Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộc Tiên Truyện

Chương 69: Tàn Nguyệt Phá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lại đến một miệng thông đạo khác, Ninh Hinh nói: “Hiện tại ngay cả chọn phương hướng chúng ta còn xác định không rõ.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Hạ Thiên Vượng thở không kịp, hắn có chút hối hận khi đã đến nơi này, hiện tại đừng nói gì đến bảo vật các loại, có thể rời khỏi đây hay không mới là vấn đề.

“Nhất định sẽ có lối ra, chỉ là chúng ta không tìm được.”

“Sư tỷ, ngươi nói những người Thiên Nhạc tông kia có đi ra ngoài không hay bọn họ theo chúng ta?”

“Không cần đem hy vọng của bản thân đặt lên người khác, chúng ta tự mình cẩn thận thăm dò.”

Về sau lúc đi ngang qua các thông đạo, chỉ cần không thấy Ảnh Thử bọn họ sẽ cẩn thận xem xét thông đạo, một đoạn đường đi khiến cho bọn họ phát hiện vài chỗ bất đồng.

“Sư tỷ, mau tới đây.” Thanh âm hưng phấn của Hạ Thiên Vượng vang lên trong thông đạo trống trải đặc biệt lớn.

“Phát hiện cái gì?” Ninh Hinh đi qua hỏi.

“Sư tỷ, ngươi xem, đây giống như cái chốt mở?” Hắn chỉ vào một chỗ hơi lồi so với xung quanh rồi nói với Ninh Hinh.

Ninh Hinh sờ đi sờ lại nhiều lần, nàng cũng hiểu được đây có vẻ là chốt mở, cũng không biết bên trong là cái gì, có nguy hiểm hay không, ngay thời điểm bọn nàng còn đang do dự thì vài Ảnh Thử di chuyển về hướng bọn nàng.

“Chúng ta cứ thử đi, đi qua đi lại ở mấy thông đạo này không biết khi nào mới thoát được.” Ninh Hinh nói.

“Được.” Nói xong Hạ Thiên Vượng đè chỗ nhô xuống, nhưng làm như thế nào thì nơi đó cũng không động, nhìn hắn làm một hồi lâu vẫn chưa có phản ứng, Ninh Hinh tiến lên kéo hắn ra, nàng cũng thử vài lần, cũng không có phản ứng gì.

“Chẳng lẽ chúng ta nghĩ sai?” Hạ Thiên Vượng nghi ngờ, lúc này Ninh Hinh mới chủ ý tới, trong thông đạo cứ cách một đoạn sẽ xuất hiện một khoảng nhô lên, nàng vừa rồi tại sao không phát hiện đây, những thứ nhô lên này nhất định là trận pháp, đầu tiên phải tìm được mắt trận thì mới có thể đến được động phủ của vị tán tu kia, hiện tại bọn họ chẳng qua là bị vây ngoài động phủ thôi.

Ninh Hinh đắm chìm mở trận, đợi đến lúc nàng chú ý thì Ảnh Thử chỉ còn cách bọn nàng có vài dặm, lại còn có vài con.



“Thiên Vượng, có vài Ảnh Thử đang đến, chỉ cách có vài dặm.” Ninh Hinh nói với Hạ Thiên Vượng bên cạnh, nàng tiếp tục giải trận, phải nhanh lên, chỉ còn thiếu chút nữa, trong lòng nàng rất sốt ruột, càng gấp gáp lại càng khó mà phá trận.

Rất nhanh Ảnh Thử đã bắt đầu công kích bọn họ, có đến năm con Ảnh Thử, thật sự hai người bọn nàng chẳng có cách nào mà đối phó đấy, chỉ có thể hy vọng phá được trận sau đó lập tức rời khỏi nơi này.

“Sư tỷ, ngươi tiếp tục giải trận, ta giữ chân chúng.”

Ngay thời điểm Hạ Thiên Vượng đã bị thương vài chỗ, hơn nữa có chút nghiêm trọng, Ninh Hinh tấn công vào vị trí mà nàng vừa phát hiện khi đang giải trận, đó có thể là mắt trận, rất nhanh tia bạch quang lóe lên, nàng cùng Hạ Thiên Vượng biến mất trước tầm mắt của mấy con Ảnh Thử.

Nơi mà Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng rơi xuống là một gian thạch thất, lúc này Hạ Thiên Vượng đã không chịu nổi, Ninh Hinh lấy ra Sinh Cơ đan cho hắn sử dụng, tranh thủ thời gian cho hăn chữa thương, nàng bên cạnh hộ pháp.

Lúc Hạ Thiên Vượng chữa thương, Ninh Hinh dò xét gian phòng một phen, nơi này rất trống trải, ngoại trừ một cái bệ đá thì không còn gì nữa, trên bệ đá có một cây đao cùng một hộp ngọc. Ninh Hinh vừa cầm lấy thanh đao thì liền cảm giác được khí thế khϊếp người, nàng luôn tìm kiếm một thanh đao vừa ý, không ngờ vậy mà lại tìm được ở nơi này, dưới mặt đao còn có một bộ Đao pháp, lúc mở ra nàng không có chú ý tới, sau khi cầm lên mới phát hiện.

