“Ninh Ý, chậm lại chút.”
“Tỷ tỷ, người nhanh lên đi, lại không đuổi kịp ta rồi, lêu lêu.”
Ninh Hinh hôm nay không tu luyện nên cùng Ninh Ý chạy quanh phủ, đệ đệ cũng thật giống nàng khi còn bé, sức lực rất tốt, nàng dẫn hắn đi Dược Viên, tập cho hắn nhận biết Linh thực.
A Ý rất thông minh và cứng cỏi, khi Ninh Hinh đến nơi tu luyện thì thấy đệ đệ chơi với nhi tử Mục Cường, về đến nhà thì chơi với nàng, Ninh Hinh cảm thấy không ai đáng yêu hơn đệ đệ mình cả.
Như thường ngày Ninh Hinh chuẩn bị dừng tu luyện để chuẩn bị đến Giảng Kinh các nghe một chút thì bỗng dưng Mục Linh chạy tới, nàng vội vội vàng vàng nói:
“Tiểu thư người mau đi nhìn xem, Ngũ thiếu gia bị Ninh Hạo thiếu gia đánh."
"Ngươi nói cái gì?" A Ý bị đánh, nghe được tin tức này Ninh Hinh như cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, tại Mục phủ này kẻ nào dám đánh đệ đệ nàng, Ninh Hinh chạy nhanh như một cơn gió ra ngoài.
Rất nhanh nàng đã đến một nơi của Mục phủ: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Nhìn đệ đệ nàng mặt bị đánh đến sưng tất, không đứng dậy được nữa Ninh Hinh cảm thấy vô cùng tức giận và đau lòng.
"Đệ bị thương ở đâu?" Vừa nói nàng vừa kiểm tra xem trên cơ thể đệ đệ còn có vết thương nào khác không.
Nhìn Mục Ninh Hạo một chút cũng không hề hấn gì đứng ở bên cạnh cùng mấy đệ tự chi thứ khác của Mục gia, Ninh Hinh cảm thấy hôm nay nàng thực sự phải đánh người, nàng cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình, nàng hỏi Ninh Ý:
"Nói cho tỷ tỷ biết chuyện gì đã xảy ra?"
"Tỷ tỷ, Mục Ninh Hạo muốn trộm chiếc nhẫn vàng của đệ, nếu không đưa cho hắn, bọn họ sẽ đánh ta và A Cường." A Ý ở bên cạnh nói.
"Kẻ nào đánh đệ đệ ta, đứng ra đây!." Ninh Hinh lớn tiếng nói.
Mấy đệ tử Mục gia nhìn biểu tình của Ninh Hinh thì đều biết chuyện này không dễ giải quyết được, Ninh Ý là con trai trưởng của Mục gia, bọn họ cũng không dám đánh hắn, người đánh hắn chính là Mục Ninh Hạo. Mục Ninh Hạo từ lâu đã không hài lòng với tỷ đệ Ninh Hinh nên hôm nay không nhịn được mà đấm tiểu tử đó hai quyền.
“Tỷ tỷ, là Mục Ninh Hạo đã đánh đệ, mấy kẻ kia đã hợp sức để đánh A Cường.” A Ý ở một bên nói với vẻ mặt hung dữ, nhưng nhìn thế nào cũng trông rất dễ thương.
Biết là Mục Ninh Hạo đánh A Ý, Ninh Hinh không nói lời nào, nàng chỉ đi tới tát cho Ninh Hạo hai cái. "Làm sao ngươi dám đánh đệ đệ ta." Sau đó nàng lại đánh thêm hai cái.
Ninh Hạo lập tức choáng váng sau khi bị đánh, những đệ tử Mục gia cũng choáng váng, họ không ngờ rằng Ninh Hinh sẽ trực tiếp ra tay, người trong Mục gia có ai mà không biết hai tỷ đệ Ninh Nguyệt và Ninh Hạo được Mục Dương sủng ái bao nhiêu?
Ninh Hạo nhỏ hơn Ninh Hinh mấy tháng, nhưng Ninh Hinh đã luyện thể cho nên nàng cao hơn Ninh Hạo nửa cái đầu. Linh căn hắn và Ninh Hinh cùng ngày thử nghiệm, Mộc Hỏa song linh căn, hiện tại hắn đã là luyện khí tầng hai, từ khi Ninh Hạo tới Mộc phủ, không có ai dám lớn tiếng với hắn, huống chi là đánh hắn. .
Ninh Hạo lúc vừa đánh Ninh Ý còn có chút sợ hãi, nhưng sau đó hắn lại nghĩ phụ thân rất yêu mình, chắc chắn sẽ không nói hắn, nên Ninh Hạo mới yên tâm. Ninh Tâm tát hắn mấy cái, hắn sửng sốt, sau đó lập tức khóc lên.
"Ngươi bất quá chỉ là hài tử thị thϊếp dựa vào sự sủng ái của phụ thân mà thôi, vậy mà cũng dám đánh đích tử." Ninh Hinh gay gắt nói.
A Ý đứng sang một bên và nhìn tỷ tỷ với đôi mắt nổi đom đóm: "Tỷ , người thật lợi hại.”
"Sau này bị người khác đánh thì phải đánh trả. Nếu bị đánh thì phải đánh trả lại gấp bội."
"Tỷ, đệ đệ hiểu rồi."
“Mục Ninh Hinh, ức hϊếp tiểu hài tử thì tính làm gì, ngươi có lá gan thì đến mà đánh ta.” Sau khi nghe được tin tức, Mục Ninh Nguyệt cũng chạy tới, nàng chạy tới bên cạnh Mục Ninh Hạo oán hận nhìn Ninh Hinh.
