Ngoài trời bỗng nhiên giáng xuống một tia sét chói lóa, chứng minh cho lời thề của Ngọc Diệp. Cô ta vẫn kiên cường nhìn vào mắt Ngọc Linh, Kim Chi đứng ở một bên run rẩy tay chân. Vì cô mà em gái mình chấp nhận đánh đổi tự do, thật sự đáng không?
Mộc thần rốt cuộc thở ra, cười nhẹ, lấy một quả thần đưa cho Ngọc Diệp.
- Được rồi! Đứng lên đi. Ăn quả này vào sẽ như ngươi mong muốn.
Ngọc Diệp lau nước mắt, nhận lấy quả thần, xúc động dập đầu liên tục.
- Đa tạ tiểu thư! Đa tạ tiểu thư!
Cô vội vã đưa cho Kim Chi, nét mặt không giấu nổi vui mừng.
- Tỷ mau ăn đi, nhanh lên!
Kim Chi lại khóc, nhận lấy quả thần ăn ngay. Phút chốc cả người cô biến hóa, cơ thể phát sáng, tu vi lập tức tăng vọt, vết sẹo trên mặt cũng từ từ biến mất. Ngọc Diệp nhìn chị gái, hai mắt long lanh, mang theo tia ấm áp. Cô thật sự rất vui mừng.
Trải qua biến hóa, Kim Chi xúc động ôm lấy Ngọc Diệp.
- Hồi phục rồi! Thật sự hồi phục rồi! Còn tấn cấp lên võ sư cấp 5 nữa.
Ngọc Diệp kinh ngạc, trong lòng giống như nhảy nhót. Hai người quay lại dập đầu với Mộc thần.
- Đa tạ tiểu thư!- Đa tạ Mộc tỷ!
Ngọc Linh cười, bảo hai người họ mau đứng lên. Hai chị em vẫn không ngừng vui mừng.
- Ngọc Diệp, em hiện tại ở cấp bậc nào? Sao chị không thể nhìn ra được?
- Em là tông sư cấp 1. Nhìn không ra là phải.
Kim Chi hai mắt trợn tròn, không dám tin. Có lẽ sau khi bị đả kích, em gái mới quyết tâm tấn cấp. Vượt qua dự liệu của cô
- Tốt! Rất tốt!
Tiểu Lệ mang bánh ngọt vào, mấy người họ trò chuyện hết cả buổi.
...
Phủ binh bộ thượng thư.
Lính canh cổng chạy vào báo người của quận chủ Mộc gia đến bái phỏng. Nghe vậy lão thượng thư liền kêu gia quyến ra tiếp đón, bọn họ lại sợ đắc tội với người Mộc gia thì khổ.
Trong nhà có vợ chồng lão cùng hai đứa con là Thu Thúy, con dâu tên Lê Mai đi ra tiếp khách. Lê Mai này chính là đứa con gái thứ ba của phủ Lê thừa tướng được gả qua đây. Cùng cha khác mẹ với Lê Tần, Lê Dung. Mà Lê Dũng bị gϊếŧ chết chính là anh ruột của ả. Kim Chi bị ức hϊếp cũng một phần do ả xui khiến.
Thu Thúy và Lê Mai nghe tin người Mộc gia đến, trong đầu nảy sinh lo lắng. Dù sao chuyện đầu độc cũng giải quyết êm xui, đám người đó sẽ không tìm ra chứng cứ.
Nghĩ lại những ngày trước khi còn ở phủ Lê thừa tướng, Lê Mai được xem như con cưng. Nhày ngày ăn hϊếp Lê Tần và Lê Dung, bây giờ nghe bọn họ đến, vốn xem chẳng ra gì.
Bản thân Thu Thúy trước đó thấy Lê Dung dây dưa với hôn phu của mình, đã ngứa mắt từ sớm.
Ở phòng khách, Võ đại nhân hỏi thăm sức khỏe, đôi bên trao đổi mấy lời, Lê Tần vào thẳng vấn đề.
- Thượng thư đại nhân, hôm nay Mộc phủ của chúng tôi bị kẻ gian hãm hại, bỏ độc vào thức ăn, ngài có biết việc này không?
Lão thượng thư hoảng hốt, tỏ vẻ vô cùng quan tâm.
- Sao lại có chuyện này? Kẻ nào to gan dám chọc đến quận chủ chứ?
Đại Vỹ tiếp lời.
- Khi chúng tôi đuổi đến, người hạ độc đã chạy vào phủ của ngài. Võ đại nhân, giải thích sao đây?
Lão thượng thư ngạc nhiên, đảo mắt một vòng, thấy Thu Thúy biểu cảm không yên, ông vội nói.
- Vị đại nhân đây, chuyện gì cũng phải có chứng cứ. Không thể nói suông mà đổ oan cho Võ phủ của lão được.
Lê Dung không kiêng nể, bảo ông.
- Võ thượng thư, người đó tên Tuệ, ngài hãy gọi tất cả nha hoàn đến đây để ta nhận mặt, như vậy không phải là được rồi sao?
Ông ta hừ một tiếng tỏ vẻ không vui, ra lệnh cho quản gia.
- Mau gọi tất cả nha hoàn trong phủ ra đây!
Lão quản gia cung kính rời đi. Lê Mai nhìn không khí căng thẳng, cô đi tới hỏi han.
- Đại ca, tứ muội, lâu rồi không gặp các người vẫn khỏe chứ? Đại nạn xảy ra không chết, bây giờ lại ở phủ quận chủ làm công, chắc phải chịu uất rồi?
Ý nói thân phận của hai người ở Mộc phủ thấp kém, lại nhận giặc làm cha, sống không sung sướиɠ gì.
Lê Tần nhíu mày đáp lại.
- Thiếu phu nhân cẩn trọng lời nói. Chúng ta bây giờ là người của quận chủ, đến đây làm nhiệm vụ.
Lê Mai che miệng cười, tiếp tục chế giễu.
- Đại ca không cần căng thẳng. Bao lâu không gặp lại, tu vi của anh đã nâng cấp lên chưa? Ta nghĩ, phủ quận chủ không thể nào thu nhận phế vật được. Chắc là cấp bậc của anh đã tăng lên rồi chứ?
Cái này ý chính là đang chửi Lê Tần và Lê Dung đều vô dụng. Không xứng được người ta thu nhận.
Lê Dung đứng lên đi tới, không nói không rằng táng Lê Mai một bạt tay. Hô lớn.
- Thật vô phép! Chúng ta là khách, ngươi lại buông lời châm chọc?