Chương 39: Trúc Cơ

Đi tới lối ra bí cảnh, Ninh Hinh nhìn chung quanh, phát hiện đám người Mục Thủy Lam hình như vẫn chưa đến, có lẽ vẫn đang trên đường đi.

“Sư tỷ, ngươi tìm cái gì vậy?”

“Ta đang tìm người ta đi cùng.”

“A, không phải ngươi chỉ một mình sao?”

“Không có, ta đi cũng Linh Phù phong đến, chẳng qua tại thời điểm truyền tống vào bí cảnh ta bị đưa đến nơi khác xa quá, cho nên không đi tìm họ.”

"Linh Phù phong? Sư tỷ đến từ Linh Phù phong sao?" Lão Tam chen vào giữa nàng và Hạ Thiên Vượng hỏi.

“Không, một trong những tộc nhân của ta là đệ tử của Linh Phù phong, nên ta theo họ đến bí cảnh.”

“Như vậy à, sư tỷ ngươi đi vào tông môn trong núi chưa? Bên trong có phải linh khí sẽ rất nồng đậm so với ngoài không?”

"Không khoa trương như vậy, nhưng quả thực là dày hơn."

Trong mấy năm qua, Ninh Hinh đã đi loanh quanh nhiều nơi trong Thiên Nhất tông và nàng cũng rõ rằng linh khí ở nơi của đệ tử ngoại môn không nồng đậm lắm.

“Thật hâm mộ."

"Nếu ngươi chăm chỉ tu luyện thì sẽ có cơ hội vào trong thôi."

"Thật sao? Ta nhất định sẽ chăm chỉ."

"Đương nhiên, ông trời sẽ đền bù cho những kẻ chăm chỉ mà."

Một ngày trước khi bí cảnh mở ra, Mục Thủy Lam và những người khác vội vã chạy ra ngoài với chật vật.

“Các ngươi gặp gì mà ra cái dạng này?”

“Đừng nói nữa, còn không phải do Tiếu sư huynh, ngắt cái cỏ gì đó kết quả gặp một con Yêu thú ngũ giai, về sau chúng ta luôn bị đuổi gϊếŧ, cuối cùng dùng Bạo phù tứ phẩm mới gϊếŧ chết Yêu thú, bằng không ngươi không thấy được ta nữa đâu.”

“Được rồi, ngươi nhanh chóng chữa thương trước đi, ta cho ngươi lọ đan dược này."

"Đan dược gì mà thần bí như vậy?"

"Không phải thần bí, nó là Sinh Cơ đan ngũ phẩm do sư phụ ta luyện chế, hiệu quả chữa thương rất tốt."



"Thật sao? Vậy thì ta phải bảo quản thật tốt. Làm sao có thể sử dụng đan ngũ phẩm cho loại vết thương này?"

"Ngươi như thế nào càng lúc càng ám ảnh bởi tiền bạc rồi?"

Sau khi rời khỏi bí cảnh và lên phi thuyền trở về tông môn Ninh Hinh mới yên tâm, nàng có chút thiếu kiên nhẫn, đã ba tháng, một thân một mình ở bên ngoài ba tháng, nàng thật tài giỏi nha. Kỳ thực có vài việc chỉ cần ngươi dám làm thì ngươi sẽ phát hiện nó không phức tạp đến vậy.

Hiện tại phần lớn các đệ tử trên phi thuyền đều đang thảo luận về thu hoạch từ bí cảnh này, cả đám nói muốn lợi dùng đồ thu thập được lần này để đổi lấy nhiều tài nguyên tu luyện hơn.

"Ninh Hinh, từ khi đến tông môn ta đã học được rất nhiều điều. Giống như bây giờ, trả giá xong rồi nhất định sẽ có thu hoạch."

“Đúng vậy, vị tiểu thư Mục phủ điêu ngoa trước kia giờ cũng không còn nữa rồi.”

“Ta điêu ngoa bao giờ, chỉ là tính tình ta tương đối thẳng, nói chuyện sẽ dễ dàng đắc tội người khác mà thôi.”

