Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộc Tiên Truyện

Chương 64: Chấn Động Dược Vương Đỉnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đa tạ nhị vị đạo hữu tương trợ, nếu không thì hôm nay ta đã bỏ mạng rồi." Nam tu sĩ nói, sau đó nhìn hai người đang nằm trên mặt đất với đôi mắt đỏ hoe.

“Ngươi không sao chứ? Họ là huynh đệ của ngươi?" Hạ Thiên Vượng hỏi.

Nam tu sĩ nói bọn họ là đệ tử của một tiểu gia tộc tu tiên, lần này ra ngoài là tìm Linh dược cho trưởng bối đang bị thương, sau khi gϊếŧ chết Yêu thú thủ hộ của Linh dược, ba huynh đệ cao hứng định ngắt lấy, nhưng đúng lúc này ma tu hắc y xuất hiện, hắn có hứng thú với Linh dược, muốn đoạt lấy, ba huynh đệ đương nhiên không đồng ý, lại nói bên họ đông nên lúc đầu cũng không để tên ma tu trong lòng, nhưng trong trận chiến sau đó, ba huynh đệ phát hiện ma tu này thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn mà hắn sử dụng rất tàn nhẫn, khát máu, không giống như những tu sĩ mà họ thường gặp, họ không thể làm gì hắn, hơn nữa đối với những thủ đoạn của ma tu bình thường tu sĩ rất cấm kỵ. Thế là sau khi hái được Linh dược, cả ba người đã chạy trốn. Nhưng tên ma tu đuổi sát không buông, một mực theo họ vào rừng. Phát hiện hắn là ma tu nên mới chạy đến đây, một huynh đệ của hắn bị ám toán, hắc khí từ vết thương thoát ra, thối rữa rất nhanh, đây là dấu hiệu của ma khí xâm nhập, ba người đều hoảng hốt. Những gì xảy ra sau đó chính xác là những gì Ninh Hinh và Hạ Thiên Vượng nhìn thấy.

Nam tu sĩ cất thi thể của hai huynh đệ hắn đi rồi nói với Ninh Hinh: “Nếu không có sự hai vị tương trợ, ta không thể gϊếŧ tên ma tu này, thứ trên người hắn liền để hai vị xử trí.”

"Huynh đệ của ngươi bị ma tu này gϊếŧ, chúng ta sao có thể làm như thế. Hơn nữa chúng ta ở đằng kia thấy ma tu bị thương mới ra tay, nhẫn trữ vật trên người hắn ngươi mang đi đi." Ninh Hinh nói, nghe Ninh Hinh nói xong, Hạ Thiên Vượng nhìn nàng một chút, sau đó cũng không nói gì.

Nam tu sĩ có chút kinh ngạc: "Ta mang ân cứu mạng, không báo đáp thì thôi, sao có thể độc chiếm chiến lợi phẩm.”

"Vậy chúng ta xem trước vật phẩm bên trong, chọn một ít vật có ích, những thứ còn lại đều thuộc về đạo hữu?" Hạ Thiên Vượng nhìn Ninh Hinh nói.

"À? Cứ vậy đi." Ninh Hinh phản ứng lại, nàng đã quên mất Hạ Thiên Vượng, dù sao tài nguyên tu luyện của hắn vẫn còn thiếu, sau này nàng nhất định phải chú ý đến.

Sau khi đổ ra những thứ trong nhẫn trữ vật của ma tu, ba người hít một hơi, thứ đồ có giá trị quá nhiều, mà giá trị còn rất cao. Lúc này, sắc mặt Ninh Hinh đột nhiên thay đổi, chiếc hắc đỉnh từ khi tiến vào đan điền của nàng vẫn chưa có phản ứng gì, hiện giờ lại không ngừng rung chuyển, tựa hồ sắp bay ra ngoài, Ninh Hinh cực kỳ khó khăn mới trấn áp được cái đỉnh nhỏ này. Chắc chắn bên trong đây có thứ gì đó mà tiểu Đỉnh cần.

Nhìn vẻ mặt Ninh Hinh thay đổi, Hạ Thiên Vọng rất khó hiểu, Mục Phong sư tỷ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nàng động tâm sau khi thấy nhiều vật như vậy sao? Trực giác của Hạ Thiên Vượng lại không cảm thấy là vậy.

Nam tu sĩ không để ý nhiều đến phản ứng của Ninh Hinh, dù sao bảo vật đó cũng đúng là động lòng người, tuy rằng hắn ghen tị nhưng so với ân cứu mạng thì cũng chẳng là gì cả. Coi như là bọn họ lấy đi tất cả, hắn cũng không có gì để nói.

“Đạo hữu, ngươi chọn những thứ này trước đi.”

“Vậy ta không khách khí.” Ninh Hinh nói xong ở bên trong tìm xem đến cùng là vật gì khiến tiểu Đỉnh chấn động? Tìm được một lúc, cách thanh gỗ đen kịt một đoạn thì tiểu Đỉnh chấn động càng dữ dội, Ninh Hinh đem thanh gỗ đó thu đi.

Nhìn vào thanh gỗ đen kịt này, liệu đây có phải là nguyên nhân khiến tiểu Đỉnh chấn động? Thời điểm nàng xem đồ của ma tu, chỉ có cầm lấy thanh gỗ này, tiểu Đỉnh mới càng chấn động kịch liệt, có lẽ đây là thứ tiểu Đỉnh cần. Ninh Hinh xem tới xem lui, sử dụng linh lực cũng không phát hiện gì đặc biệt, tuy biết nó không tầm thường, nhưng lại không biết có tác dụng ở chỗ nào.