Tàn Nguyệt phá, thì ra thanh đao này có tên, nó là do vị tiền bối tán tu kia lấy được trong bí cảnh Thượng Cổ, về sau là dựa vào thanh đao này mà có tiếng ở Tu Chân giới, vốn định mang nó cùng xưng bá Tu Chân giới, đáng tiếc là khi vị tiền bối kia khi tấn cấp Hóa Thần lại bị tâm ma, cứ thế mà chết.

Bộ Đao pháp trên mặt đao gọi là Tàn Nguyệt quyết, ở chung chỗ với Tàn Nguyệt phá, ý tứ hình như là có thể cắt được mặt trăng, Ninh Hinh nhìn thoáng qua bộ Đao quyết cảm thấy vô cùng ảo diệu, nó không hạn chế thuộc tính linh căn của tu sĩ, trong lòng nàng nghĩ nếu có thể luyện xong bộ Đao pháp này thì uy lực có lẽ không thua Mộ Dung Hiên.

Không lâu sau đó, Hạ Thiên Vượng mở mắt.

“Vết thương trên người không sao nữa rồi?”

“Không sao, đa tạ sư tỷ cứu ta một mang.” Hạ Thiên Vượng nhìn Ninh Hinh, thời điểm hắn còn muốn nói gì đó thì Ninh Hinh đã nói trước: “Được rồi, ngươi là bằng hữu của ta, là đồng bọn, còn là đồng môn, đơn nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau không phải sao? Mau đến đây nhìn xem, đây là vật mà vị tiền bối kia lưu lại.”

“Sư tỷ, những thứ này ngươi đều thu thập đi, sau khi tiến vào động phủ ta cũng không giúp được gì, con làm phiền hà đến ngươi.”

“Thật sự không cần sao? Đây là Tẩy Linh thảo có khả năng tẩy linh căn dư thừa của tu sĩ đấy!” Ninh Hinh trêu chọc Hạ Thiên Vượng.

“A, thật à?” Hạ Thiên Vượng nhanh chóng chạy đến bên người Ninh Hinh, con mắt hắn nhìn chằm chằm vào hộp ngọc trên tay nàng, bất quá về sau nghĩ lại, tuy rằng hắn không biết Ninh Hinh có linh căn gì, nhưng nàng là một đệ tử ngoại phong, có lẽ tư chất cũng không quá tốt, hắn nói: “Sư tỷ, ngươi dùng đi.”

“Cái gì?” Ninh Hinh kinh ngạc, nàng suy tư một chút, trước giờ nàng chỉ sử dụng mỗi pháp thuật Mộc hệ, nhưng đa số tu sĩ vì tiết kiệm thời gian tu luyện nên bình thường chỉ chuyên tu một loại linh căn có độ tinh khiết cao nhất, cho nên Hạ Thiên Vượng không biết nàng là Đơn linh căn.



“Bảo ngươi dùng thì dùng đi, ta không dùng được, Thiên Vượng, ngươi không hiếu kỳ về thân phận của ta sao? Ngươi giống như chưa từng hỏi qua ta?”

“A, ngươi chính là Mục Phong sư tỷ của ta.”

“Thiên Vượng, ta là loại người rất sợ phiền toái, thân phận của ta có chút đặc biệt, không thể nói cho ngươi biết, cho nên ngươi cũng đừng truy cứu, ngươi cứ nhớ kỹ ta là Mục Phong là được, về sau nên làm như thế nào liền như thế đó, biết không?”

“Sư tỷ, ngươi yên tâm, ta đã biết rồi, chỉ cần ngươi không muốn nói thì ta sẽ không hỏi.” Hạ Thiên Vượng hứa hẹn với Ninh Hinh.

“Ngươi không hiểu vẫn có thể hỏi, hiện tại ta chỉ là không muốn người khác biết rõ thân phận của ta thôi.”

Rất nhiều năm về sau, Hạ Thiên Vượng mới biết được, vị sư tỷ bên cạnh hắn đây là vị tiểu sư tổ thần bí kia, khi đó hắn mới biết được quả thật trời cao rất chiếu cố hắn.

“Đây là Tàn Nguyệt phá, ta rất thích, áy náy với ngươi rồi, về sau tìm được vũ khí gì tốt liền đưa cho ngươi.”

“Sư tỷ, ngươi làm sao lại thích dùng đao rồi?”

“Dùng đao thì sao, không phải rất khí phách à? Chờ ta luyện thành nhất định sẽ tìm Mộ Dung Hiên đánh một trận, cho hắn biết sự lợi hại của ta.”

“Sư tỷ hiện tại cũng rất lợi hại.” Quả nhiên không thể tùy tiện đắc tội nữ nhân. Không nghĩ đến sư tỷ còn ghi thù chuyện Mộ Dung sư huynh đánh nàng lần trước.

“Được rồi, chúng ta nhìn xem ra ngoài như thế nào. Hiện tại không biết bọn Thiên Cầm ra sao rồi?”

Nói xong Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng xem xét khắp nơi trong thạch thất, tìm cả buổi cũng không có được thu hoạch gì.

“Vừa rồi chúng ta tiến vào được là do phá giải trận pháp, như vậy đi ra rất có thể cũng có trận pháp.”

Bọn họ tiến vào một vị trí trong thạch thất, dựa theo vị trí thông đạo bố trí trận pháp lần nữa, quả nhiên chỉ trong chốc lát đã sáng lên một hồi bạch quang, tiếp theo đó hai ngươi đã biến mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »