Chương 23: Rời Nhà

Sau cuộc đấu giá, Ninh Hinh trở về nhà gieo hạt giống vừa lấy được xuống Dược Viên tùy thân của nàng.

Dược Viên tùy thân này là do Viêm Dương chân nhân tặng cho Ninh Hinh, rộng mười mẫu, Ninh Hinh thập phần ưa thích, loại Dược Viên tùy thân này ở Nhạc Thiên giới rất hiếm.

Linh khí trong Dược Viên cần cung cấp linh thạch nên tiêu hao rất nhiều linh thạch, may mắn thay, linh thạch nàng không thiếu, ngoài linh thạch được phát hàng tháng, mẫu thân nàng La Tĩnh cũng thường xuyên cho nàng một ít, Ninh Hinh cũng tự mình kiếm tiền nữa, tuy không nhiều nhưng cũng là thu về, nếu không nàng thật sự không đủ khả năng nuôi linh thực trong Dược Viên này.

Trong Dược Viên có các loại linh thực mà Ninh Hinh tìm được, ngoài ra còn có các loại thực vật có độc.

Mộc linh khí trong cơ thể Ninh Hinh rất tinh khiết, thông thườn linh thực sắp chết héo chỉ cần Ninh hinh đưa một ít linh khí liền sẽ khôi phục sự sống. Đối với tình huống này nguyên nhân nàng quy về Mộc Linh thể.

Nhưng điều nàng không biết là khi nàng còn ở trong cơ thể mẹ, những đốm sáng hấp thụ vào cơ thể nàng sẽ trực tiếp chuyển hóa thành sự sống vì nàng có Mộc linh căn, cho nên linh khí của Ninh Hinh chứa đựng sinh lực, có thể nhanh chóng giúp người hoặc vật bị thương khôi phục lại sự sống.

Ninh Hinh dùng Mộc linh khí thuần khiết của mình để nuôi dưỡng hạt giống của cây leo ma khát máu này, hy vọng nó sẽ nhanh chóng lớn lên và trở thành vũ khí của riêng nàng.

“Ninh hinh, Ninh Ý, nhanh lên, khi nào các ngươi mới xuất hiện?"

"Chắc là ở cuối, có chuyện gì sao?"

“Ta cũng ở cuối." Thủy Lam nhìn quanh, "Xuất hiện ở cuối sẽ tiết kiệm công sức, nếu không lên đánh trước sẽ chết vì kiệt sức."

“Vâng, vâng, ngươi thật thông minh.”

“Vậy ban đầu ngươi cho rằng nó rất công bằng sao?"

“Được rồi, ngươi nhỏ tiếng đi."

Mục gia vẫn còn rất nhiều đệ tử có tư chất tốt, có gần 50 người có đủ tư cách bước vào Thiên Nhất tông, nhưng danh ngạch chỉ có 20 cái.

“Thủy Lam, nếu mà ngươi thua thì làm sao bây giờ."

“Haha, Mục Ninh Ý sao ngươi không trông mong vào điểm mạnh của ta? Ngược lại là ngươi mới Luyện khí trung kỳ, cẩn thận nha.”



“Ngươi có muốn so với ta không? Ngươi Luyện khí hậu kỳ cũng chưa chắc sẽ thắng được ta.”

“So thì so, ta đập một cái tiểu hài tử.”

“Hai người đừng loạn nữa, đấu rồi.”

"Thích náo loạn như vậy, lên đầu đi.”

Cuộc tỷ thí này nhằm tranh giành danh ngạch vào Thiên Nhất tông, mới bắt đầu sẽ là thủ đài, chỉ cần ngươi cảm thấy rằng mình đủ mạnh, có thể thắng rồi thì đến khiêu chiến năm đệ tử Mục gia, ngươi có thể tiến lên bảo vệ đài. Trông coi đài thành công thì trực tiếp đạt được danh ngạch, bất quá cơ hội trông đài chỉ có một lần, rớt xuống rồi thì đến vòng loại một chọi một.

Tiểu nhi tử của đại bá, Tam ca của bọn họ, Mục Ninh Vũ, người có tu vi cao nhất trong cuộc tỷ thí này, hiện hắn là Luyện khí Đại viên mãn, đứng trên đài nhưng không ai dám khiêu chiến. Đánh hắn thì chỉ có thể bay đến vòng loại.

Sau đó Mục Ninh Nguyệt chính là người đi lên trấn giữ đài, Luyện khí tầng mười một, Băng linh căn, lực công kích thực sự rất mạnh, nhanh chóng đánh bại người tới khiêu chiến nàng.

“Ninh Hinh, ngươi có muốn đi lên tỷ thí với nàng không?" Mục Thủy Lam nói đùa

“Ta thực sự rất muốn, nhưng đoán chừng ta lên rồi thì gia gia và phụ thân sẽ không tha cho ta.”

“Vậy ngươi có muốn đi thủ đài không?’

“Thủ đài à, tại sao lại không? Ta cũng muốn xem thực lực ta mạnh đến mức nào đây. Ta và ngươitu vi tương đối, ngươi có muốn khiêu chiến ta không?"

“Ta không cần, ngay cả đệ đệ ngươi ta cũng không dễ thắng, vẫn là tham gia vòng loại.”

Ninh Hinh thủ đài rất thành công. Hầu như lần nào đệ tử Mục gia đi lên bọn họ cũng sẽ nhanh chóng bị nàng đánh bại, cuối cùng nàng thắng không chút hồi hộp.

Những đệ tử Mục gia ở trên khán đài thấy mọi chuyện kết thúc nhanh như vậy, bọn họ cho rằng đệ tử Mục gia kia cố ý để Ninh Hinh làm điều đó, nhưng cũng chỉ có đám đệ tử Mục gia đó thôi. Người đối đầu với Ninh Hinh đều biết rõ thực lực giữa họ quả thực chênh lệch rất lớn, đích tiểu thư Mục gia quả nhiên không nên coi thường.

Các trưởng lão Mục gia đương nhiên cũng biết thực lực của Ninh Hinh, bọn họ đều có ánh mắt rất sắc bén, rõ ràng Ninh Hinh trên đài vẫn chưa phát huy hết thực lực.

Nhớ khi nàng còn nhỏ đã có thể đánh bại Mục Ninh Nguyệt, người đang Luyện khí tầng năm trong khi nàng chỉ mưới tầng ba, có lẽ hiện tại nàng vẫn có thể đánh bại Ninh Nguyệt tầng mười một. Đồng thời trong lòng họ lại một lần nữa hâm mộ Mục Dương, vì sao sinh hậu bối đều xuất sắc như vậy?

Chẳng bao lâu nữa sẽ đưa ra 20 cái danh ngạch, với những thao tác cho việc này, đoán chừng chỉ có tộc trưởng biết.



Hai tỷ đệ Ninh Hinh và tỷ đệ Ninh Nguyệt đều lọt vào danh ngạch. Ninh Hinh biểu hiện tốt, Ninh Ý cũng không tệ, cả hai đều dựa vào tu vi của mình mà lọt vào danh ngạch. Tên Mục Ninh Hạo kia có vị trí đó nhờ pháp bảo mà Mục Dương đưa cho.

“Hắc hắc, Ninh Hinh, chúng ta có thể cùng nhau đến Thiên Nhất tông rồi." Mục Thủy Lam trông rất vui vẻ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày phải đến Thiên Nhất tông.

“Hinh nhi, Ý nhi, khi các ngươi đến Thiên Nhất tông nhớ đừng gây rắc rối lung tung, nhưng cũng đừng sợ phiền phức. Nếu có gì không thể giải quyết được, gửi một lá thư về, có nương ở đây, nếu không đủ thì còn có Mục gia, biết không?"

“Nương, người đừng lo lắng, A Ý và con sẽ không gây rắc rối, miễn là mọi người không làm phiền con ."

"Trong vòng ngọc này nương có để vào một ít tài nguyên tu luyện, về sau không đủ dùng cứ truyền tin, nương chuẩn bị cho các ngươi."

"Có nương ta như bảo bối vậy.” Ninh Hinh cười nói.

“Có nương thật tốt!" A Ý cũng nói, ba người cùng nhau cười lớn.

“Đây là mẫu tử hồn linh, hai ngươi nhỏ một giọt máu đầu tim lên trên."

Ninh Hinh và Ninh Ý làm theo, đợi hồn linh hấp thu hết số máu đó, La Tĩnh đem hồn linh cho họ: "Các ngươi giữ hồn linh của nhau, khi một bên gặp nạn, bên kia có thể cảm nhận được ngay, dựa vào hồn linh có thể tìm được nhau. Đi ra bên ngoài, ta không thể ở cạnh các ngươi, các ngươi nhớ thương yêu hỗ trợ lẫn nhau, biết không?”

“Nương, chúng ta sẽ vậy mà, đệ đệ của ta thì chỉ có ta mới được khi dễ, ai khi dễ ta đánh hắn.”

“Ta cũng vậy, đừng ai bắt nạt tỷ tỷ, ai bắt nạt tỷ ta sẽ đánh họ.”

Sau khi trở về phòng, Ninh Hinh khắc thần thức của mình lên chiếc vòng tay rồi đeo vào, nghĩ đến khả năng tàng hình, nàng đã thấy chiếc vòng ngọc không còn trên tay mình nữa, cho nên chỉ cần thần thức không bị dập tắt, chiếc vòng ngọc sẽ là của nàng.

Nàng nhìn vào không gian trong vòng ngọc và sửng sốt, mặc dù trong Tu Chân giới hiện tại không khó để nhìn thấy, nhưng rất hiếm khi nhìn thấy một không gian rộng lớn như La Tĩnh cho nàng, tu sĩ Nguyên Anh chỉ sợ còn không có, không ngờ nương vừa lấy, liền lấy ra hai cái.

Nói đến La Tĩnh vẫn là cái gì rất thần bí, ví dụ như mặt ngọc bội nàng cho đó là một bộ công pháp để tu luyện thần thức và hồn lực. Ninh Hinh đã lục lọi Tàng Thư lâu của Mục gia, ngạc nhiên là không tìm thấy cuốn sách nào liên quan đến tu luyện thần thức và hồn lực.

Vì sao trước kia mẫu thân không dùng loại công pháp này? Vì sao nàng là người mở ra nó? Rất nhiều vết tích nói rằng bộ công pháp kia rất trân quý cho nên Ninh Hinh cũng không dám hỏi thăm người khác, còn có cả nhà mẹ đẻ của mẫu thân rất thần bí.