Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộc Tiên Truyện

Chương 60: Phường Thị Tông Môn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Hinh cũng cảm thấy chính mình nên ra ngoài một chút, đã mấy năm không gặp Mục Ninh Ý, nghe nói sư phụ hắn thấy hắn quá bất ổn nên đã ném hắn đi nơi nào đó luyện khí, để hắn mài dũa cái tính tình nóng ngảy. Tội nghiệp tiểu đệ, không biết rượu Linh quả hắn còn đủ uống hay không? Nàng vẫn rất nhớ tiểu đệ nhà mình.

Về phần Mục Thủy Lam, nàng cũng ra ngoài rèn luyện, không biết khi nào mới trở về.

Trong tông môn, thoạt đầu vẫn có thể nghe được một số sự tình về Ninh Ý, nhưng sau khi được sư phụ hắn đem đi thì về sau cũng không có tin tức gì; còn về Ninh Hinh, ngoại trừ lần đó trong Mê Vụ lâm đã cứu đa số đệ tử ở bên ngoài, căn bản không có tin tức gì về nàng, cho nên tỷ muội Ninh Hinh trong lòng đệ tử tông môn có chút thần bí.

Khác với tỷ đệ Ninh Hinh, tỷ đệ Mục Ninh Nguyệt đều là những nhân vật nổi danh. Mục Ninh Nguyệt được Thiên Nhất tông công nhận là thiên tài tu luyện, Mục Ninh Hạo được tông môn công nhận là mỹ nam, dung mạo ưu tú, gia thế xuất sắc, tu vi không tệ cho nên đã thu hút một số nữ đệ tử trong tông môn. Họ đúng là loại người được mọi người vây quanh bất cứ nơi nào họ đi.

Về sau không được bày trận trên Vân Đỉnh phong nữa, Ninh Hinh lại bắt đầu chạy đến lôi đài, bây giờ nàng muốn được sử dụng trận pháp thuần thục hơn trong chiến đấu, cho nên đệ tử Ninh Hinh khiêu chiến lần này cơ bản đều là Trúc Cơ hậu kỳ.

Mục Phong là một người nổi danh trên lôi đài tỷ thí, thực lực bưu hãn của nàng đã khiến nhiều người phải chú ý đến. Vì vậy, không có đệ tử nào giao chiến với nàng mà dám xem nhẹ, nhưng mà vẫn là bị nàng hành hạ.

Mộ Dung Hiên có ấn tượng sâu sắc với Ninh Hinh, nàng là nữ tu đầu tiên khiến hắn sử dụng Hỏa Đao. Sau trận quyết đấu đó với Ninh Hinh, Mộ Dung Hiên xuất môn đi rèn luyện một thời gian, khi trở về, Ninh Hinh đã là người nổi danh điên cuồng trên lôi đài rồi. Hắn muốn tìm nàng luận bàn, nhưng không ngờ trong khoảng thời gian đó Ninh Hinh lại không còn đến nữa. Nhìn thấy Ninh Hinh xuất hiện lần nữa trên lôi đài, hắn cảm thấy thực lực của nàng càng mạnh hơn. Sau khi xem mấy cảnh nàng sử dụng trận pháp đối địch, Mộ Dung Hiên lại một lần nữa xem trọng hơn nữ tu này. Thời gian bày trận ngắn, trận pháp biến ảo cực nhanh, đoán chừng ngay cả thiên tài trận pháp Hàn gia kia cũng không sánh bằng.

Ninh Hinh xuống lôi đài, cuộc tỷ thí hôm nay rất thú vị, tâm trạng nàng rất tốt, Hạ Thiên Vượng đang mở một quầy hàng ở phường thị dưới chân núi tông môn, Ninh Hinh muốn đi xem, nàng cũng thật sự xấu hổ, thân là đệ tử Thiên Nhất tông, nàng còn chưa đi qua phường thị tông môn bao giờ.

"Sư muội Mục Phong, đã lâu không gặp, ngươi còn nhận ra ta không?" Mộ Dung Hiên đi tới Ninh Hinh hỏi.

"Thì ra là Mộ Dung sư huynh. Làm sao không nhớ được a, ta là bị lửa của ngươi thiêu đấy, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau." Ninh Hinh nói lời này, nhưng trong lòng nàng đang suy nghĩ, hắn là một nam nhân to lớn, một thân y phục màu đỏ, một cây đại đao, dáng vẻ lại rất đứng đắn, người như vậy không muốn nhớ cũng hơi khó.

"Mục Phong sư muội càng ngày càng mạnh, nếu như chúng ta lại cùng tỷ thí, e rằng sư huynh phải xin tha rồi." Mộ Dung Hiên nhìn Ninh Hinh.

"Sư huynh, ngươi phải cố gắng hơn nữa nhé." Ninh Hinh không hề khiêm tốn nói, kể cả lần trước Ninh Hinh sử dụng Quy Nhất kiếm cũng không thể đánh bại hắn, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không thua.



Mộ Dung Hiên có lẽ không ngờ Ninh Hinh lại nói như vậy, mặc dù thừa nhận năng lực của nàng không tệ, còn muốn thắng hắn thì ngay cả La Sinh cũng khó có thể làm được.

