Chương 8: Cầu thân Mộc Lan

Edit: Mều

Beta: Thiên Sơn Đồng Lão

Thật đáng tiếc!

Hoa Mộc Lan không làm quan quả thực là đáng tiếc!

Tại sao Hoa Mộc Lan phải lựa chọn về quê nhỉ?

Ngu ngốc! Mù quáng! Chẳng hiểu kiểu gì!

Hoa gia không nên di cư về thôn Doanh Quách ở phía Nam mà nên ở lại Hoài Sóc!

Nghe đi, nghe đi, hiện tại bên ngoài đã truyền ra những thứ nhảm nhí gì rồi!

Tính cô không đủ nguội, thật muốn đi đánh người mà!

Bởi vì vụ án thôn Lưu Tập kế bên có tính cốt truyện và tính truyền bá cao, lại liên quan đến tên cướp cạn Lưu Mãnh của thôn Lưu Tập và người đọc sách biết chữ duy nhất trong thôn nên lập tức biến thành điểm nóng thảo luận của làng trên xóm dưới trong mười dặm tám thôn, quả thực gần giống như “tiêu đề xuất bản đầu tiên ở thôn” vậy.

Lưu Vu An được mọi người miêu tả thành người lương thiện trung thực, có tính cách cương liệt, xin giúp đỡ không được bèn giấu một cây dao tới cửa muốn làm thịt Lưu Mãnh, cuối cùng thì chỉ tự sát chết trong sân nhà gã. Mà Lưu Mãnh đã từng mang theo gậy gộc muốn đánh hai đứa bé Lưu gia càng bị vô số người phỉ nhổ, bỗng lập tức biến thành cái loại ác bá lòng dạ tàn nhẫn, không việc xấu nào không làm trong thoại bản kia.

Nghe nói thân thích năm đời của nhà Lưu Mãnh bây giờ cũng không ra khỏi cửa, vừa ra đã bị chửi, cô nương nhà này về sau nhất định không ai thèm lấy, con trai sau này cũng không dễ cưới vợ, nói không chừng thời gian tới có khả năng phải chuyển nhà đi đấy.

Ở thời đại này mà danh tiếng không còn, trong nhà lại không có đàn ông trụ cột đại biểu cho không còn chỗ đứng, cái gì cũng mất hết.

Huống chi nhà gã còn mưu đoạt gia tài của người khác, bức tử người ta, đánh đập trẻ nhỏ.

Hạ Mục Lan không quan tâm lắm tới những tin đồn này, ngược lại đây là do Lưu Mãnh ác giả ác báo, lúc trước gã dám làm thì nên nghĩ tới nếu sự việc bại lộ sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng bọn họ không nên nói đến trên đầu Hoa Mộc Lan.

Dân chúng nơi đây đối với Hoa Mộc Lan vừa tôn kính vừa hiếu kỳ, sau này còn có rất nhiều người không cho là đúng.

Đối với những người ở phía Nam của Bắc Ngụy, nơi không có quân doanh lớn, cũng rất ít khi bị bộ lạc Nhu Nhiên quấy phá thì câu chuyện Hoa Mộc Lan “thay cha tòng quân” vừa xa lạ lại rất hấp dẫn, thế nên mọi người đều thích bàn tán sau lưng Hoa Mộc Lan đã “cởi giáp về quê” này.

Bọn họ sốt sắng bàn luận vóc người của nàng, tướng mạo của nàng, sự dũng mãnh và tài sản phong phú của nàng, cái gì cũng có.

Lần này lại truyền ra tin tức Lưu Vu An mới chết đã từng cầu thân với Hoa Mộc Lan, bị người nhà họ Hoa cự tuyệt. “Tin tức” mới mẻ nhất và tin đã từng đứng đầu kết hợp với nhau, gần như lấy tốc độ virus một lần nữa đẩy Hoa Mộc Lan lên trên đầu sóng ngọn gió.

Cái gọi là lời người như hổ không hề giả chút nào.

Sau khi lời đồn đại truyền đi một vòng đã biến thành Hoa Mộc Lan trời sinh khắc phu, Lưu gia lang chỉ đang trong giai đoạn làm mối đã chết thảm, hoàn toàn quên mất những người đã từng cầu thân Hoa Mộc Lan vẫn còn đang sống rất tốt.

Mà đường huynh của Hoa Mộc Lan đích thân tới Lưu gia từ chối việc thành hôn cũng thành công chứng minh nàng là người không thấu tình đạt lý, ngại bần yêu phú.

