Tiếng thú vang lên oanh cả bầu trời. Bạch hổ hai cánh bay vυ"t trong không trung, dừng lại trên đầu. Tiểu Lệ ở trên lưng thú rơi xuống, đánh ầm một chưởng vào cô gái mặc đồ tỳ nữ kia.
- Đấu tông cấp 3? Còn có thần thú?
Cô ta kinh hãi lập tức lùi lại.
- Sao tình báo lại không nói, Mộc phủ còn có nhân vật lợi hại như vậy?
Tiểu Lệ nhìn sơ qua cảnh tượng một cái. Mắt thấy Ngọc Diệp đã chết, trạng thái còn vô cùng thê thảm. Thiết nghĩ chắc là người trước mặt này gây ra.
- Ca! Anh giải quyết hai tên bên kia đi.
Đại Vỹ từ trên lưng Bạch hổ phóng xuống.
- Được!
- Đấu tông cấp 2! Các ngươi! Các ngươi...
Tiểu Lệ tiến lên, dùng đao nhỏ trong tay tấn công. Lưỡi dao bọc linh khí mạnh mẽ, đánh cho nổ đất nổ đá. Cô gái rất nhanh đã không trụ được, vũ khí trên tay bị Tiểu Lệ đánh nát.
Cô ta liền móc trong túi áo ra thứ gì đó. tiểu Lệ liền châu mày, nhanh hơn một bước đâm thẳng vào tay cô ta.
Cô gái đau đớn hét lên, lùi lại mấy bước. Cảm thấy người trước mặt không thể đánh lại, thân thể di chuyển muốn phi lên mái nhà bỏ chạy.
Bạch hổ kia xuất hiện, đánh móng vuốt lên người ả ta. Khiếm nhã rơi trở lại, đâm sầm xuống đất.
Tiểu Lệ tức giận, dẫm vào cánh tay của cô ta thật mạnh.
- Nói! Ai phái các người tới? Là ai chủ mưu?
Cô gái đau đớn nghiến răng, nhưng vẫn cứng đầu ngước lên nhìn Tiểu Lệ.
- Ta không nói, gϊếŧ ta cũng không nói!
Lê Tần đưa Ngọc Diệp qua cho Lê Dung đỡ. Sau đó nhặt kiếm đi tới, đâm vào cánh tay còn lại của ả ta. Vẻ mặt tối đen, không nhìn cũng biết oán khí tràn ngập.
- Không nói ta cũng biết, là người của thượng thư phủ chứ gì. Cô yên tâm, khi gϊếŧ cô xong, bọn ta sẽ tự mình đến đó tính sổ một thể.
- Ngươi!
Hai tên thích khách bên kia đã bị Đại Vỹ xử lý xong, đến cả thủ cấp cũng chặt xuống rồi. Lê Tần nhìn Ngọc Diệp một cái, sau đó thẳng tay vung kiếm chém đứt đầu cô gái dưới chân.
- Người đâu! Đem thủ cấp của bọn họ treo trước cửa phủ thượng thư.
- Dạ!
...
Một khoảng không vô định trắng xóa. Hình bóng của Ngọc Diệp xuất hiện, Kim Chi đứng ở đối diện, chạy lại vui vẻ nắm lấy tay cô.
- Ngọc Diệp, em đến chơi à? Mau lại đây với tỷ.
Ngọc Diệp không trả lời, khuôn mặt tái nhợt, đứng im một chỗ. Kim Chi thấy kỳ lạ, liền hỏi cô.
- Em sao vậy?
- Tỷ, em đến từ biệt.
- Từ biệt? Em định đi đâu?
- Đi về một nơi rất xa, không quay lại nữa.
- Hả? Là nơi nào? Tỷ đi cùng được không?
- Không được! Tỷ ở lại giữ gìn sức khỏe, nói cha mẹ cũng phải bảo trọng, em đi đây.
Ngọc Diệp nói xong quay mặt đi. Kim Chi khó hiểu, liền kéo cô trở lại.
- Ngọc Diệp, em nói gì vậy?
Không ngờ khuôn mặt quay trở lại chính là hình ảnh lúc chết của Ngọc Diệp. Hai mắt bị mù chảy đỏ máu, còn có miệng luôn tràn ra máu đen. Hình ảnh vô cùng dọa người, Kim Chi kinh hãi hét lên.
- Ngọc Diệp!
Cô la lớn, bật dậy trên giường. Thì ra là mơ, trán cô đổ mồ hôi, tim đập dồn dập.
Tự nhiên Kim Chi cảm thấy lo lắng, mặt mày tái xanh, dự cảm có chuyện chẳng lành. Cô đi xuống giường, thay nhanh y phục, chuẩn bị đi Mộc phủ một chuyến.
