Nghe được lời của tu sĩ đối diện, Ninh Hình thực sự cảm thấy rất ngứa ngáy muốn đi vào trong hồ thăm dò, nhưng làm sao nàng có thể chìm xuống đáy hồ? Nàng cũng không nghĩ chính mình sẽ lợi hại hơn những tu sĩ trước đó vào hồ thăm dò, nhưng nàng nhất định có thể thử.
Sau bình minh cả đoàn tu sĩ kia bắt đầu rời đi. Ninh Hinh lúc này mới xuất hiện thu thập đồ đạc, nàng chậm rãi bước xuống hồ, quả nhiên phát hiện mình chỉ có thể nổi trên mặt hồ, không thể chìm xuống đáy.
Sau khi đứng trên hồ quan sát nước một lúc, suy nghĩ một chút, nàng xác nhận chung quanh không có bất kỳ tu sĩ hay Yêu thú nào mới sử dụng Hóa Thân quyết, ngay lập tức nàng biến thành một loại hạt màu xám tro ở rìa của hồ, nàng gieo mình xuống.
Những ngày này đi nghiên cứu hồ, nàng đã phát hiện ra rằng một số hạt màu xám ở rìa hồ thỉnh thoảng sẽ rơi xuống, mà nước hồ thường luôn tĩnh lặng, điều này làm cho nàng nghĩ đến hạt xám tro nay có lẽ sẽ chìm xuống được.
Suy đoán của nàng đã đúng, hiện tại hạt màu xám do nàng biến thành đang dần rơi xuống đáy hồ, hồ dường như rất sâu, phải đợi rất lâu mới rơi xuống đáy.
Đáy hồ là một mảnh đen kịt, Ninh Hinh quan sát không được xa, chỉ có thể chậm rãi điều động linh lực, may mắn là ý thức của nàng không bị ảnh hưởng, nếu không nàng sẽ không thể thăm dò đáy hồ.
Sử dụng thần thức dò xét mới đầu nàng cũng không phát hiện thấy gì, nhưng nàng cũng không bỏ ý định, phải đến mấy lần sau đó Ninh Hinh mới thấy một nơi rất đặc biệt, thực sự nếu không cẩn thận xem xét thì căn bản không thể phát hiện chỗ nhô nhô lên này, nàng cảm thấy đây có thể là cái công tắc chốt mở gì đó, suy nghĩ hồi lâu, nàng biến thân trở về ấn cái phần nhô lên.
Ngay lúc nàng biến trở về nhấn xuống khối nhô lên thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, một cánh cửa đá mở ra. Ninh Hinh nhanh chóng phi thân vào, vừa vào đến thì cửa đá đã đóng lại.
Nhìn xem cửa đá đã khép kín, trong nội tâm nàng thở dài một hơi, về phần tại sao nước hồ không lọt vào, có lẽ là do có cấm chế.
Vài viên Nguyệt Minh Châu khổng lồ ở hai bên đã chiếu sáng hết cả thông đạo. Ninh Hinh tiến về phía trước rất cẩn thận, trong lòng cũng có khao khát với bảo vật nhưng cũng bất an về nguy hiểm ẩn núp trong bóng tối, nàng đã xem qua mấy loại tu tiên du ký gì rồi, bên trong trong hang động như thế này luôn có đủ loại nguy hiểm.
Đây là một thạch thất rất đơn giản, hẳn do một vị đại năng nào đó tạo thành, Ninh Hinh đi vòng quanh nhiều lần mới xác nhận ở nơi đây không có người, cũng không có nguy hiểm gì, nhìn qua cũng không giống nơi mà một đại năng tạo ra để sống cả đời, hắn là để tạm thời tu luyện mới đúng.
