Chương 59: Phá Trận Bày Trận

Trước đây trình độ bày trận pháp của Ninh Hinh đã đạt đến Tam phẩm, điều đó khiến nàng cao hứng một thời gian dài, tuy nhiên sau khi tiến vào trận pháp Dung Hợp của Đạo quân Thanh Mộc, Ninh Hinh lại cảm thấy mình chỉ đang làm quá lên mà thôi.

Trận pháp thực sự là huyền ảo. Để phá vỡ trận pháp cần suy luận rất nhiều, hơn nữa phải tập trung, nếu không suy luận đó bị gián đoạn cắt đứt thì ngươi phải suy nghĩ lại một lần nữa. Nếu đã suy luận ra cách phá trận, Trận Pháp sư đối với việc vận dụng linh lực khi phá trận cũng rất quan trọng, có một số liên kết cần ít linh lực hơn, có nơi cần nhiều linh lực hơn, hơn nữa không thể gián đoạn giữa chừng. Nếu nó bị gián đoạn ở giữa, một khi gián đoạn có nghĩa là bắt đầu lại từ đầu, hoặc thì sẽ cắn trả Trận Pháp sư.

Ninh Hinh đã là Trận Pháp sư Tam phẩm, để phá vỡ trận pháp Dung Hợp Tam phẩm không khó, hoàn toàn có thể, tuy nhiên kiến thức về trận pháp trước đây của Ninh Hinh không được toàn diện, hơn nữa nàng không hiểu sâu nhiều thứ nên thường thất bại khi phá trận, kết quả của sự thất bại là chiến đấu với những Yêu thú huyễn hóa từ trận pháp, đôi khi nàng còn một mình đối phó với một con Yêu thú dưới Lục giai, đôi khi lại chiến đấu chống lại một nhóm Yêu thú dưới Tứ giai.

Ngoài ra, Ninh Hinh thường xuyên phải đối mặt với sự công kích linh lực không định giờ trong trận pháp, trong những ngày phá trận này, cuộc sống của Ninh Hinh thực sự rất khốn khổ.

Ninh Hinh phải mất gần một năm mới phá hủy được toàn bộ trận pháp.

Sau khi rời khỏi trận pháp, Ninh Hinh cảm thấy cuộc sống bên ngoài thật tốt, nếu ở lại trận pháp lâu hơn nàng sẽ bị bệnh tâm thần phân liệt mất. Đặc biệt là sau khi thất bại trong việc phá vỡ trận pháp, vừa mới đem Yêu thú huyễn hóa từ pháp trận gϊếŧ chết thì công kích linh lực của trận pháp lại tới, thật là làm người ta luống cuống tay chân, càng về sau lực công kích lại càng lớn, thời gian cũng càng lâu, thật không dễ dàng phá trận, e rằng đây chính là Đạo quân Thanh Mộc muốn nói với nàng, nàng không thể chỉ nghĩ phá trận, còn nên nghĩ tới sau khi phá trận sẽ gặp phải vấn đề gì, không cần vừa nhìn thấy trận pháp đã lao lên giải trận.

Trở lại Vân Hải phong, Ninh Hinh ngủ ba ngày ba đêm, nàng cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm, như vậy có thể tưởng tượng cuộc sống của nàng một năm trôi qua như thế nào.

Ba ngày sau, Ninh Hinh cảm thấy nàng đã sống lại, sau đó lại đến động phủ của Đạo quân Thanh Mộc. "Đệ tử bái kiến sư phụ."

Nhìn sắc mặt Ninh Hinh, Đạo quân Thanh Mộc nói: "Không tệ, đến sớm hơn ta dự đoán, tu vi cũng tiến bộ, xem ra thiên phú về trận pháp của ngươi không tồi." Vốn dĩ hắn rất ngạc nhiên vì thiên phú luyện đan chế dược của Ninh Hinh. Sau khi xem thời gian phá trận của Ninh Hinh, Đạo quân Thanh Mộc hiện tại cảm thấy đệ tử mình chọn có thể nói là lợi hại đến kinh ngạc. Không ai biết rõ hơn hắn về trận pháp Dung Hợp mà chính hắn luyện chế, hắn biết nó mạnh đến mức nào, ngay cả những thiên tài trận pháp cũng khó có thể phá trận nhanh như các đệ tử của hắn.