Trong đống đồ vật của ma tu, Ninh Hinh chọn một thanh gỗ, Hạ Thiên Vượng chọn một ít đan dược và nhẫn trữ vật, hắn muốn một chiếc nhẫn trữ vật đã rất lâu. Nhưng nhẫn trữ vật giá cả quá đắt đỏ nên hắn chỉ có thể giữ trong lòng, không ngờ trong nhiệm vụ này lại nhận được một chiếc nhẫn trữ vật rồi, Hạ Thiên Vượng lại thở dài, thật tốt khi được ở bên Ninh Hinh.

Nhìn hai người Ninh Hinh lựa chọn, nam tu sĩ rất cảm kích, hiện tại tu sĩ như bọn họ không có nhiều, sau khi đa tạ hai người nhiều lần, hắn liền cất đồ của ma tu, tạm biệt lẫn nhau rồi rời đi.

Từ khi lên pháp khí phi hành, Ninh Hinh liền nhìn chằm chằm vào thanh gỗ, thi thoảng dùng linh lực, Hạ Thiên Vượng nhẫn nhịn hồi lâu mới hỏi: “Sư tỷ, ngươi như thế nào lại chọn thanh gỗ này, nó có gì đặc biệt sao?”

"Không có gì, chính là lấy để nghiên cứu một chút." Ninh Hinh còn chưa biết tác dụng của thanh gỗ nên cũng không nói nhiều.

“Sư tỷ, vài ngày nữa là chúng ta đến Thiên Nhạc tông rồi, sau khi đưa tin, chúng ta lại làm gì?”

“Đi khắp nơi xem một chút, dù sao ngày trở lại tông môn cũng không xác định, chúng ta rèn luyện chỗ này chỗ kia." Ninh Hinh thu thanh gỗ lại nói.

Tu sĩ Trúc Cơ từ Thiên Nhất tông đến Thiên Nhạc tông phải mất nửa tháng, Ninh Hinh bọn họ ngồi pháp khí phi hành, đoán chừng mất khoảng bảy tám ngày mới đến nơi, tuy nhiên họ cũng không gấp, vì thế mà kéo dài liên tục hai mươi ngày mới đến.

Sau khi đến chân núi Thiên Nhạc tông, nàng nói với đệ tử thủ vệ ý đồ của nàng, về sau liền được dẫn đến sảnh đường của Thiên Nhạc tông, đưa thư xong, nàng đi đến nơi Thiên Nhạc tông đãi khách nghỉ ngơi, rồi lại đi lang thang dạo chơi khắp nơi.

"Sư tỷ, chúng ta đi xem xung quanh một chút?" Hạ Thiên Vượng nói.

"Ngươi đi đi, ta nghỉ ngơi một chút, trở về đem những gì ngươi thấy kể lại với ta là được." Bởi vì trong lòng nàng luôn suy nghĩ về thanh gỗ, muốn biết tại sao tiểu Đỉnh đột nhiên chấn động, cho nên nàng mất hứng thú đến dạo chơi Thiên Nhạc tông.

Sau khi Hạ Thiên Vượng rời đi, Ninh Hinh treo tấm vải cấm vào phòng, sau đó lấy tiểu Đỉnh trong Đan Điền ra, tiểu Đỉnh vừa lấy ra thì liền biến thành bộ dạng dưới đáy hồ, lúc xem đồ vật của ma tu chấn động tương đối kịch liệt, giờ có được thanh gỗ thì không có phản ứng gì. Nhìn tiểu Đỉnh và thanh gỗ trong tay, nàng nghĩ giữa chúng chắc chắn có mối liên hệ nào đó, nhưng đem chúng đặt chung thì lại không có phản ứng, điên thật rồi.

Nàng đã thử bỏ thanh gỗ vào tiểu Đỉnh vẫn không có tác dụng. Đây là có chuyện gì a? Ninh Hinh có chút bực bội, dứt khoát không quản nữa, nàng lấy bồ đoàn ra bắt đầu tu luyện, đến lúc nàng mở mắt ra đã nửa đêm, nhìn cái tiểu Đỉnh và thanh gỗ, có chút chán nản suy nghĩ, tiếp tục nghiên cứu cũng không được, thật sự chỉ có thể trở về tông môn tìm sư phụ giúp đỡ, Ninh Hinh cũng không muốn nhờ sư phụ hỗ trợ, có lẽ nàng cảm thấy nàng nên dựa vào chính mình mà lớn.

Thanh gỗ này đến cùng là gì? Có tác dụng gì với tiểu Đỉnh? Tiểu Đỉnh nhìn là biết dùng để luyện đan, đúng vậy, chính là luyện đan, Ninh Hinh đột nhiên nghĩ ra, nàng nhớ trong đỉnh dường như có một đồ vật nhỏ đen kịt, từ khi đi vào Đan Điền thì nó đã dần giảm bớt, có lẽ tiểu đỉnh hấp thu vật này. Tiểu Đỉnh muốn hấp thu thanh gỗ, vậy có phải nàng nên đem đi luyện hóa, như vậy sẽ có ích?
« Chương TrướcChương Tiếp »