Chỉ có hai gian thạch thất, một gian đoán chừng dùng cho tu luyện vì trong đó có một cái bồ đoàn, ngoài ra đều không có thứ gì khác; gian còn lại có một cái hắc đỉnh khoảng một mét, bên trong đỉnh có thứ gì đó, đen như mực vậy. Không còn mùi gì nên nàng cũng không thể phán đoán đó là gì, cất tạm đi đã
Cuối cùng ngoài hai thứ đó ra thì không còn gì khác, nhìn hai thứ duy nhất mà nàng có được, một cái bồ đoàn, một cái đỉnh, Ninh Hinh có chút thất vọng, nàng thật vất vả lắm mới vào được nơi này, nhưng không ngờ bên trong lại không có bảo bối!
Bởi vì đã biến thân nên sẽ có vài ngày Ninh Hinh bị suy yếu đi, không có cách nào điều động được linh lực. Bất quá nơi đây cũng rất an toàn, nàng đành ở ngay chỗ này hồi phục linh lực a.
Trong khoảng thời gian này Ninh Hinh không cam lòng kiểm tra từng nơi trong thạch thất, nàng nhìn xem có pháp trận hay cấm chế hay không nhưng cuối cùng không tìm thấy gì cả, chỉ có gian thạch thất.
"Nơi này an toàn cao như vậy, khẳng định sẽ không có gì!" Ninh Hinh nhìn đến cái bồ đoàn và cái hắc đỉnh kia. Bất quá cái chỗ này độ an toàn cao như vậy, cái bồ đoàn và cái đỉnh này hẳn cũng là đồ tốt đi.
Nàng nhanh chóng kiểm tra cái bồ đoàn một chút, cảm thấy không thấy có vấn đề gì nên Ninh Hinh liền thử, vừa ngồi xuống một luồng khí tinh lọc lập tức lan khắp cơ thể, từng tế bào trong thân thể đều cảm thấy dễ chịu, thậm chí còn cảm thấy linh hồn đang được tẩm bổ.
Cái bồ đoàn này là một bảo bối, Ninh Hinh kinh ngạc, trong nội tâm cũng dễ chịu đi rất nhiều.
Sau đó nàng lại chuyển sự chú ý sang cái hắc đỉnh, cái đỉnh này làm sao đây? Hình như mọi bảo vật đều tích huyết nhận chủ, nàng có nên thử một chút không? Ninh Hinh suy nghĩ một chút, để sau khi linh lực được khôi phục rồi lại tính tiếp.
Mấy ngày sau khi linh khí trên người nàng đều đã khôi phục xong rồi, Ninh Hinh vội vàng nhỏ một giọt tâm huyết vào trong đỉnh, sau đó cũng lập tức rời đi, nàng là sợ bị cái đỉnh này hút khô máu.
Lúc đầu cái hắc đỉnh này giống như không có phản ứng gì, khẳng định sẽ không có tình huống hút khô máu, Ninh Hinh lại nhỏ thêm vài giọt, vẫn không có phản ứng, nếu nàng đưa linh lực vào thì sao?
Sau đó Ninh Hinh thử truyền linh lực vào trong chiếc đỉnh, một lúc sau nàng lại cảm thấy linh lực trong cơ thể đang nhanh chóng bị rút đi, thời điểm nàng muốn đem linh lực về thì mới phát hiện căn bản rút không được, chẳng lẽ cái đỉnh này không hút máu mà hút linh lực?
Khi linh lực trong cơ thể ngày càng ít đi, Ninh Hinh có chút khẩn trương nhưng cũng nghĩ ra một cách khá hay, nàng nhanh chóng lấy ra Tụ Linh châu ra. Linh lực có bên trong Tụ Linh châu này tương đương với lượng linh lực của tu sĩ Nguyên Anh, có lẽ đủ cho cái đỉnh này hấp thu.
Đây là muốn đem nàng vắt sạch à, Ninh Hinh đã dần cảm giác được linh lực trong Tụ Linh châu sắp đến cực hạn rồi, nàng có lẽ sẽ không chết đi, tại thời điểm nàng đang nghĩ ngợi lung tung thì có một Linh khí mạnh mẽ bay thẳng vào đan điền của nàng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ở Nhạc Thiên giới hình như chỉ có Linh khí cực phẩm mới bay vào đan điền tu sĩ.