“Ừ ngươi đúng, Thủy Lam, bây giờ ngươi thực sự càng lúc càng tốt rồi.”

Trở lại tông môn, sau khi xuống phi thuyền, Ninh Hinh đến chào Hạ Thiên Vượng và Đỗ Thịnh rồi cùng Mục Thủy Lam và những người khác rời đi.

"Hạ Thiên Vượng, Mục Phong sư tỷ thật sự là đệ tử ngoại môn sao?" Lão Tam nghi hoặc hỏi.

“Cái đó, ta cũng không rõ lắm.”

“Vậy sao ngươi nói nàng là đệ tử ngoại môn.”

“Được rồi lão Tam, chúng ta nên nhanh chóng quay về thôi.”

Mới rời khỏi đỉnh Vân Hải được ba tháng nàng cũng thực nhớ nó, trước tiên nàng đến động phủ của Đạo quân Thanh Mộc, báo cáo cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra ở bí cảnh này. Đạo quân Thanh Mộc nói với Ninh Hinh vài câu rồi mới để nàng về nghỉ ngơi. Trước khi rời đi, Ninh Hinh lấy ra Dược Vương đỉnh trước đó đã bay vào đan điền của mình đưa cho Đạo quân Thanh Mộc xem, cuối cùng Đạo quân Thanh Mục cũng không nhìn ra đó là Linh khí cấp bậc gì, chỉ nói Ninh Hinh giữ gìn cẩn thận.

Sau khi rời khỏi động phủ của Đạo quân Thanh Mộc, Ninh Hinh đã đến động phủ của Lâm Lạc để cảm tạ hắn cho nàng phù.

Trở lại động phủ của mình, Ninh Hinh chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái. Vừa nằm trên giường được một lúc, một lá bùa Truyền Âm đã bay tới.

"Tỷ tỷ, ta nghe nói ngươi đã đi bí cảnh Linh Lung, nhưng tại sao không nói cho ta biết? Hiện tại ta đang ở bên ngoài Vân Hải Phong, tới đón ta đi.” Nghe thanh âm vô cùng tức giận của đệ đệ nhà nàng, Ninh Hinh im ắng cười thầm.

Dẫn Ninh Ý vào Vân Hải phong, đi vào trong động phủ của nàng, nàng hỏi: "Gần đây ngươi tu luyện thế nào? Có đủ Linh dược để tắm thuốc không?"

"Tu luyện coi như cũng được, tắm thuốc mấy lần cũng đủ rồi, ngươi không cần lúc nào cũng lo lắng cho ta, ta đã lớn như vậy rồi." Ninh Ý tức giận nói.

"Dù đệ có lớn hơn nữa vẫn là đệ đệ của ta, ta cũng có thể đánh đệ." Ninh Hinh nói xong liền đưa hắn một hạt dẻ.



"Được rồi, ngươi là tỷ tỷ ta, muốn đánh thì đánh," Ninh Ý thản nhiên nói.

"Trúc Cơ xong ngươi trở về nhìn nương thế nào rồi?"

"Tốt lắm, Mục gia ai dám đυ.ng đến nương. "

"Có nhiều người dám đó, Tạ Như Ý thì sao? Nàng như thế nào?"

"Phụ thân mua cho nàng Tôi Thể đan, sau khi loại trừ tạp chất, nàng đã tu luyện tấn cấp Kim Đan thành công, hiện tại đã là tu sĩ Kim Đan rồi.” Ninh Ý nói với giọng điệu kỳ lạ.

"Mục Ninh Nguyệt hiện tại trong tông môn rất nổi bật, nàng đã đè bẹp tu sĩ cùng lứa chúng ta, Chưởng môn trước mặt mọi người khen ngợi nàng rất nhiều. Mục Ninh Hạo ỷ có một tỷ tỷ là đệ tử của Chưởng môn nên hắn sống cũng rất thoải mái. Phụ thân thỉnh thoảng gửi hắn thiên tài địa bảo gì gì đó, tiểu tử kia đã là Luyện Khí tầng mười một rồi."

