Đi đến vùng phụ cận của một thị trấn, thấy sắc trời đã tối, hai người Ninh Hinh định nghỉ lại một đêm, chọn một quán trọ để ở.
“Chúng ta cứ nghỉ ngơi trước, mai lại tính sau.”
“Được.”
Sáng sớm ngày hôm sau, tại đại sảnh của nhà trọ bọn họ gặp một đoàn người, hầu hết cả đoàn người đó đều bị thương, có một số còn rất nghiêm trọng. Hạ Thiên Vượng đến hỏi chủ quán: “Ông chủ, họ là ai? Tại sao mới sáng sớm đã bị thương?”
“Đạo hữu từ nơi khác đến nên không biết, gần đây có rất nhiều tu sĩ đến để tìm kiếm động phủ ở phía Đông thị trấn, hầu như mỗi người khi trở về đều bị thương, cảnh tượng này người trên thị trấn đều quen rồi, còn không phải là họ muốn phá trận của động phủ rồi bị trận pháp đánh bị thương sao. Nghe nói động phủ đó là chỗ tu luyện của vị tán tu, vị tiền bối này đã là Nguyên Anh, cho nên mới có nhiều nhóm tu sĩ kéo đến như thế.” Chủ quán nói.
“Ông chủ, không biết động phủ của vị tiền bối kia là ở đâu?”
“Các ngươi ra khỏi trấn, đi về hướng Đông Bắc đấy, nó ở trong một khu rừng, bất quá cánh rừng này không đơn giản, Yêu thú bên trong rất lợi hại, đạo hữu nếu muốn đi thì hãy cẩn thận.”
“Đa tạ đã cho ta biết.”
Rời khỏi nhà trọ, Hạ Thiên Vượng nói với Ninh Hinh: “Sư tỷ, dù sao chúng ta cũng không có nơi nào để đi, không bằng chúng ta đến động phủ của vị tán tu kia xem?”
“Ngươi không sợ? Không phải chủ quán đã nói mỗi người trở về đều bị thương sao.” Ninh Hinh hỏi ngược lại, nàng thì có lẽ không vấn đề, nhưng vấn đề chính là Hạ Thiên Vượng, tu vi hắn có chút thấp, nếu một mình nàng cũng thôi đi, coi như gặp nạn chạy trốn vẫn có thể, còn mang theo hắn, Ninh Hinh cảm thấy có chút khó.
“Là tu sĩ sao lại có thể sợ nguy hiểm đây, sư tỷ yên tâm, tuy tu vi ta không cao, nhưng chạy trốn thì ta là nhất đấy, không cần lo lắng cho ta.” Hạ Thiên Vượng nói, hắn biết rõ trình độ trận pháp của Mục Phong sư tỷ, nếu vị tán tu tiền bối kia đã bày trận pháp, làm sao hắn lại không đến dò xét được, biết đâu lại có chút cơ duyên.
“Vậy đi thôi, nếu có nguy hiểm ngươi nhớ tự bảo vệ chính mình.”
“Ừ, sư tỷ.”
Hai người Ninh Hinh rất nhanh đã đến cánh rừng mà chủ quán trọ đã nói, “Cẩn thận chút”, “Ừ” hai người cứ thế cẩn thận đi qua cánh rừng, trên đường đi gặp rất nhiều Yêu thú Ngũ giai, tất cả đều bị Ninh Hinh giải quyết hết.
“Xem ra cánh rừng này không đơn giản, vừa vào đã xuất hiện Yêu thú Ngũ giai, ngươi cẩn thận, gặp nguy hiểm thì rút trước, không cần quan tâm đến ta, biết không? Ta tự có thủ đoạn chạy trốn.” Ninh Hinh lo lắng nói với Hạ Thiên Vượng.
“Sư tỷ yên tâm, ta biết rồi.”
“Phía trước có người, cẩn thận chút, chúng ta qua xem.”
“Là nhóm người Cố gia, bọn họ hình như bị thương rồi, sư tỷ, chúng ta có nên qua đó chào hỏi họ?”
“Ta thấy rồi.” Ninh Hinh trầm tư, Cố Thiên Cầm đang chăm sóc những đệ tử bị thương, Dương Vũ Vi cùng Thẩm Như Tuyết mà nàng nhìn thấy vào ngày hôm đó làm thế nào lại cùng xuất hiện ở đây, còn chung chỗ với Cố Thiên Cầm? Sau đó nàng lại thấy Cố Thiên Lăng từ phía sau xuất hiện, hắn giống như vừa trải qua một trận chém gϊếŧ.
“Ai?” Cố Thiên Lăng vừa cảm giác được có ngươi đang quan sát bọn hắn, những người khác vừa nghe thấy thanh âm của hắn liền làm ra bộ dạng sẵn sàng chiến đấu.
“Là chúng ta.” Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng đi ra ngoài, đúng là cảnh giác thật.
“Mục Phong, sao các ngươi lại ở đây?” Cố Thiên Cầm hỏi.
“Vốn định đi khắp nơi, không nghĩ lại nghe được có động phủ Nguyên Anh ở thị trấn, đến đây để nhìn xem thì gặp các ngươi.” Ninh Hinh đi đến, nghe lời nói của nàng, đám đệ tử Cố gia đều đề phòng nàng cùng Hạ Thiên Vượng.
“Là như vậy à, chúng ta cũng đến đây để thăm dò cái động phủ đó. Nếu được thì chúng ta đi cùng đi?”
