Chương 74: Tiểu Hắc Nói Được

“Trời ơi, sao nhiều Yêu thú vậy?” Leo đến một chỗ cao trong rừng rậm, nàng nhìn thấy Yêu thú còn nhiều gấp bội so với Mê Vụ lâm, chân Ninh Hinh phát run, nàng đem Tiểu Hắc trong túi Yêu thú thả ra, đoán chừng biết rõ bọn họ muốn làm cái gì, Tiểu Hắc hưng phấn không ngừng vuốt cánh.

“Ngươi yên tĩnh cho ta, không phát hiện có rất nhiều Yêu thú cao giai à, có lẽ hôm nay tinh hoa ánh trăng sẽ xuất hiện, chỉ cần vừa xuất hiện người liền bay ra ngoài xem có đoạt được giọt nào không, nhớ kỹ, nếu không đoạt được thì nhanh trở về chỗ của ta.”

Tiểu Hắc giống như nghe hiểu lời Ninh Hinh, biết rõ sẽ có nguy hiểm nó không ngừng gật đầu với nàng.

Sau đó Ninh Hinh tìm một địa phương tương đối kín ở lại, để lấy được tinh hoa ánh trăng, kỳ thật đại đa số đều phải xem vận khí, nhìn nhìn Tiểu Hắc bên người, vận khí gia hỏa này không tệ lắm mà, lần trước chẳng phải còn ăn luôn Huyết Cốt quả sao, hy vọng lần này cũng may mắn như thế.

Dần dần bầu trời tối đen, Ninh Hinh không ngừng cảm nhận được Yêu thú cao giai đang đến, muốn an toàn trở về Nam Trúc thành có vẻ không dễ dàng, hy vọng nhưng Yêu thú cao giai kia đều xem thường quạ nhỏ nhà nàng.

Ánh trăng đêm đen rất tròn cũng rất sáng, chung quanh có một vòng quầng trăng lớn, thoạt nhìn hết sức đẹp, trong rừng yên tĩnh nghe không ra được một tiếng, chung quanh tất cả đều yên lặng. Đắm chìm dưới ánh trăng, Ninh Hinh khó mà để lòng yên tĩnh như nước, thời gian dường như dừng lại, nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn ánh trăng.

Mặc khác Yêu thú trong rừng rậm, bất luận là tu vi cao hay thấp, tất cả đều chăm chú nhìn ánh trăng như thần thánh. Chỉ trong chốc lát, chung quang quầng trăng bắt đầu xuất hiện từng đợt rung động, tinh hoa ánh trăng sắp xuất hiện rồi, Ninh Hinh lặng lẽ lấy ra Ẩn Thân phù dùng lên Tiểu Hắc: “Tinh hoa ánh trăng chỉ xuất hiện trong một khắc, đoạt được hay không phải nhìn vào vận khí của ngươi rồi, không cần tranh đoạt chính diện với Yêu thú cao giai.”

Tinh hoa ánh trăng không có cách nào chứa đựng, Ninh Hinh vô pháp giúp Tiểu Hắc, cho nên chỉ có thể dựa vào chính nó.

Trên bầu trời tựa như hiện lên cơn mưa sao chổi, tinh hoa ánh trăng không ngừng vung đi tứ phía, rừng rậm thoáng chốc sôi trào, tất cả Yêu thú chạy về tứ phía đều mong đợi có thể lấy được một giọt tinh hoa ánh trăng.

Ninh Hinh khẩn trương nhìn khắp nơi xung quanh, nàng tự hỏi sẽ rời khỏi nơi này như thế nào, đột nhiên cảm giác như trong ngực bị vật gì đυ.ng phải, nàng lập tức ra trạng thái chiến đấu.

“Chủ nhân, là ta, Tiểu Hắc đây, ta hứng được tinh hoa ánh trăng rồi.”

“Tiểu Hắc?”

Nhìn Tiểu Hắc xuất hiện trước mắt, Ninh Hinh thả lỏng, nhìn nhìn xung quanh: “Đi, thừa lúc bọn hắn còn đang tranh đoạt, chúng ta đi mau.”



Ninh Hinh vận khởi Vô Tung bước, nàng nhanh chóng hướng dưới núi chạy, có chút cảm giác giành giật từng giây từng phút, nếu không có được tinh hoa ánh trăng, nhiều Yêu thú như vậy, ra khỏi rừng này xem ra rất khó.

“Chủ nhân, nhanh lên, những Yêu thú kia sắp tới rồi.”

“Nhanh như vậy?”

Trên đỉnh đầu không ngừng nhận lấy uy áp của Yêu thú cao giai, trong thần thức thân ảnh Yêu thú càng lúc càng đến gần, Ninh Hinh một bên chạy, một bên quan sát, nàng tuyệt đối chạy không thoát những Yêu thú ở nơi này, còn không bằng tìm một chỗ trốn. Một hồi sau, thấy một hang nhỏ chỉ chứa nổi một người vào, nàng kiếm tra miệng hang không có Yêu thú nên mang Tiểu Hắc vào trong, cùng lúc lấy ra Phục Hợp trận Ngũ phẩm bố trí tại cửa hang, sau đó mới có thể thở một hơi, bị nhiều Yêu thú đuổi theo như vậy, thực sự quá kí©h thí©ɧ.

Xác nhận đã an toàn, Ninh Hinh chú ý đến Tiểu Hắc.

“Chủ nhân?”

“Tiểu Hắc, ngươi cuối cùng cũng có thể nói chuyện rồi, ngươi bây giờ nói ngay cho ta biết, có phải ngươi là... một con quạ?”

“Chủ nhân, ta mới không phải quạ, ta là chim may mắn, chim có thể mang may mắn đến cho người xung quanh, không phải quạ mà người người đều ghét đâu.”

“Chim may mắn? Chưa từng nghe qua? Vậy ngươi làm được gì?”

“Bây giờ người ta còn nhỏ á, đợi ta trưởng thành đi, ta khẳng định rất lợi hại.” Tiểu Hắc kiêu ngạo ngẩng đầu lên, một bộ dạng rất tài giỏi.

“Vậy chính là vô dụng rồi, bất quá nói đến vận khí, ngươi quả thật rất may mắn, lần trước có phải ngươi đã ăn Huyết Cốt quả không?”

“Ai nha, trái cây trực tiếp rớt xuống mặt ta, nhìn ngon nên ta mới ăn đấy.”

“Đúng thật là may mắn mà.”

Chim may mắn, tên cũng không tệ, hy vọng có thể mang đến may mắn thật.



Vài ngày sau, rừng rậm đã khôi phục vẻ yên tĩnh, Ninh Hinh cảm thấy hiện tại đã không còn nguy hiểm, nàng liền rút lại trận pháp, dự định mang theo Tiểu Hắc đến Nam Trúc thành tụ họp cùng Hạ Thiên Vượng.

“Chủ nhân, không đem ta vào túi linh thú có được không?”

“Sao lại không vào, lỡ ngươi chạy loạn thì làm sao bây giờ? Ta không thể tìm được ngươi, mà rừng rậm này nhiều Yêu thú như vậy, tùy tiện một con đều ăn được ngươi.”

“Chủ nhân, ta cam đoan tuyệt đối ta không chạy loạn, luôn luôn ở bên ngươi.”

“Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu không lần sau đừng hòng ra ngoài.”

Hành trình về sau, Tiểu Hắc một đường đi đều chít chít nói không ngừng, quả thực nói quá nhiều, có lẽ mang nó đi hứng tinh hoa ánh trăng là một cái sai lầm, quá ồn đi. Thời điểm sắp đi đến dưới núi, Ninh Hinh đột nhiên cảm nhận được một hồi dao động, loại cảm giác này cũng xuất hiện trong động phủ Nguyên Anh lần đó, về sau nàng cùng Hạ Thiên Vượng còn phải đánh với một đám Ảnh Thử, loại cảm giác này cho nàng biết chung quanh đây có nguy hiểm, nhưng cái gì nàng cũng không phát hiện, chỉ có duy nhất một khả năng, tu sĩ cùng Yêu thú nhìn chằm chằm bọn nàng đều có tu vi cao hơn rất nhiều.

“Haha, tiểu nha đầu cảnh giác không sai.” Sau đó chỉ thấy một con Yêu Hồ đi ra.

Miệng nó phun tiếng người đấy, Yêu thú Nguyên Anh, nhìn Yêu thú một lát đồng tử Ninh Hinh chợt dao động, đây là một trong bốn Yêu thú Nguyên Anh trong lần tranh đoạt Huyết Cốt quả ở Mê Vụ lâm, nó làm như thế nào lại chặn đường của nàng, chẳng lẽ nó biết trên người nàng có Huyết Cốt quả, hiện tại Ninh Hinh đổ mồ hôi lạnh liên tục, làm sao bây giờ? Nếu nó biết Huyết Cốt quả trên người nàng, nàng cùng Tiểu Hắc khẳng định sẽ mất mạng.”

“Không biết tiền bối tìm vãn bối là có việc gì?” Ninh Hinh tận lực làm cho nàng tự nhiên.

“Đem con thú của ngươi giao ra, bản chân quân sẽ cho ngươi chết thoải mái chút.” Yêu Hồ nói với Ninh Hinh.

Tiểu Hắc? Không phải nó muốn lấy Huyết Cốt quả sao? Lấy Tiểu Hắc làm gì? Tiểu Hắc hiện tại trốn trong ngực nàng không ngừng run rẩy, trong lòng nó nôn ọe sắp chết rồi, tại sao nó lại không vào túi linh thú chứ, yêu hồ này khẳng định không tha cho nó, nó mở mắt nhỏ nhìn thoáng qua Ninh Hinh, lại mang phiền toái đến cho chủ nhân, cũng không biết bọn họ có thể chạy ra từ tay của Yêu Hồ không.

“Tiền bối, không biết Linh sủng của ta đắc tội gì ngươi? Kính xin tiền bối tha tội.”

“Nó ăn vụng Huyết Cốt quả của bản chân nhân, ngươi nói ta tha thế nào?” Nói đến đây Yêu Hồ liền nổi giận, phóng ra một đạo uy lực trực tiếp đánh bay Ninh Hinh đến mấy trăm mét xa xa ngoài kia, Huyết Cốt quả, nàng đã đợi hơn ba nghìn năm, thật vất vả mới túm được một quả trên tay Phong Điểu, không ngờ bị tiểu súc sinh kia ăn vụng rồi, nàng làm sao mà bỏ qua được, nàng tìm nó đã lâu, không nghĩ tới sẽ gặp ở đây.