Người người đều nói về yêu hận tình cừu của Lưu Vu An với Hoa Mộc Lan nhưng lại không ai suy nghĩ về tính xác thực của việc này, cũng không chịu giảm bớt một phần phẫn nộ và căm phẫn sôi sục, chịu suy nghĩ nhiều hơn một tí.

Trước đây Hoa Mộc Lan đã là tiêu điểm của Lương Quận, bây giờ càng làm cho người không chịu đựng nổi.

Lúc bấy giờ, địa vị phụ nữ cao hơn nhiều so với triều Tống sau này, thế nhưng triều đình và chiến trường vẫn là địa bàn của đàn ông, tuy Hoa Mộc Lan đáng giá để người ta tôn kính nhưng dù sao cũng đại diện cho một loại trường hợp thoát khỏi xu thế, “rời xa chuẩn mực”.

Cũng may, Hoa Mộc Lan là con lai giữa người Tiên Ti và người Hán, nữ tử Tiên Ti thường xuất đầu lộ diện là chuyện vô cùng bình thường, từng có nữ tử Tiên Ti thay chồng đã chết nắm giữ binh quyền, cho nên khi người Hán ở địa phương có lúc sẽ nói tới nàng từng tòng quân nhưng chưa bao giờ nói sâu về vấn đề này.

Dù sao thì chế độ dành cho người Tiên Ti và người Hán có khác biệt, dân làng chỉ bàn tán về dáng người gì đó của Hoa Mộc Lan đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu ngươi nói nàng tham gia quân đội bảo vệ tổ quốc là không đúng, hoặc thay cha tòng quân là sai, lỡ đâu bị vị quan nào nghe được sẽ bẩm báo lên trên, nói ngươi cảm thấy người Hán có ý kiến với người Tiên Ti chưởng quản binh quyền hoặc có ý kiến với quy tắc quân đội đã được thay thế bởi các thế hệ thì sẽ dẫn đến tai họa.

Cho nên bọn họ đều sáng suốt tán thành hành vi anh dũng bảo vệ đất nước của Hoa Mộc Lan nhưng lại không bàn tán những thứ này, ngược lại, họ bàn về tất cả những phương diện khác của nàng, đặc biệt là “lưng hùm vai gấu tướng mạo xấu xí da đen trà trộn với nam nhân mười hai năm bây giờ không ai thèm lấy phỏng chừng tuổi quá lớn cũng không sinh được con” để mà nói.

Dường như những tên đàn ông này cảm thấy thông qua cách “nói chuyện phiếm” là sẽ làm rõ luận điểm cho dù nữ nhân có năng lực đi nữa, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục cô đơn, vẫn nên tuân theo truyền thống đàn ông làm chuyện của đàn ông, phụ nữ làm chuyện của phụ nữ.

Chỉ còn thiếu mỗi câu bọn họ không tới tiền tuyến cố một phần sức lực chống lại quân Nhu Nhiên là có lý do hợp lý, mà nếu bọn họ tới đó thì kết quả sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Nhìn đi, đến một người phụ nữ cũng có thể làm Tướng quân, nếu ta đi còn không kiếm được chức Nguyên soái sao…

Đờ mờ!

Một mình Hoa Mộc Lan có thể chấp mười “nguyên soái” như ngươi vậy đó, hiểu hay không!

Sức chiến đấu cặn bã này của các ngươi chỉ cần bị năm con chó dữ đuổi theo chạy khắp thôn thì đến cái cào cũng vung lên không nổi!

“A tỷ, tỷ đừng tức giận. Những người kia đều là phụ nữ người Hán rảnh việc lắm mồm, không quản được. Tức giận vì bọn họ chỉ làm bản thân khó chịu thôi.” Hoa Mộc Thác tay chân luống cuống nhìn Hạ Mục Lan, tình cảm lo lắng bộc lộ rõ trong lời nói.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Sáng nay, cậu và tỷ tỷ đi xung quanh chợ mua thức ăn cho ngựa, tỷ của cậu trước giờ luôn thích đi dạo lung tung trong chợ mua vài món đồ kỳ quái, chờ bọn họ đi dạo một vòng xong trở về đã nghe thấy những lời ra tiếng vào ở đầu đường cuối ngõ kia, tỷ ấy đã tức giận sắp đổi màu luôn rồi.

Hạ Mục Lan nghe những lời này đã biết trước khi Hoa Mộc Lan hồi hương, nhất định bọn họ cũng từng lấy nàng ra làm đề tài câu chuyện một lần.

Cô không biết tâm tình của Hoa Mộc Lan lúc đó thế nào, bởi vì trong đầu cô hoàn toàn không có ký ức về mặt này. Có thể do Hoa Mộc Lan không quan tâm, không để trong lòng; có thể Hoa Mộc Lan cố ý quên đi, không cho nó ảnh hưởng đến tâm tình của mình…

Bất kể ra sao, Hoa Mộc Lan đều thực sự là một người kiên cường.

Hạ Mục Lan cảm kích Hoa Mộc Lan từ sâu tận trong lòng. So với cuộc sống ở hiện đại mà nói, tình trạng sinh sống khi cô xuyên đến đây đương nhiên không hoàn mỹ. Cô không có việc làm, không có mục tiêu, không quen biết bạn bè người thân, nếu không phải Hoàng đế ở đây vô cùng rộng rãi, sau khi nàng khước từ chức quan đã ban thưởng không ít của cải thì sợ là tài sản của cô cũng chẳng có bao nhiêu.

Đánh trận nhiều năm như vậy mà lại một thân một mình, chỉ có thể nói do nàng không màng danh lợi hoặc có ẩn tình khác.

Nhưng trong lòng Hạ Mục Lan vẫn cảm kích dạt dào đối với nguyên chủ bởi vì ngay cả cô cũng khó có được cuộc sống như thế này. Nếu không xuyên thành “Hoa Mộc Lan”, cô có thể sẽ không được kế thừa tài sản này, không được tiếp thu giáo dục, không thể tùy ý xuất đầu lộ diện, nhất định phải chấp nhận thϊếp thất của chồng hoặc là đến bản thân mình cũng trở thành thϊếp, sau đó trải qua những tháng ngày không ngừng mang thai và sinh con.

Bây giờ cô có thể mặc nam trang đi khắp thôn, có thể đường đường chính chính đứng ở bất kỳ chỗ nào, bao gồm cả công đường huyện phủ.

Đầu gối cô không cần tùy tiện quỳ xuống vì ai, võ lực của cô đủ để đảm bảo chính mình sẽ không dễ dàng bị tổn thương…

Đây đều là của cải quý giá mà Hoa Mộc Lan để lại cho cô.

Không phải mỗi người đều muốn trở thành “nữ anh hùng”, thế nhưng ít nhất cũng nên hiểu rằng trăm ngàn năm qua, nữ Tướng quân và “nữ anh hùng” cực kỳ hiếm gặp, thế nhưng nhờ những vị nữ tử vĩ đại này đã vì vô số phụ nữ dựng lên một lá cờ đầu, để tất cả phụ nữ vì bản thân mình cũng nên có tự do, mạnh mẽ và kiêu ngạo, đồng thời có mục tiêu nỗ lực để càng hạnh phúc càng tự do hơn.

Những người phụ nữ đi ngược lại thời đại này là những đấu sĩ chân chính.

Bọn người Hán hèn nhát rảnh rỗi kia nói xấu Hoa Mộc Lan như thế nào, Hạ Mục Lan vẫn có thể hiểu được nhưng còn những nữ nhân hùa theo nọ, cô không biết họ đang ôm tâm tình gì.

Đối với người như Hoa Mộc Lan, ít nhất cũng nên biểu hiện tán đồng hoặc không bàn tán chứ không phải đi thêm mắm dặm muối, đồn đãi lung tung, đây mới là phép lịch sự và giáo dưỡng nên có giữa phụ nữ với nhau.

Sẽ không một ai hiểu được sự đau lòng của Hạ Mục Lan bởi vì cô không đến từ thời đại này, cũng không muốn phục tùng thời đại này.

Quyết định lấy thân thay thế nàng, so với bất cứ người nào, cô cũng đều đau khổ hơn.

Vì cô thần tượng Hoa Mộc Lan, vì vô số “nữ anh hùng” năm xưa có khả năng sẽ gặp chuyện đáng sợ mà đau lòng.

Tâm tình Hạ Mục Lan không tốt, đầu của cha Hoa cũng nặng nề không kém. Phủ binh Tiên Ti cha truyền con nối không thay đổi, ngoại trừ làm lính thì con cháu không còn bất kỳ lựa chọn khác, cũng không cho phép lựa chọn khác. Do xuất thân của ông đã tạo nên tình cảnh con gái mình bây giờ, đối với lão giáo úy mười mấy năm mà nói, trầm mặc chính là sự đau đớn lớn nhất.