“Sư muội đây là muốn đi đâu?”

“Ta hẹn bằng hữu ở phường thị dưới chân núi tông môn, không quấy rầy sư huynh nữa, xin cáo từ.”

“A, đừng, ta vừa vặn cũng muốn đến đó, cùng sư muội đi.”

Nàng có thể nói không được không? Ninh Hinh nghĩ, dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết kiếp trước, đi cùng nhân vật nổi danh của tông môn rất dễ sinh ra hận thù, đặc biệt nếu tướng mạo khá đẹp, xuất thân tốt, địa vị cao. tu vi không thấp thì tỷ lệ bị càng cao hơn.

“Nữ đệ tử đi cùng Mộ Dung sư huynh là ai?”

“Ta không biết, chưa từng nghe nói Mộ Dung sư huynh thích ai!”

"Nếu Hàn sư tỷ nhìn thấy thì sẽ có thứ hay ho để xem."

"Đúng vậy." . . .

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thảo luận của các đệ tử khác, Ninh Hinh vô cùng cảm kích quyết định trước đó của mình, nếu nàng xuất hiện với tư cách là Mục Ninh Hinh, nhất định sẽ bị bao vây bởi nhiều loại thanh âm như vậy. Nàng vẫn ưa thích im lặng mà làm, tùy tâm sở dục, không cần ai phải bàn tán.

"Hàn sư tỷ mà bọn họ đang nói tới là ai? Mối quan hệ giữa nàng và ngươi là gì?" Ninh Hinh hỏi, hiếm khi tâm tình nàng vui vẻ lại bị người bên người này phá hỏng.



Mộ Dung Hiên kỳ quái nhìn Ninh Hinh, cuối cùng tựa hồ xác nhận nàng không phải giả bộ, sau đó nói: "Hàn Nhu người Hàn gia, nàng cũng là Đơn linh căn Hỏa hệ giống như ta, cũng thường xuyên đến tìm ta thảo luận những vấn đề liên quan đến tu luyện."

Là nàng ta, người năm đó cãi nhau với Ninh Hinh khi đến tông môn.

“Tại sao họ lại nói có trò hay để xem, nàng thích ngươi?”

“Đừng nói bậy, ta và nàng chỉ là bàn luận sự tình tu luyện, không có gì khác. Đừng nghe những lời nói bậy của những người nhàm chán đó. Ta không ngờ ngươi lại thích buôn chuyện như vậy? Thế nào, coi trong ta rồi hả?"

Ninh Hinh trợn mắt nhìn Mộ Dung Hiên, nàng không nói gì, phóng nhanh về phía phường thị.

"Này, vẻ mặt của ngươi là sao vậy? Ta tệ lắm sao?" Mộ Dung Hiên hét lên phía sau nàng.

Không phải tệ thôi, là rất tệ, Ninh Hinh rất không thích Mộ Dung Hiên, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn đã hành động như thế rất trịch thượng và kiêu ngạo. Được rồi, Ninh Hinh thừa nhận, nàng chính là đã ghi hận Mộ Dung Hiên đốt nàng, không phải chỉ là một cuộc tỷ thí thôi sao, ra tay nặng như vậy khiến nàng xấu hổ muốn chết, thực sự rất đau, nếu là người khác, đoán chừng đau đến lăn qua lăn lại.

Sau khi xuống pháp khí phi hành, Ninh Hinh và Mộ Dung Hiên tiến vào phường thị tông môn, quả thật rất nhiều người, ngoại trừ đệ tử mặc đồng phục Thiên Nhất tông, còn có rất nhiều tu sĩ khác.

"Phường thị của tông môn chúng ta rất náo nhiệt. Ngoài các đệ tử của tông môn chúng ta, còn có rất nhiều tu sĩ khác, cũng như một số phàm nhân. Những phàm nhân đó bình thường đều là thân nhân của những người có địa vị tương đối cao trong tông môn. Ngũ đại thế gia và Đa Bảo các đều có cửa hàng mặt tiền ở đây, phía trước là sản nghiệp Hàn gia, đồ vật bên trong không tệ lắm.” Mộ Dung Hiên vừa đi vừa giới thiệu cho Ninh Hinh. Hắn thậm chí không ngờ rằng Ninh Hinh chưa từng đến khu phường thị này, nàng làm thế nào mà lẫn vào tông môn này, nếu là họ Mục, hắn phải hỏi Mục Ninh Nguyệt xem nàng có phải là con của Mục gia hay không.

"Sư huynh cứ làm việc của mình đi. Đừng lo lắng cho ta, ta sẽ tự mình đi xem." Ninh Hinh nói với Mộ Dung Hiên.

"Không sao, ta không bận, đây là lần đầu tiên ngươi đến đây, nên ta sẽ đi cùng ngươi." Mộ Dung Hiên cười nói.

Ninh Hinh đành phải để Mộ Dung Hiên đi theo, thấy những người xung quanh thỉnh thoảng nhìn về phía mình, Ninh Hinh càng buồn bực, nàng thật muốn mắng hắn một tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »