Chương 65: Phường Thị Thiên Nhạc Tông

Nghĩ tới đây, Ninh Hinh lập tức bắt đầu hành động. Nàng lấy ra hỏa tinh thạch, đặt ở dưới tiểu Đỉnh, truyền linh lực vào, trên hỏa tinh thạch lập tức xuất hiện một ngọn lửa, nàng sợ tiểu Đỉnh không chịu nổi ngọn lửa quá lớn nên cố tình điều chỉnh đến nhỏ nhất. Lúc đầu tiểu Đỉnh không có phản ứng gì, nhiệt độ trong nó cũng không tăng một chút, Ninh Hinh tiếp tục tăng cường truyền linh lực vào, cho đến khi linh lực đưa vào đạt mức lớn nhất, tiểu Đỉnh mới lộ ra một chút phản ứng. Đây là cái gì? Cần lửa mạnh như vậy mới khiến nó nóng được, Ninh Hinh một bên truyền linh lực một bên toát cả mồ hồi thăm dò, cũng may nàng có Tụ Linh châu, nếu không hẳn phải rút hết Linh lực từ người nàng đi. Sau khoảng vài giờ, trời đã gần sáng. , thanh gỗ trong tiểu Đỉnh có dấu hiệu hòa tan, không được, cứ tiếp tục như vậy coi như là linh lực trong Tụ Linh châu cạn kiệt, cũng không đủ để luyện thanh gỗ.

Ninh Hinh rảnh tay bố trí một Tụ Linh trận cấp cao trong phòng, sau đó bố trí một trận pháp ẩn hơi thở, sau đó nàng mới đưa Linh thạch cực phẩm vào mắt trận của Tu Linh trận. Linh khí lập tức tăng lên nhanh chóng, nồng độ linh khí nhanh chóng hóa lỏng trước lúc kết thúc rồi tiếp tục tăng lên.

Ngay khi linh khí trong phòng tăng lên, hỏa tinh thạch bắt đầu tự hấp thụ linh khí, nhiệt độ nó phát ra ngày càng cao hơn, tiểu Đỉnh càng lúc càng đỏ, bất quá Linh thạch cực phẩm tốc độ tiêu hao rất nhanh, bây giờ tất cả những gì Ninh Hinh có thể làm chỉ là nhìn vào linh thạch ở mắt trận, nhanh chóng thay thế nó bằng một viên mới khi linh khí trong đó đã biến mất.

Sau một thời gian, tiểu Đỉnh giống như thêm nhiệt đã xong, nó bắt đầu luyện hóa thanh gỗ, làn sóng hương thơm ngát dần dần xuất hiện trong phòng, cuối cùng thanh gỗ đen kịt đã luyện hóa thành một vũng nước xanh biếc, ngửi thấy mùi thơm ngát đó khiến Ninh Hinh cảm thấy từng tế bào trên người nàng không ngừng tổ chức lại, nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn mà là một cảm giác thoải mái khó tả.

Khi thanh gỗ được luyện thành nước xanh, trên chiếc tiểu Đỉnh xuất hiện một dòng xoáy linh khí, linh khí trong phòng nhanh chóng bị dòng xoáy hút đi, Ninh Hinh đành phải tiếp tục thêm linh thạch cực phẩm vào, cho đến khi Ninh Hinh gần như chết lặng, bề mặt đen ban đầu của tiểu Đỉnh đã bắt đầu thay đổi, dần dần chuyển sang màu trắng, cái loại màu trắng này dường như có hương vị thuần khiết, trong suốt óng ánh, như thể có thể nhìn thấy tất cả tạp chất trên thế gian, nhưng trên tiểu Đỉnh lại có rất nhiều khe hẹp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ ngoài của nó.

Ninh Hinh cẩn thận quan sát tiểu Đỉnh, trên nó xuất hiện một đạo ánh sáng lục sắc bay lên không trung xoay tròn tròn, những khe hẹp trên tiểu Đỉnh cũng đang dần được tu bổ. Vòng xoáy lại bay vào Đan Điền của Ninh Hinh, không có phản ứng nào khác.