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Ninh Hinh, Đạo quân Thanh Mộc nói thêm: "Nhưng đừng kiêu ngạo, hiện tại ngươi chỉ phá vỡ trận pháp Tam phẩm, đợi ngươi có thể hiểu rõ cách bố trí trận pháp, khi đó mới tính là Trận Pháp sư Tam phẩm."

"Đúng vậy, sư phụ." Để thành thạo bố trí trận pháp Tam phẩm không phải là việc dễ dàng gì.



Quả nhiên, nghe thấy Đạo quân Thanh Mộc nói: "Phá vỡ trận pháp chỉ là phá bỏ trận pháp do người khác bố trí. Chỉ cần ngươi có kiến thức nhất định về trận pháp, khả năng suy luận nhất định, khả năng sử dụng linh lực linh hoạt, Phá vỡ một trận pháp cũng không khó, còn việc bố trí trận pháp mới là thứ khảo nghiệm trình độ của một Trận Pháp sư nhiều hơn. Làm sao để nhanh chóng bày trận ngăn kẻ thù, làm sao để bố trí trận mà không bị người khác phát hiện, những thứ này Trận Pháp sư phải không ngừng tổng kết đấy. Hiện nay một ít Trận Pháp sư chẳng qua chỉ có thể phá trận cùng bố trí vài trận đơn giản đã tự kiêu. Nếu ngươi muốn trở thành Trận Pháp sư chính thức thì cần học hỏi nhiều hơn." Nói xong, hắn đưa một miếng ngọc giản cho Ninh Hinh.

"Đây là một số trận pháp tâm đắt mà vi sư bố trí, ngươi xem kỹ một chút sẽ tốt hơn. Mặc dù tu sĩ không nên đặt sức lực vào quá nhiều việc, nhưng ngươi cũng không nên lãng phí thiên phú của mình."

"Đa tạ sư phụ đã dạy dỗ, ta nhất định sẽ sắp xếp thời gian tu luyện hợp lý." Ninh Hinh nói.

"Ta biết rõ ngươi ở phương diện này làm rất tốt.” Đạo quân Thanh Mộc khen ngợi.

Xem ra nàng còn phải học hỏi rất nhiều! Bình thường nàng phải tu luyện, luyện đan, luyện thể, tăng khả năng chiến đấu, bây giờ phải học cách bố trí và phá trận, cảm thấy nàng thực không có đủ thời gian để dùng.

Trong sáu tháng tiếp theo, Ninh Hinh không bao giờ rời khỏi Vân Hải phong mà thường xuyên đến đỉnh núi trống đó để luyện trận pháp.

Việc bố trí trận pháp Tam phẩm không quá khó khăn, điều quan trọng nhất mà Ninh Hinh luyện tập đầu tiên chính là rút ngắn thời gian bày trận, chiến đấu căn bản là giành giật thời gian, không có kẻ thù hay Yêu thú đợi ngươi bày trận xong rồi mới đánh đâu.

Để kiểm tra trình độ bày trận của chính mình, Ninh Hinh thỉnh thoảng sẽ triển khai một hoặc hai Ảo trận cùng Khốn trận trên Vân Hải phong. Chưa kể Thanh Huyền từng dẫn Tiểu Hắc đi khảo sát Vân Hải phong, cuối cùng lại bị mắc kẹt trong trận pháp, mặc dù không bị nhốt trong trận pháp lâu nhưng Ninh Hinh vẫn rất vui vẻ, Thanh Huyền thế nhưng là Yêu thú hóa hình.