Vũ khí mà tu sĩ sử dụng thường được chia thành Pháp Khí, Bảo Khí, Linh Khí, Tiên Khí, Thần Khí. Mỗi một loại đều có bốn cấp bậc cực, thượng, trung, hạ. Pháp Khí thường thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí, Bảo Khí thích hợp và Trúc Cơ Kim Đan, Linh Khí thường dùng cho tu sĩ Nguyên Anh trở lên, còn như Tiên Khí gì gì đó rất ít xuất hiện, ngoại trừ vài món mà Đại tông môn dùng để trấn tông thì căn bản không có ai nhìn qua được bóng dáng của Tiên Khí.
Chẳng lẽ nàng vừa được Linh Khí cực phẩm? Niềm vui đến với nàng quá bất ngờ, Ninh Hinh lúc này đơn nhiên cũng không biết hai thứ nàng lấy được không chỉ là Linh Khí, cũng không phải thứ mà giao diện này nên có.
Thời điểm mà hắc đỉnh bay vào người nàng thì từ xa xuất hiện một vị bạch y tiên tử, nàng nhíu mày: “Hơn mười vạn năm rồi, cũng không biết Dược Vương Đỉnh này đã rời vào tay ai, người đó cũng không biết có bôi nhọ thanh danh của nó không, cũng không biết còn cơ hội nếm thử dược luyện trong đỉnh nữa hay không?’
Cái đỉnh mà Ninh Hinh lấy được gọi là Dược Vương đỉnh, là thứ mà mấy vạn năm trước Dược Thần dùng để luyện dược, cho nên mới gọi là Dược Vương đỉnh, về sau Dược Thần đã ban lại cho đệ tử của hắn. Sau đó trong cuộc đại chiến Chư Thần, Dược Vương đỉnh trôi về Tiên giới, bị Nhược Mạn thượng tiên đoạt được.
Thời điểm mà Nhược Mạn thượng tiên đoạt được thì dược đỉnh đã bị phá hỏng, thượng tiên đành phải đi khắp nơi tìm kiếm phương pháp tu bổ dược đỉnh, nàng ngẫu nhiên biết được một nơi ở Tiên giới có loại Linh thụ hiệu quả gắn dính lại vô cùng cao, nàng tiện mang dược đỉnh đi và nươi thượng tiên đến chính là Bí cảnh Linh Lung hiện tại.
Thượng tiên đem linh thụ nàng tìm được đi luyện hóa Dược Vương đỉnh, mới vừa vào giai đoạn dung hợp thì không gian lại trở nên bất ổn, thượng tiên đành dừng lại đi ra ngoài thăm dò, về sau vô tình gặp phải phong bạo không gian cho nên nàng không thể trở về. Cứ như vậy Dược Vương đỉnh đã lưu lại dưới đáy hồ mười mấy vạn năm, mãi đến hôm nay Ninh Hinh mới đến.
Đến khi thượng tiên tránh thoát cơn phong bạo thì đã không còn thân ảnh của Bí cảnh Linh Lung nữa rồi.
Thượng tiên bỏ lỡ việc tu bổ Dược Vương đỉnh cho nên bây giờ nó vẫn là một đỉnh vỡ. Nhưng mà có vỡ, nó vẫn là Thần Khí.
Về phần bồ đoàn, nó được Nhược Mạn thượng tiên sử dụng để tu luyện thân thể, linh hồn cùng thần thức, đối với tu luyện nó vô cùng có lợi.
Có thể nói chuyến đi này của Ninh Hinh chắc chắn không hề uổng phí, hai thứ đồ đó đối với Linh giới, Tiên giới chắc chắn là một phần đại cơ duyên.