Mẹ Hoa cũng không nói gì, người phụ nữ dịu dàng lương thiện này quay mặt về phía vách tường, chỉ biết lau nước mắt. Năm đó, khi Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, bà đã thoáng thở phào nhẹ nhõm trong lòng nên đây cũng chính là điều đã hành hạ bà mười mấy năm qua.

Dù sao Hoa Mộc Lan cũng là con gái của bà, qua nhiều năm như vậy, nếu nói không áy náy không khổ sở, nhất định là giả.

Bầu không khí trong phòng cực kỳ nặng nề bức bối giống như có một loại vật chất không cách nào lưu động ở bên trong, làm tắc nghẽn tai mắt mũi miệng của tất cả mọi người.

Hoa Mộc Lan bây giờ đã trở thành người quan trọng nhất trong nhà, cho dù muốn tìm mối chung thân cho nàng hay lo lắng nàng không có con cái, tất cả đều do cả nhà muốn bù đắp những gì đã mất đi nhiều năm của Hoa Mộc Lan, hy vọng tương lai của nàng có thể trôi qua hạnh phúc.

Cho nên nàng vui vẻ thì bọn họ cũng vui vẻ, nàng khổ sở, tất cả bọn họ cũng khổ sở.

Ngay khi bầu không khí trong phòng ngột ngạt đến mức Viên thị muốn chạy trốn, Phòng thị ôm con cùng mấy người dân làng đột ngột vào phòng, mặt mày hoảng hốt nói:

“Hoa Tướng quân, Hoa lão hán, đột nhiên có một đội nhân mã tiến vào trong thôn, đang đi về hướng thôn chúng ta! Bọn họ cưỡi ngựa, ngồi xe, hỏi xung quanh rằng nhà Hoa Mộc Lan Tướng quân ở đâu…”

Hạ Mục Lan sững sờ.

Hả?

Tìm Hoa Mộc Lan?

Trả thù? Báo ân? Hay là tặng quà?

Hạ Mục Lan vẫn còn đang vừa tức vừa buồn, ngay sau đó đã bị những câu nói này của dân làng phân tán sự chú ý.

Cha Hoa cau mày, mở miệng phun ra một tràng dài: “Là trang phục người Hán hay là trang phục người Tiên Ti chúng ta? Có mặc áo giáp, vũ khí trong người không? Là quân mã hay lương mã? Một đội ước chừng bao nhiêu người? Ngồi xe là xe ngựa hay xe bò?”

Những dân làng lại báo tin bị hỏi mặt đầy mồ hôi, ngay cả Hoa tiểu đệ và Hoa Mộc Lan đều có chút bất ngờ nhìn về phía ông lão ngày thường im lặng không nói chuyện này.

“Người Tiên Ti và người Hán đều có… Mặc áo giáp, vũ khí, có vũ khí không?” Một dân làng hỏi người kế bên.

“Hình như không thấy, có kiếm thì phải?” Hắn cũng không xác định.

“Đó là quân mã hay lương mã?”

“Phía sau mông có dấu ấn, là ngựa thiến chứ?”



“Quân mã? Là quân mã chứ? Tuấn mã hùng tráng như thế…”

“Là xe ngựa không phải xe bò!”

Nghe dâng làng nói, lông mày cha Hoa nhíu càng chặt.

“Là thằng nhóc nào dám đem Xa kỵ vận chuyển đồ quân đội ra xài vậy!”

“A gia, bây giờ không phải lúc nói chuyện này…”

Đang nói nói, bỗng nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập.

Thôn Hoa gia vốn có ít nhà chăn nuôi ngựa, ở nơi tương đối hẻo lánh nên trước giờ luôn có chỗ cho ngựa phi, đất đai lại bằng phẳng khiến âm thanh móng ngựa đạp lên mặt đất cực kỳ rõ ràng.

Chú ngựa Tia Chớp quý giá sau nhà Hoa Mộc Lan đột nhiên ngửa mặt lên trời hí dài, tiếp đó, những tuấn mã bên trong chuồng cùng nhau hí vang như một loại dấu hiệu không thể dự kiến.

Một nhà Hoa gia và dân làng báo tin vội vã cùng nhau ra ngoài, Hạ Mục Lan chưa từng nghe qua tiếng vó ngựa chỉnh tề như vậy, lập tức vén mành lên, bước ra ngoài.

Chỉ nghe một trận vó ngựa như tiếng sấm đi qua, lại có tiếng đánh xe ngựa không ngừng truyền đến, nơi cách Hoa gia mười mấy trượng, những kỵ sĩ cùng nhau thả chậm tốc độ, dường như lấy một loại tư thế khống cương như khi triều bái mà đi.