Sau khi đυ.ng phải trận pháp của Ninh Hinh lần nữa, Thanh Huyền đặc biệt đi tới động phủ của Ninh Hinh.

"Hinh nha đầu, đừng lúc nào cũng bố trí trận pháp trên Vân Hải phong, sẽ ảnh hưởng đến người khác, không tốt." Thanh Huyền tận lực để lại cho nàng một cái nhìn uy nghiêm, nhưng mà ai kêu lúc hắn hóa hình lại đổi thành khuôn mặt em bé đây?

"A, tiền bối, ngươi lại bị mắc kẹt trong trận pháp sao?" Ninh Hinh có chút đắc ý hỏi.



"Ai mắc? Đừng nói nhảm, ta chỉ không muốn người khác bị vây lại trong đó. Không phải ai cũng mạnh như ta, nếu là tên Lâm Lạc thì sẽ ngốc trong đó rất lâu đấy!” Thanh Huyền kiêu ngạo nói.

"Tiền bối, chớ nói nhảm nữa. Lâm thúc hiện đang bế quan chuẩn bị tấn cấp Nguyên Anh. Ngươi cảm thấy có thể ra sau một khắc sao?" Khi Lâm Lạc biết thứ Ninh Hinh đưa cho hắn chính là Huyết Cốt quả, hắn rất hưng phấn, hắn đang tìm kiếm cơ hội tấn cấp Nguyên Anh, mặc dù còn có mấy chục năm trước thọ nguyên, nhưng trong lòng hắn lại lo lắng, ngay cả Đạo quân Thanh Mộc cũng không thể giúp hắn. Không ngờ hắn lại gặp may mắn như vậy, gặp được một đôi thầy trò tốt, Lâm Lạc vô cùng cảm kích.

Thanh Huyền nghẹn họng: “Vậy còn có những quản sự cùng tạp dịch của Dược Viên đấy, bọn họ bị vây là càng không thể ra.”

“Tiền bối yên tâm, ta sẽ không bày trận ở nơi có đệ tử tạp dịch đi qua.”

“Không ngờ mục đích của ngươi là bày trận vây khốn ta nha, không được, ngươi muốn luyện bày trận thì đến nơi khác đi, không được bày ở Vân Hải phong, bằng không ta sẽ đánh ngươi.”

Nhìn Thanh Huyền có chút lo lắng, Ninh Hinh nói đùa: "Vậy ta nên đi đâu đây? Bên ngoài rất nguy hiểm đấy.”

"Là một tu sĩ ngươi không thể sợ nguy hiểm. Ngươi nên ra ngoài nhiều hơn, ra ngoài mà học hỏi đi.” Thanh Huyền nói nhanh.

"Nếu ta ra ngoài rèn luyện, là phải mang Tiểu Hắc đi, ngươi có bằng lòng cho ta đem nó đi sao? Nếu nó rời đi, ngươi sẽ buồn chán lắm đấy." Ninh Hinh tiếp tục nói.

"Không, không, ngươi làm ơn đem nó đi, nó phiền chết ta." Thanh Huyền trợn mắt nói, ai lại không nỡ bỏ nó, nó ngay cả một lời đều không thể nói, đoán chừng là ăn cái thiên tài địa bảo nào đó rồi mở linh trí, không vậy thì thế nào nữa, lớn lên khó coi như vậy, nếu như không phải nó luôn đi theo hắn, Thanh Huyền đại nhân như hắn làm sao phản ứng lại nó chứ.

Tiểu Hắc ở bên cạnh tựa hồ cảm nhận được Thanh Huyền không thích nó, làm bộ muốn nhìn Thanh Huyền nhưng lại không dám nhìn, giống như một tức phụ bị khinh bỉ vậy.

"Tiểu Hắc, nếu Thanh Huyền tiền bối không thích ngươi, vậy ngươi chỉ có thể theo ta ra ngoài thôi.”