Thanh gỗ đen kịt kia có thể tu bổ vét nứt trên tiểu Đỉnh, đây chính là kết luận mà Ninh Hinh đưa ra. Nàng nhanh chóng động não, cẩn thận nhớ lại những gì nàng biết về tu luyện, thứ có thể tu bổ Linh Khí thường là khoáng vật, nàng chưa từng nghe nói đến linh mộc, hơn nữa tác dụng của linh mộc này dường như rất khác thường. Chỉ có nó mới có thể tu bổ Linh Khí, đối với tu sĩ càng có tác dụng lớn hơn, hít vào một ít hương thơm, nàng cảm thấy tu vi của mình tăng lên, toàn thân cảm thấy thoải mái, tựa như trong cơ thể không có ẩn giấu nguy hiểm, nó thật sự rất thuần khiết và tự nhiên. Suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn không hiểu được thanh gỗ tối màu đó là gì, Ninh Hinh đành phải đặt nó xuống, nhìn đống linh thạch cực phẩm bị vứt đi, rồi lại nhìn mấy cái còn sót lại trong vòng tay trữ vật, chết tiệt, sao nàng lại có cảm giác hơi hoang phí nhỉ? La Tĩnh là người bỏ đống linh thạch cực phẩm vào vòng tay trữ vật, bên trong có một chiếc hộp nhỏ chứa khoảng năm nghìn linh thạch, Ninh Hinh đã suy đoán rất lâu, tại sao La Tĩnh lại có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?

Nhưng cũng kha stoots, hiện tài trình độ bày trận của nàng được nâng cao không ít, may mắn mà trên người nàng không thiếu linh thạch cực phẩm, nàng cũng không dám ngang nhiên ở Thiên Nhạc tông công khai sử dụng lượng lớn linh khí của họ như thế này, như vật sẽ bị chỉ trích đấy, hơn nữa tiểu hao một lượng lướn như vậy, nếu để người khác cho rằng nàng mang kỳ bảo thì phiền toái lắm, điều này không phù hợp với nguyên tắc kín đáo của nàng.

Linh thạch cực phẩm, chỉ có thể tìm thấy ở quặng mỏ Linh thạch cỡ lớn, nhiều tu sĩ có thể cả đời cũng không bao giờ nhìn thấy chúng. Vậy mới nói linh thạch cực phẩm hiếm đến mức nào, giống như trong Mục gia, Mục Dương thân là con trai duy nhất của tộc trưởng Mục gia, trên người không có nhiều, loại linh thạch này vừa xuất hiện, cơ hồ bị tất cả các đại tông môn và đại gia tộc lấy đi. Linh thạch cực phẩm có thể nhanh chóng bổ sung linh khí chuyển thành linh lực trong cơ thể, tốt hơn những loại linh thạch thông thường. So với Bổ Linh đan hiệu quả cũng đều tốt, không để lại ban trong cơ thể như các đan dược nên chúng rất được các tu sĩ yêu thích, giống như những tu sĩ cao cấp đó, nếu không tìm được linh thực để luyện chế đan dược thì muốn bổ sung linh khí, chỉ có thể dựa vào linh thạch phẩm chất tốt. Linh khí đựng trong linh thạch cực phẩm tốt gấp bội linh thạch thượng phẩm.

Ninh Hinh lúc này không biết thanh gỗ đen kia là một loại cổ mộc ngưng tụ khó gặp ở tiên giới, nàng chính là người mà Nhược Mạn thượng tiên tìm kiếm để sửa chữa Dược Vương đỉnh.

Ninh Hinh gỡ bỏ trận pháp cấm chế trong phòng, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Hạ Thiên Vượng đang đi lại ngoài cửa.

“Ngươi ra rồi, sư tỷ.” Hạ Thiên Vượng gọi.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Sư tỷl ngươi làm sao lại quên rồi, hôm qua không phải ngươi nói chúng ta sẽ cùng nhau đến phường thị Thiên Nhạc tông đi dạo sao, ta nhìn thời gian không còn sớm nên đến gọi ngươi, nhìn trước cửa có bảng cấm quấy rầu cho nên vẫn luôn đợi ở cửa.” Hạ Thiên Vượng nói.

“Ừ, vậy đi thôi.”



Nói xong, hai người rời đi rồi, đến phường thị dưới chân núi Thiên Nhạc tông.