“Được, ta thì không có vấn đề gì, ngược lại mấy người bên kia?”
“Chúng ta cũng không có vấn đề gì, mọi người cùng nhau đi, người càng đông thì lực càng lớn.”
Về sau hai phe cùng hướng về một chỗ động phủ, Ninh Hinh kéo Cố Thiên Cầm sang một bên hỏi: “Các ngươi tại sao lại đi cùng bọn họ vậy?”
“Còn không phải là gặp trên đường sao, thấy bọn họ bị Yêu thú đuổi gϊếŧ, đồng môn cũng không thể không cứu.” Cố Thiên Cầm bất đắc dĩ thở dài.
“Thiên Cầm, ngươi cách xa Dương Vũ Vi chút.”
“Làm sao vậy? Con người nàng không tệ lắm.”
“Không có gì, dù sao ngươi cũng chú ý chút là được, không cần phải tận lực thể hiện.”
Cố Thiên Cầm có chút nghi hoặc, Mục Phong cùng Dương Vũ Vi chỉ mới gặp một lần. Bọn họ đi hơn nửa ngày mới đến động phủ của vị tán tu kia, càng tiến vào động phủ thì thực lực của Yêu thú cũng càng mạnh, thậm chí còn gặp cả Yêu thú Thất giai, mọi người phải cùng nhau liên thủ, tốn rất nhiều sức lực mới gϊếŧ được nó. Trong chiến đấu, biểu hiện xuất chúng nhất là Cố Thiên Lăng, Lôi linh căn quả nhiên lợi hại, một đạo sấm sét đánh xuống, Yêu thú liền biến thành than đen, lực chiến đầu cường đại đó thu hút sự chú ý của Dương Vũ Vi cùng Thẩm Như Tuyết rất nhiều.
Nếu như không có ai dẫn đường, đoán chừng rất ít người phát hiện ở đây có cất giấu một động phủ. Lúc vừa mới bắt đầu Ninh Hinh cũng không có chú ý đến, về sau cảm giác được dấu vết của trận pháp ở chung quang, nàng mới biết đây chính là động phủ của vị tán tu kia rồi.
“Đến rồi, động phủ đã bị trận pháp che lấp, nếu muốn tiến vào phải phá trận trước, trận pháp này có sát trận, mọi người cẩn thận chút.” Cố Thiên Lăng nói xong mang đệ tủ Thiên Nhạc tông theo tiến vào trong trận pháp.
“Theo sát ta.” Ninh Hinh nói với Hạ Thiên Vượng, sau đó cũng tiến vào trận pháp.
Trận pháp chỗ này vô cùng tinh xảo, có lẽ là Phục Hợp trận, phía trước là một Ảo trận, đằng sau là Khốn trận cùng Sát trận, tu sĩ không có thực lực, không rõ trận pháp tiến vào đoán chừng là không ra nổi.
Ninh Hinh cẩn thận mang theo Hạ Thiên Vượng tiến về phía trước, nàng hiện tại không có năng lực cưỡng ép bài trừ trận pháp của một tu sĩ Nguyên Anh bố trí, cho nên chỉ có thể vừa đi vừa giải trận. Lúc hai người bọn nàng xuất hiện ở của động phủ thì không còn gặp ai khác, cửa động cũng không có dấu vết bị mở ra, đoán chừng bọn họ vẫn còn trong trận pháp, trong đó ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng phá hủy.
“Sư tỷ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Hạ Thiên Vượng hỏi, hắn sâu sắc ngưỡng mộ Ninh Hinh thêm một phần.
“Đợi chút, động phủ này không đơn giản, trận pháp ngoài động ngủ không đơn giản, trong động phủ khẳng định cũng sẽ có nguy hiểm, lúc tiến vào ngươi phải theo sát ta, đừng lạc mất đấy.” Ninh Hinh có chút lo lắng nói.
Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng đợi trong chốc lát thì Cố Thiên Lăng mới mang đám đệ tử Thiên Nhạc tông xuất hiện. Nhìn thấy hai người bọn nàng đã xuất hiện trước, đệ tử Thiên Nhất tông đều thấy có cảm giác vi diệu.
“Cố sư huynh, vị sư tỷ này là?” Dương Vũ Vi hỏi Cố Thiên Lăng.
“Mục Phong, Thiên Nhất tông.” Ninh Hinh kinh ngạc khi nghe thấy Cố Thiên Lăng trả lời, người này không phải không thích nói chuyện sao? Chẳng lẽ thực sự là nam nữ chủ? Nàng nhìn Thẩm Như Tuyết mờ mịt, quả nhiên sắc mặt nàng không tốt chút nào.
“Sư tỷ là Trận Pháp sư sao, trình độ trận pháp cao như thế, bằng không cũng không đến đây nhanh như vậy. Sư muội cũng hiểu sơ về trận pháp, có thời gian muốn cùng sư tỷ lĩnh giáo một chút.” Dương Vũ Vi nói.
“Chúng ta cùng vừa đến, trận pháp ta cũng chỉ biết một ít.” Ninh Hinh có chút mất hứng với Dương Vũ Vi, nàng có phải Trận Pháp sư hay không cũng không muốn liên quan, càng không muốn cùng nàng thảo luận.
Đối với câu trả lời qua loa của Ninh Hinh, Dương Vũ Vi sửng sốt, nàng đã đắc tội vị sư tỷ này khi nào a, sao có cảm giác sư tỷ này không thích nàng lắm.