...
Trước cửa phủ quận chủ treo l*иg đèn màu trắng, lại không có người đứng gác. Gió lạnh ùa qua, khiến cho Kim Chi run rẩy, cô vội vã chạy vào trong chính điện, nơi phát ra tiếng khóc.
Một cỗ quan tài gỗ, dán chữ màu trắng đập vào mắt cô. Cô nhìn mọi người, bọn họ khóc lóc thê lương.
Lê Dung và Tiểu Lệ mặc đồ tang. Đại Vỹ và Lê Tần đăng đốt giấy tiền. Dì Lan ngồi ở ghế, hai mắt đỏ hoe,.Mỹ Duyên đứng bên cạnh làm chỗ dựa cho bà.
Kim chi bước vào, từng bước thật chậm rãi. Ánh mắt cô tìm kiếm, nhìn mãi vẫn không thấy Ngọc Diệp.
Tim cô bắt đầu đập nhanh, cô ước vừa rồi chỉ là giấc mơ. Đúng vậy, chắc chắn chỉ là giấc mơ.
Đại Vỹ ngước lên, nhìn thấy cô, chậm rãi nói.
- Kim Chi, cô đến rồi.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô. Lê Dung đứng dậy, chạy nhào vào lòng cô khóc thật lớn.
- Kim Chi tỷ! Hu hu hu...
Kim Chi nuốt ực vào trong, vẫn chắc chắn nhìn lại một lần nữa để không phải bỏ sót một ai. Cô rốt cuộc hỏi người đang khóc trước mặt.
- Lê Dung, Ngọc Diệp đâu rồi?
Lê Dung nghẹn ngào, nói không thành tiếng, ngón tay run rẩy giơ lên, chỉ về phía quan tài.
Kim Chi chết lặng, nước mắt ào ào chảy ra, cơ thể dường như sụp xuống. Đại Vỹ lập tức đỡ lấy cô.
Kim Chi cố gắng đứng lên, từng bước một chậm rãi đi đến quan tài. Người bên trong quả thực là Ngọc Diệp, khuôn mặt trắng bệch, không còn khí sắc của người sống.
Tay chân của Kim Chi run rẩy, cảm giác đẩy lên nghẹn ở nơi cổ họng, miệng lắp bắp không nói ra tiếng.
Người này... người này là Ngọc Diệp?... Vừa nãy,... Ngọc Diệp tiến vào trong giấc mơ của cô, để nói lời từ biệt...? Là thật...
- A... NGỌC DIỆP...
Kim Chi gào lên, giường như muốn xé nát cổ họng. Cô đưa tay vào quan tài kéo lấy áo của Ngọc Diệp khóc lớn.
- Đã nói sẽ cùng nhau cố gắng tu luyện cơ mà! Ngọc Diệp! Em đang làm gì vậy, mau đứng lên cho chị! Em đứng lên trách chị mắng chị đi! Chị là đồ vô dụng! Hu hu hu...
Mọi người nhìn thấy cảnh này, không kiềm được xúc động. Tiếng khóc trong Mộc phủ vang ra, ngày một lớn hơn.
Kim Chi nước mắt đầy mặt, thiếu chút nữa lôi luôn Ngọc Diệp ra khỏi quan tài, Đại Vỹ và Lê Tần ở một bên giữ cô lại.
- Em mau dậy đi! Đừng có giả vờ nữa. Chị hứa với em, chuyện gì cũng hứa với em. Em đừng có đùa như vậy được không? Chị vô dụng, không bảo vệ em cho tốt!
...
- NGỌC DIỆP...Mau nói cho chị nghe đi, là ai ức hϊếp em? Chị sẽ gϊếŧ hắn! Gϊếŧ cả nhà hắn cho em hả giận! Em nói đi mà! Nói cho chị nghe đi mà Ngọc Diệp!
...
- Chị không bao giờ ghét bỏ em! Chị thương em nhất, chỉ có một mình em là em gái thôi! Chị sẽ không bao giờ tranh giành cha mẹ với em. Chị rất thương em, em có biết không? Ngọc Diệp. Chị thật sự rất thương em. Em có nghe thấy không?...Hả...
...
- Trả lời đi,... trả lời chị đi mà. Chị xin em đó...hu hu hu...
Lê Dung và Tiểu Lệ không nhịn được xót xa, chạy lại ôm lấy Kim Chi. Làm điểm tựa cho cô trút ra đau khổ. Cô vừa khóc vừa gào thét. Đánh nát tâm can của mọi người. Không khí trong Mộc phủ, bi thương vô cùng.