Rừng Đại Ngàn...
Buổi sáng sớm, tiếng chim líu lo hót trên cành cao. Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua bóng cây mờ nhạt rơi trên đất, không khí mát mẻ trong lành. Có mấy con thú nằm ngủ lăn lóc ở ngoài sân, khò khò ngáy.
Ngọc Linh mở cửa phòng đi ra, đưa mắt nhìn xung quanh, hít lấy một hơi nhẹ nhõm. Tiểu Hồ nằm trên ghế dài, say sưa ngủ, khuôn mặt đáng yêu vô cùng. Ngọc Linh cuối xuống vuốt lên đầu Tiểu Hồ. Cậu bé thức giấc, dụi mắt nhìn cô:
- Mộc thần điện hạ, ngài thức dậy rồi!
Ngọc Linh gật đầu, cười dịu dàng. Hai mắt Tiểu Hồ long lanh, dung nhan của ngài càng nhìn càng xinh đẹp.
- Mẹ! Mau qua đây, bữa sáng đã sẵn sàng!
Tuyết Lang bưng hai dĩa thức ăn để lên bàn. Dáng người anh cao ráo, tóc dài màu bạch kim, làn da trắng, đôi mắt xanh trong như nước hồ. Khuôn mặt kết hợp những đường nét tinh tế, chỉ cần một nụ cười cũng có thể tỏa nắng. Quần áo cũng màu trắng viền xanh vô cùng thanh lịch. Không lẽ thú hóa người đều đẹp như vậy sao!
Ngọc Linh nhìn đến ngẩn ngơ, khuôn mặt anh ta phi thường hoàn mỹ, so với Long Quân thì kẻ chín người mười.
- Mẹ! Con rất đẹp sao?
Tuyết Lang nghiêng đầu cười, cuốn hút vô cùng. Ngọc Linh tròn xoe mắt, nói:
- Là nhìn không quen. Lúc trước con chỉ là một con sói nhỏ, bây giờ khác rất nhiều.
- Vậy mẹ nhìn lâu một chút, để ghi nhớ con vào trong lòng!
Ngọc Linh che miệng cười:
- Đứa trẻ này cũng biết đùa rồi!
Tiểu Hồ nhìn hai người họ, nhanh miệng nói:
- Mộc thần điện hạ! Có phải Tiểu Hồ cũng rất đẹp không?
- Ừ! Tiểu Hồ rất đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ đẹp trai giống như anh.
Cả ba người ngồi xuống bàn tròn, cùng ăn bánh ngọt rồi trò chuyện.
Một bóng người màu xanh đáp xuống trước sân. Mấy con thú đang ngủ giật mình tỉnh dậy, phát hiện người lạ mặt, chúng hô lên:
- Là kẻ nào?
- Kẻ nào xâm nhập?
Tuyết Lang đứng lên, chân mày nhíu lại nhìn người kia. Đó là Thanh Thành, anh ta khom người, chắp tay nói:
- Tiểu thư! Thuộc hạ đến đón người!
Ngọc Linh nhìn Tuyết Lang, nói với anh:
- Đừng kích động, là người nhà. Thanh Thành, đến đây!
Tuyết Lang thả lỏng, chúng thú cũng tản ra. Thanh Thành đi đến đứng ở một bên, khuôn mặt không biểu cảm. Ngọc Linh cầm một cái bánh đưa cho anh, bảo:
- Chắc là đói rồi, cho ngươi!
- Đa tạ tiểu thư!
Thanh Thành nhận lấy, sau đó nhìn Tuyết Lang và Tiểu Hồ đánh giá một chút, đều là thánh thú hóa người. Ngọc Linh nói rằng:
- Ta phải trở về rồi.
Tuyết Lan ngạc nhiên, không vui nói:
- Mẹ trở về rừng U Minh sao? Ở đây cũng tốt mà, mẹ đừng đi.
- Có chuyện chưa sắp xếp ổn thỏa.
Tiểu Hồ nắm lấy tay Ngọc Linh, làm nũng:
- Điện hạ! Tiểu Hồ cũng muốn đi, điện hạ cho con đi với! Ở đây buồn chán lắm!
- Vậy con cũng sẽ đi theo mẹ!
Tuyết Lang nhìn Tiểu Hồ, chắc chắn nói. Ngọc Linh đắn đo, nhìn cả hai suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
Mộc gia...
Chú Nguyên đang gánh nước từ cái giếng sau nhà lên. Còn chú Minh đang quét sân. Nhìn mặt trời cũng đang ngã xuống, chú Nguyên bảo rằng:
- Lão Minh! Ông đi đón Đại Vỹ và Tiểu Lệ đi, sân đó để tôi quét cho.
- Được, vậy ông dọn sạch sẽ một chút nha!
Chú Minh nghỉ tay, dựng cây chổi vào góc sân. Ông đi ra ngoài cổng mở cửa, sau đó dắt xe ngựa đi ra. Chú Minh gánh nước vào nhà bếp, hô lên:
- Mỹ Duyên à, hôm nay bọn trẻ ngày đầu nhập học. Cô nấu cơm nhiều một chút!
- Dạ!
...
Chú Minh đánh xe ngựa trên đường, gần tới trường học lại nghe tiếng ồn ào náo nhiệt.
- Đánh nhau rồi! Mau đến xem!
- Là học sinh của trường Trần Hưng kìa!
Chú Minh nghe như vậy, thúc ngựa chạy đến chỗ tụ tập, ông dừng xe lại, đứng lên nhìn vào bên trong. Quả nhiên là Đại Vỹ và Tiểu Lệ, xung quanh còn có mấy học sinh, nổi bật nhất là Lê Dũng và Ngọc Diệp. Tình hình cho thấy đám bạn của Ngọc Diệp đã bị đánh cho bầm dập, đang lết xác qua một bên.
Tiểu Lệ hung hăng chỉ tay vào bọn họ:
- Các ngươi tưởng anh em bọn ta dễ bị ăn hϊếp sao? Còn dám đến đây chuyện nữa không?
- Tiểu Lệ, ngươi ỷ vào được hiệu trưởng Tôn nhận làm đồ đệ, muốn đánh ai thì đánh hả?
Ngọc Diệp tức giận, nhìn đám bạn ăn hại của mình, trợn mắt nói. Tiểu Lệ đáp trả:
- Là ngươi gây sự trước! Nói cái gì mà bọn ta không xứng vào Trần Hưng học? Địa vị thấp kém? Kẻ khinh người chính là ngươi!
- Ngày mai ta sẽ báo việc hai anh em ngươi đánh bạn học với hiệu trưởng. Xem các ngươi có bị đuổi học hay không!
- Ta thách ngươi đó! Đánh không lại ta đi méc người lớn! Đồ con nít ranh!
- Ngươi mắng ai hả? Đồ không có giáo dưỡng!
- Ta mắng ngươi đó Ngọc Diệp! Đồ con nít ranh! Lêu lêu!
Đại Vỹ đứng phía sau, che miệng cười. Coi như cô ta gặp xui xẻo, gặp phải miệng mồm của Tiểu Lệ nhanh nhẹn. Ngọc Diệp tức giận vung móng vuốt về phía Tiểu Lệ. Chú Minh đứng xem nãy giờ, phóng xuống nắm tay Ngọc Diệp hất ra.
- Đủ rồi! Dừng ở đây thôi!
Mọi người ngạc nhiên, đó chẳng phải là thầy giáo Minh của trường Trần Hưng sao? Ông ta lại xuất hiện ở đây. Nhìn thấy ông ta, Ngọc Diệp liền đắc ý nói rằng:
- Mọi người xem! Đây là thầy giáo Minh của trường Trần Hưng, do cô ta vu khống mà bị đuổi khỏi trường học!
Người xung quanh nghe xong lập tức ồ lên, bắt đầu chỉ trỏ, phê phán Tiểu Lệ. Ngọc Diệp và Lê Dũng nhìn nhau cười khoái chí. Nghĩ rằng tiếp theo lão Minh sẽ ra tay trả thù bọn họ. Nào ngờ ông lại nói:
- Ngọc Diệp tiểu thư, cô sai rồi. Vì bản thân không đủ thực lực làm thầy giáo nên tôi đã xin nghỉ, đến Mộc gia làm việc. Bây giờ tôi đã là người Mộc phủ. Xin tiểu thư đừng nói bừa, vu oan người tốt.
Ngọc Diệp bị bẽ mặt, lập tức phủ định:
- Không phả như vậy! Rõ ràng là...
- Đủ rồi!
Chú Minh quát lên, không muốn cô nhắc lại chuyện cũ. Ngọc Diệp bị giật mình, rõ ràng ông ta phải uất ức rồi chạy về phe cô, sao bây giờ lại bênh vực họ. Chú Minh tươi cười, nhìn hai anh em Đại Vỹ nói:
- Lão đem xe đến đón hai người, chúng ta về thôi.
- Dạ!
Người xung quanh tránh ra, bọn họ ung dung bước đi. Tiểu Lệ còn không quên lè lưỡi chọc quê Ngọc Diệp, khiến cô ta tức đến đỏ mặt. Đám Ngọc Diệp phút chốc trở thành trò cười. Câu chuyện được lôi ra bàn tán.
- Nghe nói trước đây thầy Minh là thuần thú sư!
- Đúng vậy, phải nói địa vị khá cao ở trong trường học!
- Bây giờ lại làm việc ở Mộc gia sao?
- Mộc gia đó như thế nào vậy?
- Ai mà biết!