Phía sau kỵ sĩ vây quanh rất nhiều dân làng sang đây xem náo nhiệt mà không thấy xe ngựa, có lẽ đã bị quăng ở phía sau.

Hí hí hí hí….

Tia Chớp bước nhanh hai bước, từ trong chuồng ngựa bay qua rào chắn như một cơn gió phóng nhanh ra ngoài.

Toàn bộ kỵ thủ đi tới trước cửa Hoa gia đều mặc một thân áo khoác nỉ mỏng màu đen, trong đám người mặc trang phục tướng sĩ Bắc Ngụy màu đen có một người cầm đầu mặc bộ áo giáp sáng rực chói mắt, nón bạc trên đầu thẳng đứng.

Khi thấy người người dáng vẻ dũng mãnh, ngựa cũng oai phong hùng tráng, người là danh tướng, ngựa là danh mã khiến cho vô số dân làng trố mắt ngoác mồm.

Tia Chớp chạy một mạch đến tiền viện lập tức vọt vào bên trong đàn ngựa, kề đầu kề tai với đám ngựa.

Người tới tổng cộng mười bốn người, vừa đến cửa Hoa gia lập tức xuống ngựa, đi về phía Hạ Mục Lan đang ngây ngốc.

Mặc dù số lượng không nhiều nhưng thân thể mỗi người đều cường tráng, Hạ Mục Lan thân cao một mét bảy mấy mà những người đàn ông này, không ai có chiều cao thua kém Hạ Mục Lan, hơn nữa khí thế mạnh mẽ như có ngàn vạn binh lính vậy.

Trong ánh mắt mười bốn người đều là vẻ vui mừng khi nhìn thấy Hoa Mộc Lan lại mặc trang phục nam tử, tướng quân dẫn đầu vận bộ giáp sáng rực bước ra từ trong đám kỵ sĩ, tiếng giày sắt vang lên “leng keng leng keng” dẫn tới cả đám người không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy người đàn ông anh dũng to lớn này bước thẳng tới trước mặt Hạ Mục Lan rồi quỳ một chân xuống đất, cúi nửa người hành lễ, cao giọng hô lên:

“Mạt tướng Độc Cô Nặc, nghe nói Hoa Tướng quân tuyển chồng, đến để cầu thân!”

Độc Cô Nặc la lên một tiếng, mười ba kỵ sĩ phía sau đồng loạt quỳ xuống theo lễ nghi quân đội cầu thân:

“Mạt tướng Vũ Lâm Lang thuộc Lục Trấn, Vũ Lâm tướng, nghe nói Hoa Tướng quân tuyển chồng, đến để cầu thân!”

Đám người đứng ngoài quan sát không ngừng truyền ra tiếng hút không khí, cha Hoa mừng đến nỗi nước mắt chảy dài.

Phòng thị vừa dỗ con nhỏ để không phải sợ, vừa kích động đến run rẩy cả người.

Đây mới là Hoa Mộc Lan!

Đây mới là cuộc sống Hoa Mộc Lan nên có trong tưởng tượng của nàng ta!

Mười bốn tướng sĩ này người người cao hơn tám thước, hình dáng cử chỉ chuẩn mực, dung mạo anh tuấn có lễ nghi, còn tài hoa bá khí, hoàn toàn không giống người thường. Có mấy kỵ sĩ người Hán không mặc mũ và áo giáp nhưng cũng dễ dàng thấy đó là con cháu nhà giàu hoặc xuất thân thế gia đại tộc một phương, áo mũ phối với trang sức hướng tới sự đẹp đẽ tinh xảo, quả thực đã làm mù mắt dân làng.

Nãy giờ Hạ Mục Lan còn tưởng đây là đồng đội ngày xưa của Hoa Mộc Lan đến thăm hỏi, bây giờ nhìn lại, trừ tiểu tướng đứng đầu là chiến hữu đã từng cũng nàng kề vai chiến đấu, quý tộc Tiên Ti tướng sĩ Độc Cô Nặc thì toàn bộ mười ba người phía sau, cô không biết bất cứ ai.

Thì ra không phải trả thù cũng không phải báo ân mà là đến để làm chỗ dựa cho Hoa Mộc Lan.

Hạ Mục Lan không biết nên khóc hay nên cười, đỡ Độc Cô Nặc đứng đầu dậy, lắc lắc đầu.

“Đừng đùa!”

HẾT CHƯƠNG 8

Vở kịch nhỏ:

Hạ Mục Lan: Ngoan, đừng đùa!

Độc Cô Nặc (cứng đờ): …