"Ỷ lớn hϊếp nhỏ, ngươi nói cũng không biết xấu hổ mà, A Ý mới bốn tuổi, Mục Ninh Hạo đã bắt đầu tu luyện, hắn nếu đánh đệ đệ của ta, ta đương nhiên có thể đánh lại hắn rồi. Mục Ninh Nguyệt, chuyện này còn chưa kết thúc, cho dù phụ thân có sủng ái hai ngươi, các ngươi coi quy củ Mục gia để trang trí à?" Ninh Hinh tức giận nói với Mục Ninh Nguyệt.
"Nếu ngươi nói như vậy, ngươi đánh đệ đệ ta, ta có thể đánh ngươi." Sau đó, nàng đánh ra một băng trùy đến Ninh Hinh, Ninh Nguyệt vốn đã tích lũy oán hận với Ninh Hinh từ lâu, cho nên nàng mới tấn công Ninh Hinh mà không cân nhắc đến hậu quả.
Sợ làm A Ý bị thương, Ninh Hinh che chở bảo vệ hắn sang một bên, nhưng vừa vặn lại bị một cây băng đâm trúng, cánh tay lập tức nhuộm đỏ máu.
"Thiên tài tu luyện phải không? Để ta xem thực lực của thiên tài tu luyện."
Ninh Hinh trở nên hung ác thật rồi, tỷ đệ Mục Ninh Nguyệt dựa vào sự sủng ái của Mục Dương thường xuyên khıêυ khí©h tỷ đệ nàng, trước kia họ tuy không động thủ, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Hiện tại động thủ rồi, Ninh Hinh cũng không còn cảm giác khi dễ tiểu hài tử nữa.
Nhìn cây cối trong sân, nàng vận khởi Thanh Mộc quyết, từng mảnh lá biến đổi theo ý niệm của Ninh Hinh, tất cả bay về phía Ninh Nguyệt như một con Thanh Xà, Ninh Nguyệt lập tức ngưng kết một tấm khiên băng một tay chống cự, một tay lấy băng tiễn bắn về phía Ninh Hinh.
Ninh Hinh tránh được những mũi tên băng do Ninh Nguyệt bắn ra, nàng bay lên ngọn cây, người chỉ huy cành cây không ngừng tấn công Ninh Nguyệt, một lúc sau, trên thân thể cả hai người đều xuất hiện vết thương.
Ninh Nguyệt đã là Luyện khí tầng năm, lực công kích của nàng mạnh hơn Ninh Hinh, ban đầu Ninh Hinh đã bị thiệt không ít. Vì không có kinh nghiệm chiến đấu nên Ninh Nguyệt nhanh chóng mất đi khả năng chi lực.
Sau đó, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, bởi vì Ninh Hinh không ngừng áp chế tu vi tăng trưởng, dẫn đến kinh mạch của nàng càng rộng hơn bình thường, linh khí tích trữ cũng nhiều hơn, hơn nữa Thanh Mộc Quyết lại sinh sôi không ngừng, nàng nhanh chóng lấy lại thế chủ động. bắt đầu chống trả Ninh Nguyệt.
Ninh Hinh điều khiển cành cây quấn lấy Ninh Nguyệt, làm gián đoạn hướng tấn công của nàng, hai người chiến đấu ngang sức nhau, băng tiễn của Ninh Nguyệt vừa lao tới, cành của Ninh Hinh đã bị rút qua.
Cuối cùng linh lực cạn kiệt, hai người bắt đầu đánh nhau bằng thể chất, lúc này Ninh Hinh bắt đầu đơn phương đánh Ninh Nguyệt, nàng đã luyện thể đấy.
Khi các trưởng lão và Mục Dương chạy tới, Ninh Hinh đã ngồi lên người Ninh Nguyệt và liên tục đánh nàng ta. Mục Ninh Hạo nhìn thấy Mục Dương tới liền rơi nước mắt chạy tới cáo trạng, bên kia A Ý ánh mắt sáng như sao sùng bái tỷ tỷ mình, còn có Mục Thủy Lan vừa mới tới cũng có ánh mắt giống như vậy.
"Kéo bọn họ ra." Trưởng lão Mục gia nói, không ngờ Ninh Hinh, người đang luyện Khí tầng ba lại đè được Ninh Nguyệt tầng năm. Ninh Hinh này không hề đơn giản.
“Gia gia, để ta.” Mục Thủy Lam nói và đi về phía hai người họ.
"Ai nha, dừng lại đi, phụ thân ngươi và các trưởng lão đều đến rồi.Ta không nói ngươi đâu nha Ninh Hinh. Ngươi nói xem Ninh Nguyệt lớn hơn ngươi hai tuổi, ngươi làm sao có thể đè nàng đánh vậy?" Thật sự có thể cảm nhận được một chút hả hê trong giọng điệu của Mục Thủy Lam đấy.
“Không cẩn thận thất thủ.” Khi Mục Thủy Lan đi tới chỗ hai người, Ninh Hinh liền dừng tay, nhưng nàng vẫn cưỡi lên Mục Ninh Nguyệt.
Mục Ninh Nguyệt lúc này sắc mặt nóng bừng, nàng không ngờ rằng Mục Ninh Hinh mới tu luyện chưa lâu lại có thể đánh bại được nàng, nhưng nàng bây giờ chưa có năng lực phản kháng cho nên chỉ có thể bị nàng ta cưỡi, trong lòng thật cảm thấy tức giận và xấu hổ.
"Được rồi, trút giận là được rồi, mau đứng dậy đi, ngươi xem sắc mặt phụ thân ngươi.”