Danh hiệu đệ tử của Thiên Nhât tông có đệ tử thân truyền, đệ tử ký danh, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp dịch. Mục Ninh Ý là đệ tử nội môn đỉnh phong, không có bái sư phụ.

"Ta hiểu rồi, ngươi không cần quan tâm đến bọn họ, ngươi bình thường không được uống đan dược tăng tu vi, lát nữa ta sẽ chuẩn bị tấn cấp Trúc Cơ, lần này đi bí cảnh ta vẫn có thu hoạch đấy. Đoán chừng một thời gian nữa sẽ không thể liên hệ với ngươi rồi, những Linh quả này ngày trước ta ủ rượu, mỗi lần ngươi uống một chút ít, không cần uống cho say đâu, như vậy đối với tu luyện rất có lợi.”

“Cảm ơn tỷ tỷ, ta biết ngươi là ngươi đối xử tốt với ta nhất mà." Đúng là một tiểu hài tử nghịch ngợm. . .

Ninh Hinh nghỉ ngơi mấy ngày thả lỏng một lát, nàng báo cáo với Đạo quân Thanh Mộc: “Sư phụ, lần này ta đánh một trận với Yêu thú ngũ giai trong bí cảnh, đệ tử cảm thấy có thể tấn cấp Trúc Cơ rồi."

"Ừ, căn cơ vô cùng vững chắc, khí tức đã dần lan ra, có thể Trúc Cơ rồi. Đây là một ít thứ liên quan đến Trúc Cơ, ngươi xem kỹ chút. Lúc lên Trúc Cơ không nên gấp gáp, thời gian trôi qua ngươi cố gắng hết sức khuếch trương gân mạch, đây chính là căn cơ cho ngươi tu luyện sau này, về sau có thể tu luyện đến đâu đều là Trúc Cơ hôm nay quyết định."

"Đệ tử ghi nhớ lợi sư phụ dạy bảo."

"Đi đi, sư phụ hộ pháp cho ngươi, không cần lo lắng bên ngoài, an tâm lên Trúc Cơ."

"Đã rõ."

Trở lại động phủ Ninh Hinh lấy Linh trà và Linh quả ra chẫm rãi nhấm nháp. Sau khi hoàn thành công tác tư tưởng, nàng lấy bồ đoàn ra tĩnh tâm tiến Trúc Cơ.

Ninh Hinh hết lần này đến lần khác nén linh lực trong cơ thể, từ từ giãn nở gân mạch, mỗi một bước đi của nàng đều rất chậm rãi và cẩn thận, linh khí trong cơ thể càng ngày càng tăng lên, ngưng tụ linh khí càng ngày càng khó, kèm theo đó là những lần đau đớn dữ dội, Ninh Hinh nghiến răng kiên trì, không thành công thì thành nhân, gần như toàn bộ linh lực trong cơ thể nàng đều đã hóa lỏng.

Ninh Hinh dẫn dắt dòng linh lực đó tiến vào Đan Điền, sau khi linh lực đi vào Đan Điền, nó nhanh chóng xoay chuyển tuần hoàn liên tục, lặp đi lặp lại đánh thẳng vào gân mạch, linh lực hóa lỏng trong Đan Điền không thể nhiều hơn được nữa, rào cản Trúc Cơ bị phá vỡ, linh lực nhanh chóng lưu chuyển trong cơ thể như cá gặp nước.

Cứ như vậy, ba tháng sau Ninh hinh xuất quan đã là một tu sĩ Trúc Cơ.

“Không tệ, căn cơ rất vững, lần này quả nhiên Trúc Cơ thành công.” Đạo quân Thanh Mộc tán dương. Lúc Ninh Hinh tiến Trúc Cơ phần linh lực nàng tích vô cùng lớn, có lẽ vì vậy mà gân mạch khuếch trương mạnh mẽ.

“Đệ tử đa tạ sư phụ dạy bảo.” Ninh Hinh chân thành nói.