mới xem được chứ".

Nói rồi Tiêu Chiến một đường đứng bật dậy, không quan tâm tên họ Vương kia vẫn còn đang nằm trên đùi mình.

- "Á..........áaaaaa"

- "Anh là đang muốn mưu sát em hay sao?"

Tiêu Chiến quay lại lườm Vương Nhất Bác một cái.

- "Không chết được đâu".

- "Không chết nhưng vẹo cổ em luôn rồi đó".

- "Muốn cho em vẹo luôn".

Vương Nhất Bác vừa lẽo đẽo theo anh vừa xoa xoa cổ.

- "Anh càng ngày càng không thương em".

Tiêu Chiến xoay người lại chờ người kia đứng kế bên. Mới nghiêng đầu thơm vào má.

- "Thương hay không thương?"

- "Không thương".

- "Vậy mặc kệ em".

Vương Nhất Bác nghe câu này tỏ vẻ giận dỗi, vòng tay kéo anh lại sát mình. Nghiêng đầu hôn môi anh rất lâu mới chịu thả ra.

- "Thế này mới là thương".

Tiêu Chiến nhìn người trước mặt, khẽ mỉm cười.

- "Vương Nhất Bác!"

- "Dạ!"

- "Em bị nghiện hả?"

- "Uhm! Nghiện anh luôn rồi" - Nói xong liền đòi hôn anh tiếp.

Tiêu Chiến đưa 2 tay lên véo 2 cái má mềm mềm trắng trắng này lại.

- "Có muốn xem không mà còn đòi nữa?"

Lúc này Vương Nhất Bác mới phụng phịu thả anh ra. Hai người xuống dưới nhà vào phòng đọc sách ở lầu một.

Vương Nhất Bác từ ngày về đây sống cùng Tiêu Chiến đã có một thắc mắc. Thông thường phòng đọc sách sẽ làm sát phòng ngủ. Nhưng phòng ngủ nhà anh đều ở lầu hai, phòng đọc sách lại ở lầu một. Lúc ấy nghĩ do lầu hai hết diện tích chăng?

- "Tối rồi anh còn dẫn em đi đọc sách làm gì?.....Hay....là...."

Nhìn vẻ mặt không hề có chút nghiêm túc của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến lừ mắt một cái.

- "Em đang nghĩ cái gì?"

- "Anh nghĩ cái gì thì em nghĩ cái đó".

- "Vẻ mặt em không thể hiện rằng đang nghĩ cái anh nghĩ đâu".

- "Mặt em thì làm sao?"

- "Không đứng đắn".

Vương Nhất Bác nghe câu này, liền ngừng lại bước chân không sánh bước cùng anh nữa.

- "Tiêu Chiến".

- "Như thế này mới là không đứng đắn" - Nói rồi áp anh vào sát kệ sách bên cạnh.

Tiêu Chiến giật mình nhận sự chèn ép quá bất ngờ này, liền có phản ứng.

- "Nhóc con này! Em lại muốn làm gì hả?"

Vương Nhất Bác đè sát thân thể mình lên người anh. Mọi đυ.ng chạm đều làm toàn thân ngứa ngáy đến khó chịu.

- "Muốn cho anh thấy thế nào là không đứng đắn".

Tiêu Chiến lúc này không biết nghĩ gì mà nhếch nhẹ môi, để lộ ra lúm đồng tiền gần khóe miệng. Anh vươn tay ôm lấy cổ người kia. Nhìn sâu vào ánh mắt.

Vương Nhất Bác lúc này liền bị đôi mắt long lanh này quấn hút. Đưa tay vuốt ve gò má anh. Nhắm mắt, nghiêng đầu tìm kiếm nụ hôn ngọt ngào từ đôi môi mềm mọng trước mặt.

====================

Mọi người đoán xem chap tiếp theo là gì nào?