Phường thị Thiên Nhạc tông rất náo nhiệt, bố cục không khác nhiều so với Thiên Nhất tông, nhưng phường thị Thiên Nhạc tông lại chiếm diện tích lớn hơn, các đệ tử rèm luyện từ các tông môn khác thường xuyên đến đây để trú lưu. Vị trí của Thiên Nhất tông hơi thiên về phía Bắc, trong khi vị trí của Thiên Nhạc tông lại là vị trí trung tâm của Thổ Nhạc đại lúc, cho nên phường thị nơi này cũng náo nhiệt hẳn.

Ninh Hinh không có gì muốn mua, có Hạ Thiên Vượng ở đây nên nàng không nỡ vung linh thạch, cũng không có gì để mua, hai người đi lang thang trong phường thị. Bất quá khi đến nới bán đan dược bên kia đường, Ninh Hinh ở lại lâu hơn một chút, về cơ bản nàng cũng mua những loại linh thực khó gặp thôi, cònHaj Thiên Vượng hiện tại đã miễn dịch với sự tiêu phí của Ninh Hinh, sư tỷ Mục Phong không thiếu linh thạch, cái này là kết quả hắn quan sát được.

Lăn lộn trong thành chẳng thấy có vật gì tốt mà lại thấy có trò hay.

Trong ngóc ngách bên cạnh giống như xảy ra tranh chấp, Hạ Thiên Vượng rất có hứng thú kéo Ninh Hinh lại xem náo nhiệt.

"Sư tỷ, ta nhìn thấy viên đá này trước, ngươi đây là muốn cường đoạt sao?" chỉ nhìn thấy nữ đệ tử nói với nữ đệ tử bên kia.

“Cái gì mà cường đoạt, mua đồ không phải trả giá cao là được sao, ngươi như thế nào biến ta thành kẻ cường đoạt rồi?" Một nữ đệ tử khác có chút kiêu ngạo nói.

“Sư muội rất thích thứ này, xin sư tỷ nhường cho.” Nữ đệ tử, hình như là nhân vật chính nói.

“Dương Vũ Vi, có phải thứ gì ngươi thích thì người bên khác đều phải nhường cho ngươi không? Ta vì cái gì mà phải nhường ngươi? Lại nói, viên đá đó ta cũng thích.” Cha nàng là một tu sĩ Nguyên Anh, nhưng nhiều lần lại vì cái nữ đệ tử ngoại môn Ngũ linh căn này mất mặt trước sưy huynh đệ khác, Thẩm Như Tuyết trong lòng hận người trước mặt đến chết rồi.

"Sư muội, đây chỉ là một viên đá vô dụng thôi, Dương sư muội thích thì cứ đưa cho nàng đi." Nam tu sĩ bên cạnh Thẩm Như Tuyết nói.

Lại là cái dạng này, lần nào cùng Dương Vũ Vi tranh chấp, đều sẽ có người đứng ra vì nàng nói chuyện, hiện tại nàng chỉ là muốn mua viên đá kia, sư huynh lớn lên cùng nàng liền vì Dương Vũ Vi mà biện hộ, Thẩm Như Tuyết thập phần thất vọng trong lòng, cũng như cảm thấy thất bại vậy. Nàng là kiêu ngạo, nhưng không phải kẻ không nói đạo lý, như thế nào luôn bị đệ tử ngoại môn này chống đối nhiều lần, lại còn bị mang danh ỷ thế hϊếp người, không ai chịu vì nàng mà nói.

“Cái viên đá này ta mua rồi, đây là linh thạch.” Nói xong nàng đem linh thạch ném cho chủ quán, liền trực tiếp xoay người rời đi.

“Dương sư muội, thực xin lỗi, Như Tuyết chính là như vậy, nếu ngươi muốn viên đá đó như vậy, chờ nàng nguôi giận, ta sẽ đem đến cho ngươi.” Đệ tử vừa rồi đứng với Thẩm Như Tuyết áy náy nói với Dương Vũ Vi.

“Không cần sư huynh phiền lòng.” Nói xong nàng cũng đi, chỉ để lại một nam đệ tử si ngốc nhìn theo bóng lưng nàng.